Chương trước
Chương sau
: VoDanhTu

Biên Tập

Đi đến nhà lao của Quân gia, Quân Mạc Tà nhìn thấy gần một trăm người Tiêu gia đều bị trói lại, nguyên một đám sắc mặt xám ngoét, trên mặt tràn đầy tuyệt vọng! Tiêu Hành Vân toàn thân tê liêt, cũng uể oải như vậy, bên cạnh còn có vài thi thể máu tươi đầm đìa.

Quân Vô Ý, Đông Phương Vấn Tâm, Quản Thanh trầm mặc đứng ở một bên, trên mặt tràn đầy bi phẫn. "Tình huống thế nào?" Quân Mạc Tà khẽ giật mình, bước nhanh tới.

"Tiêu gia mỗi người tự biết chỉ còn đường chết, cự tuyệt không khai lúc trước rốt cục là ai sát hại phụ thân ngươi!" Đông Phương Vấn Tâm hai mắt ửng hồng, cơ hồ rơi lệ.

"Hơn một trăm người đều không khai báo? Thật sự là rất khí khái đây" Quân Mạc Tà dậm chân, một thanh trường kiếm đã xuất hiện trên tay của hắn. Đang muốn tiến lên, trong đầu linh quang chợt loé lên nghĩ tới một sự kiện.

Trên đường từ phía Nam trở về, ở nhà trọ đã từng đối với Tiêu Bố Vũ thi triển qua thuật thôi miên nhiếp hồn. nhớ đến lúc ấy hắn đã từng nói ra!

Nhớ đến lúc ấy Tiêu Bố Vũ đã từng nói như vậy: "... Nhưng đang ở giữa đại quân, nguy cơ trùng trùng a... Nhớ lúc đó có Tiêu Hàn, Tiêu Lương, Tiêu Chân, Tiêu Trình, Tiêu Quang."

Quân Mạc Tà tâm tư chuyển động, lục lọi từng đoạn từng đoạn trí nhớ này ra. Hắn nhắm mắt lại, lẳng lặng đứng yên, bất luận một cái tên cũng sẽ vĩnh viễn không quên, tên từng người theo trí nhớ chậm rãi đi qua, từng cái, từng cái, từng cái.

Bỗng nhiên hắn đột nhiên mở mắt, một luồng khí thế cứ như vậy cuốn ra, giống như phong ba cuồn cuộn đem tất cả gần một trăm người trong sân toàn bộ bao phủ lại bên trong.

Đây chính là khí thế chân thực của Tôn giả cấp hai phát ra như sóng triều dâng. Trong thiên hạ người có thể ngăn cản được thực sự là cực ít, có thể đếm được. Mà ngay cả người có tu vi cao nhất của Tiêu gia là Tiêu Hành Vân, cho dù khi hắn ở thời điểm toàn thịnh đối với nó cũng là bất lực.

Tất cả bọn họ, toàn bộ đều là từ nhỏ sinh trưởng tại Tuyết Sơn nên đã quen chịu lạnh. Nhưng giờ phút này bị khí thế của Quân Mạc Tà bao phủ, lúc này sát khí lành lạnh tưa hồ từ quần áo ngấm vào da thịt, chui vào cơ thể, xâm nhập đến tận xương cốt, xuyên qua trái tim họ...

"Tiêu Lương!" Đột nhiên Quân Mạc Tà hét lớn một tiếng.

Tiếng hét này được rống lên đang lúc mọi người tâm thần dao động khiến cho người của Tiêu gia nghe được cảm thấy đầu óc một hồi choáng vàng, ngây dại...

" Tại...A...Ta...Ta không phải Tiêu Lương, ta thật không phải Tiêu Lương..." một nam nhân trung niên lời vừa ra khỏi miệng đã cảm thấy không đúng lập tức đổi giọng.

"Đúng, chính là ngươi, người đâu, tới đưa tiểu tử này đi ra, ta muốn cùng hắn nói chuyện phiếm vài câu." Quân Mạc Tà vẻ mặt cực kỳ ôn hoà nói. Đông Phương Vấn Tình tự mình ra tay phi thân tiến đến, một cước đá người này đi ra.

"Ừm, kế tiếp, ai là Tiêu Chân?" Quân Mạc Tà mỉm cười nhìn đám người lúc này bị trói thành bánh chưng. Duy chỉ có ánh mắt kia là toả ra hàn ý lạnh thấu xương, hoàn toàn có thể đem gió xuân miên Nam hóa thành gió lạnh trên Tuyết Sơn.

Tất cả mọi người đờ đẫn, uể oải đứng đó, nhưng không ai tiếp lời hắn.

"Ừm, không ai lên tiếng, rất đoàn kết a, như vậy rất tốt!", Quân Mạc Tà cầm kiếm đi đến người bên cạnh cách hắn gần nhất, ôn nhu hỏi:" Ngươi là Tiêu Chân sao?"

Nam nhân trung niên này liều mạng lắc đầu, né tránh ánh mắt của hắn.

"Ngẩng đầu lên nhìn ta!" Quân Mạc Tà bỗng nhiên quát.

Nam nhân trung niên không tự chủ được ngẩng đầu, đôi con ngươi mệt mỏi chống lại đôi mắt Quân Mạc Tà, lại cảm thấy như bị nam châm hút vào đúng là không sao thoát nổi. Chỉ cảm thấy trước mắt tựa hồ như xuất hiện một cái động sâu không đáy, khiến cho tinh thần cùng toàn bộ linh hồn của minh bị hút vào...

"Như vậy ai là Tiêu Chân? Có thể nói cho ta biết không?" Quân Mạc Tà nhẹ nhàng hỏi, trong ánh mắt của hắn bắn ra tinh quang chói mắt mang theo tinh thần lực với các sắc thái, mê hoặc rót vào đôi mắt của trung niên này.

"Tốt! Ta cho ngươi biết!" Gã trung niên đột nhiên biến đổi thần thái một hồi. Một lúc sau, tiếp tục có chút mê man, nhưng mà tiếp đó lại biểu hiện ra một bộ dáng lòng đầy phẫn nộ nói

"Hừ! Lũ bại hoại này năm đó âm mưu sát hại Bạch y quân soái, Lão tử đã sớm xem không vừa mắt! Người truyền kỳ như thế, há có thể chết trong tay lũ tiểu nhân? Quả thực là làm cho ta không thể dung thứ"

Những lời này vửa ra, tất cả người của Tiêu gia đều như bị sét đánh, kinh ngạc nhìn hắn, tưa hồ hoàn toàn không nhận ra hắn.

" Rất tốt rất tốt, nói rất hay" Quân Mạc Tà mũi kiếm khẽ động đem dây thừng trên người hắn chặt đứt.

Gã trung niên biểu tình trên mặt đầy căm phẫn đứng lên, phẫn nộ nói:"Nhất là cái tên vương bát đản, vô liêm sỉ Tiêu Chân kia! Lão tử càng nhìn hắn càng không vừa mắt! Quả thực là một lũ *** chó! Đã sai còn không biết xấu hổ tự cho là phong lưu, làm cho người thấy mà buồn nôn! Lão tử mỗi lần thấy hắn là chỉ muốn nhổ vào mặt hắn!" Người Tiêu gia càng xem càng hết chỗ nói, ánh mắt nhìn hắn tựa như nhin người ngoài hành tinh.

"Tâm tình ấy của ngươi ta rất hiểu. Hiện tại ngươi có thể nói ra, ai là Tiêu Chân?" Quân Mạc Tà ôn nhu nói.

"Ta" Gã trung niên chỉ vào mũi mình, lời lẽ hùng hồn, phẫn nộ lớn tiếng nói:"Ta chính là Tiêu Chân, con chó đẻ vương bát đản."

Quân Mạc Tà lập tức nghẹn họng, nhìn trân trối hai con ngươi như lồi ra, lảo đảo môt cái thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống trên mặt tuyết! "Vận khí của mình cũng thật tốt quá nha, cái này thì biết nói gì đây?"

Vốn định làm cho bọn họ chó cắn chó để xem náo nhiệt, làm cho bọn họ trước khi chết bị cô lập hoàn toàn. Nào có ngờ vận khí của mình đúng là tốt đến trình độ nghich thiên, căn bản là có mỗi 1%, thế mà chỉ một cái liền chuẩn, vận may bực này thật là nên đi mua xổ số.

"Tiêu Chân ta là tên vô liêm sỉ vương bát đản! lúc trước chính là đầu heo ngu muội, lại làm ra chuyện tình thương thiên hại lý, thật sự là phải chịu chém ngàn đao, lăng trì xử tử, lại làm cửu tộc đoạn tử tuyệt tôn, cho dù không đoạn tử tuyệt tôn thì cũng là trai làm nô lệ, nữ làm kỹ nữ đời đời kiếp kiếp"

" Lúc này hẳn là phải đem cái tên hèn hạ Tiêu Chân ném xuống mười tám tầng Địa ngục, trọn đời không được siêu sinh... Coi như là siêu sinh thì cũng là đầu thai thành giống lợn hèn hạ thấp hèn"

Tiêu Chân vẫn dựa theo Quân Mạc Tà sai sử nước bọt bay tung toé mắng chửi chính mình, thao thao bất tuyệt.

Nghe xong mọi người được mở rộng tầm mắt, rất nhiều điều mà nghĩ cũng không dám nghĩ lại từ trong miêng hắn tuôn ra như trường giang đại hải đổ xuống. Hết lần này tới lần khác đối tượng mắng chửi lại chính là bản thân hắn... Điều này thực là làm cho mọi người không nói được lời nào.

Làm cho người khởi xướng là Quân Mạc Tà càng là đầu đầy mồ hôi, cơ hồ nôn ra máu...

"Ngừng Ngừng Ngừng" Quân đại thiếu gia vội vàng quát bảo ngưng lại.

"Nếu tiên sinh đã oai phong lẫm liệt như thế, sao không đem những tên còn lại ở đây chỉ ra đi! Bọn chúng làm những việc thương thiên hại lý như thế, ngươi chỉ ra bọn họ đúng là thay trời hành đạo, đại nghĩa diệt thân a. Như thế sẽ đươc người nhà cùng thế gian ca tụng, muôn đời bất hủ, sự nghiệp to lớn, lưu danh sử sách". Quân Mạc Tà cắn răng nói.

Tiêu Chân sau khi nghe xong trên mặt thật sự xuất hiện một ít vinh dự, giống như hắn quả thực đã làm chuyện lớn vì nước vì dân trừ hại, như đang đón nhận sự tán dương của mọi người như một điều thông thường. Hắn đắc ý xoay người sang chỗ khác, nhìn tộc nhân của mình cư nhiên trên mặt lộ ra biểu tinh mèo vờn chuột.

Theo ánh mắt của Tiêu Chân quét qua, Tiêu gia có không ít người trên mặt trong nháy mắt phát ra thần sắc tuyệt vọng. Một số người thậm chí hâm mộ hướng về nền đất đầy tuyết nhìn thoáng qua, đúng là hâm mộ những người đồng bạn đã chết. Tối thiểu lúc này cũng không cần trơ mắt chịu khốn khổ.

Tình thế trước mắt thật là quỷ dị, cái này đến tột cùng là gì? Chẳng lẽ Quân Mạc Tà đúng là như yêu ma tồn tại? Có thể đùa bỡn nhân tính như thế, có thể ra lệnh cho người nhà mình cốt nhục tương tàn?

"Quân Mạc Tà, ngươi thật hèn hạ! Lại dùng yêu pháp mê hoặc thần trí Tiêu Chân, làm cho bản tính hắn thay đổi, cùng người nhà tự giết lẫn nhau... Ngươi, ngươi thật sự là ác độc!" Tiêu Hành Vân lên tiếng mắng to, nét mặt già nua tím ngắt, cơ hồ thổ huyết. Nhìn đệ tử trong tộc tự giết lẫn nhau, tức giận đến cơ hồ ngất đi.

Tại lúc đám người Cửu trưởng lão trở lại Ngân Thành, Tiêu Hành Vân tự nhiên biết chuyện Nhị đệ mình bị Quân Mạc Tà mê hoặc thần trí nhảy thoát y. Trong lòng cực kỳ kiêng kỵ, giờ phút này nhìn thấy Quân Mạc Tà lặp lại chiêu cũ, không khỏi vừa sợ hãi vừa phẫn nộ, quát lên.

"Tiêu Hành Vân, nếu ngươi không câm miệng lại, ta sẽ làm cho ngươi hiên tại giống như Nhị đệ Tiêu Bố Vũ cuả ngươi đồng dạng nhảy múa thoát y cho mọi người thưởng thức!" Quân Mạc Tà cũng không quay đầu lại, thản nhiên nói.

Tiêu Hành Vân tuy khuôn mặt bi phẫn tới cực điểm, nhưng sau khi nghe những lời này vẫn là ngập ngừng mấp máy môi, khuất nhục cúi đầu xuống.

Lão không dám mạo hiểm như vậy, bởi vì lão biết Quân Mạc Tà nhất định nói được làm được. Chết, lão không sợ, nhưng nếu là chịu nhục như vậy chết đi, Tiêu Hành Vân lại là sợ hãi đến cực điểm! Bên kia, Tiêu Chân đã bắt đầu công việc của mình!

"Tiêu Trình! Ngưới cúi đâu xuống thì cho rằng ta không nhận ra ngươi sao? Cho dù ngươi hoá thành tro, ta cũng có thể nhận ra tên ngay cả cầm thú cũng không bằng." Tiêu Chân giơ ngón tay chỉ vào một trung niên cao gầy, lạnh giọng nói…

Người nọ đang cúi đầu thân hơi run lên, ngẩng đầu lên nghiến răng nghiến lợi mắng to:"Tiêu Chân, ngươi là tên quên nguồn gốc, bán đứng tộc nhân, tên vuơng bát đản. Ngươi bán rẻ lương tâm, đi theo địch bán thân, ngươi, ngươi sẽ không được chết yên thân!". Lời còn chưa dứt đã bị Đông Phương Vấn Kiếm lôi đi ra.

"Hừ, Tiêu Chân cái tên súc sinh kia nào liên quan gì đến ta, nhưng ta đại nghĩa diệt thân đích thật là người tốt!" Tiêu Chân dương dương đắc ý nói một câu, tay phải lại chỉ một ngón tay:" Kia chính là Tiêu Quang, ngươi trốn cái gì mà trốn, ngươi còn hướng đi đâu trốn!"

"Đây là Tiêu Trung cùng với tên bị chặt đứt chân kia chính là Tiêu Đống".

Theo Tiêu Chân chỉ ra trước sau bảy người, thêm hắn cùng với Tiêu Lương bị Quân Mạc Tà bắt được cộng là chín người.xếp thành một hàng trước đội ngũ.

"Còn có ba người, nhưng mà ba tên hỗn trướng vận khí không tốt, lúc vừa rồi núi lở đã bị tảng đá rơi xuống đập chết, đã bị lão thiên gia đem đi. Kẻ chủ mưu là Tiêu Hàn, nguyên lúc trước không ngờ bị liệt toàn thân, được nuôi ở mật thất, không có ở trong này". Tiêu Chân xoay người, vẻ mặt như vừa được lập công lớn.

Mọi người còn lại của Tiêu gia trong lòng nói thầm: Ba người kia cái gì mà vận khí không tốt? Rõ ràng là vận khí quá tốt mới đúng! Được chết sạch sẽ, những người bị chỉ ra này muốn sống không được chết không xong đây này

"Tất cả đây ư, liệu có còn bỏ sót không?" Quân Mạc Tà nhíu mày.

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.