"Mẹ...... mẫu thân...... AAA......!" Công chúa Linh Mộng điên cuồng hướng lên trời gào thét, nàng không hề gọi là "mẫu hậu" nữa bởi vì nàng cảm giác được, hai chữ "mẫu hậu" này, bây giờ chính là vũ nhục lớn nhất đối với mẫu thân của mình!
Nam nhân kia, căn bản không xứng là nam nhân của mẫu thân mình! Thân phận hắn cho ư, ta không thèm! Ta không thèm! Hàn dạ như mộc, tâm như hàn dạ ( Đêm lạnh như thấm vào vào lòng, tim như hóa đá.
Yến tiệc náo nhiệt trong nhà bên này vừa mới chấm dứt, sau khi Quân Mạc Tà trở về tiểu viện của mình, trong khoảng thời gian này mặc dù là thời kỳ khó có được yên lặng, nhưng mà Quân đại thiếu gia vẫn dành ra khoảng trống để luyện dược, luyện công, việc này là không được phép buông lỏng!
Không thể không nói, Quân đại thiếu gia gần đây thật rất được hoan nghênh, mới vừa rời lúc gần đi, đầu tiên là ánh mắt trìu mến của Đông Phương Vấn tâm, kế đến, Độc Cô Tiểu Nghệ lại càng trực tiếp bĩu môi không thả hắn đi, thiếu chút nữa là đi theo hắn vào tiểu viện rồi......
Quản Thanh Hàn thì chỉ liếc mắt nhìn hắn, ngại có trưởng bối ở đây, nên cũng không nói cái gì, thậm chí cái liếc mắt nọ cũng chỉ thanh đạm trước sau một lần, bất quá Quân Mạc Tà lại tự động nghĩ ra nhiều hơn: Vì sao lại liếc ta một cái? Chẳng lẽ...... trong lòng không khỏi nóng lên.
Còn có tiểu công chúa Hàn Yên Mộng, cố nén xấu hổ quẫn bách ăn xong cơm, không ngờ không làm gì hết, mà chờ đến phút cuối cùng, thì mới tức giận mà trừng mắt nhìn Quân Mạc Tà liếc một cái, làm ra bộ dáng nhe răng đe dọa, nhưng mà ngay câu nói đầu tiên của Quân Mạc Tà lại làm cho tiểu nha đầu này chạy trối chết
"Bổn thiếu gia đẹp mắt lắm sao? Không nhịn được à? Nếu thật sự nhìn không đủ, vậy buổi tối hôm nay có thể cùng chung chăn ấm a, dù sao cũng là chuyện sớm muộn......"
Vì vậy tiểu nha đầu đầu quăng giáo bỏ giáp, tan tác ngàn dặm, nhanh như chớp biến mất vô tung vô ảnh...... Đi tới bên cạnh cửa tiểu viện, Quân Mạc Tà không hiểu sao lại ngẩn ra, tại sao hôm nay lại không nghe được tiếng rống giận của Dạ Cô Hàn nhỉ?
Sau khi hai tiểu gia hỏa Thiên Tàn Địa Khuyết cùng với Bách Lý Lạc Vân bị Lãnh Ngạo tìm về, thì vẫn luôn ở chỗ này, trừ luyện công ra, thì chính là đi theo Dạ Cô Hàn học tập kiếm kỹ.
Kỳ thật nói học kiếm cũng không thỏa đáng, kiếm pháp do Quân đại thiếu gia tự thân chỉ dạy số lượng lẫn cấp độ đều cao hơn so với Dạ Cô Hàn rất nhiều, cho nên hai tiểu gia hỏa ở trên người Dạ Cô Hàn học được nhiều nhất chính là kinh nghiệm chiến đấu, cùng ứng chiến trước trận.
Còn có một điểm trọng yếu, đó là Quân Mạc Tà tuy sở học uyên bác, nhưng bản thân không phải là người tàn tật, nên có nhiều điểm nhỏ trong đó, thủy chung vẫn khó khăn tìm được như vũ giả tàn tật chính thức mà không phế như Dạ Cô Hàn.
Chỉ cần một khi hai người bắt đầu luyện kiếm, Dạ Cô Hàn liền hợp xuất ở một bên chỉ điểm, mặc dù kiếm pháp hai người là từ Quân Mạc Tà mà ra, bản thân trình độ kiếm cô mà nói hiển nhiên vượt xa phạm trù nhãn giới của Dạ Cô Hàn, nhưng Dạ Cô Hàn cả đời hành tẩu thiên hạ, kinh nghiệm chiến đấu phong phú đến dị thường!
Cho nên mỗi khi hai đứa nhỏ sai lầm, chung quy trước tiên sẽ bị hắn chỉ ra, theo sau chính là cho ăn một trận răn dạy không chút lưu tình. Hai đứa nhỏ vốn là người kiên quyết, đối mặt với sai lầm của mình, cũng không kiêng kị, cứ một lần rồi lại một lần mà luyện, thẳng cho đến khi chính xác, thuần thục, hoàn mỹ rồi mới thôi!
Mà Quân Mạc Tà vì để tăng tu vi của hai đứa nhỏ thêm một bước, cũng dùng linh lực tinh thuần trên thân mình quán thâu chải chuốt gân cốt cho mỗi người bọn chúng một phen, cho nên trong mấy ngày này, các phương diện đều tịnh tiến, thực lực của hai đứa nhỏ tự nhiên đều đột nhiên tăng mạnh, tinh tiến hơn rất nhiều.
Mặt khác, sau khi bọn họ học được thuật nói bằng bụng, đã lâu chưa hề mở miệng, tự nhiên là hưng phấn vô cùng, thì thầm nói mãi không yên, bọn họ vốn không phải là trời sinh bị câm, chỉ là bị người ta cắt đi đầu lưỡi cho nên mới không thể nói chuyện được, hôm nay có thể nói chuyện lại, tự nhiên muốn nói cho tận hứng.
Chỉ là loại tình hình này, ngay cả Quân Mạc Tà nhìn thấy cũng đều cảm giác có chút rợn người: hai tiểu hài tử ngồi mặt đối mặt với nhau, ai cũng chưa từng mở miệng, nhưng thanh âm nói chuyện với nhau lại từ trong chỗ trống nào đó đột ngột xuất hiện...... Cơ hồ là so với quỷ cũng khó mà phân biệt được! (thuật phúc ngữ: nói chuyện bằng bụng)
Trong mấy ngày này, Dạ Cô Hàn cũng đem kiếm pháp cụt tay đạt tới tình trạng hoàn thành, mặc dù huyền lực của Dạ Cô Hàn không đủ, còn chưa thể vận dụng hoàn toàn một cách tự nhiên, uy lực không khỏi giảm lớn, nhưng chính hắn cũng hiểu rõ được, bộ kiếm pháp cụt tay diễn biến từ trụ cột của đao pháp cụt tay do Quân Mạc Tà xuất ra, uy lực so với đao pháp ban đầu còn hơn rất nhiều! Bởi vì bộ kiếm pháp này, ẩn chứa rất nhiều tử khí cùng bi tráng của Dạ Cô Hàn!
Đặc điểm lớn nhất của bộ kiếm pháp chính là sắc bén, sắc bén tới cực điểm, mà lại càng bởi vì nó là dạng kiếm cụt tay, cho nên mỗi góc độ xuất kiếm đều không thể tưởng tượng nổi, đều từ những phương vị tuyệt đối không thể có mà đâm tới. Nếu như là cao thủ đồng cấp cùng nhau giao thủ, tuyệt đối sẽ chiếm được thượng phong, nhất là với đối thủ lần đầu chạm trán, thậm chí cho dù là chống lại đối thủ cao hơn hai cấp, cũng có thể làm họ luống cuống tay chân! Dạ Cô Hàn đối với bản thân có thể sáng chế ra bộ kiếm pháp như vậy rất là kiêu ngạo, cũng rất tự tin!
Nhưng buổi tối hôm nay, hai thiếu niên vẫn như cũ ở đó luyện kiếm, nhưng mà Dạ Cô Hàn lại không có đứng ở một bên chỉ đạo, bóng lưng hiu quạnh của hắn đứng ở dưới tàng cây, thỉnh thoảng lại cau mày đi tới đi lui, đúng là đang rất xúc động, tựa hồ như là tâm tình không tốt. Loại tâm tình trái ngược này, đã lâu lắm rồi không có xuất hiện trên người hắn, hôm nay gặp lại, tự nhiên là có vẻ đặc biệt khác thường.
Khoảng thời gian này sống trong Quân phủ, từ lúc bị thương cho đến lúc khỏi hẳn, rồi từ nguyên nhân huyền công mất hết mà tâm chán chường cho đến lúc thấy đao pháp cụt tay rồi bắt đầu sinh ý, Dạ Cô Hàn thủy chung đều trầm lặng ít nói, trên mặt lại luôn lạnh lùng thản nhiên, hơn nữa tính cách bản thân hắn cũng rất cô độc, trừ hai đứa nhỏ ra, hắn giống như là rất khó cùng người gặp gỡ, thậm chí ngay cả tam gia Quân Vô Ý chủ động nói chuyện, cũng khó nói được vài câu, nhưng cuối cùng cũng không có mùi bi thương tâm tàn ngụi lạnh như vậy, vẫn có nhiều hơn vài phần sinh cơ
Mà hôm nay, vào đêm giao thừa, tử khí vốn đã tiêu tán lại lặng lẽ trầm lắng xuất hiện trên người hắn, trên người Dạ Cô Hàn!
Suốt đêm Dạ Cô Hàn cứ cảm giác bản thân mình có chút bất bình thường, thậm chí là rất không thoải mái, hôm nay bản thân mình rốt cuộc là bị làm sao vậy? Hôm nay là đêm giao thừa mà, đúng ra phải là lúc buông lỏng tâm tình mới đúng chứ, tại sao lại tâm phiền ý loạn như vậy, vô luận là làm chuyện gì, cũng đều không có yên lòng, ngay cả nói cũng nói sai lời, thường xuyên giật mình trong lúc nói chuyện. Sau đó lúc muốn nói tiếp, thì lại không nhớ mình muốn nói cái gì tiếp nữa.
Tuy nhiên có một điều, là rất rõ ràng, Dạ Cô Hàn cảm thấy được bóng dáng Mộ Dung Tú Tú trong lòng mình càng lúc càng hiện rõ, bình thường hắn đều luôn đem phần tưởng niệm này mạnh mẽ đè xuống, nhưng tối nay, vào thời điểm đặc thù, không ngờ lại không thể nào át chế!
Trong mông lung, tựa hồ như Mộ Dung Tú Tú đang cười hướng phía mình chậm rãi đi tới, khuôn mặt như bức họa, nụ cười nhẹ nhàng khéo léo, bộ dáng xinh đẹp ngây thơ giống hệt như mười tám năm về trước, nhưng lúc Dạ Cô Hàn muốn vươn cánh tay cụt của mình ra ôm nàng, thì nàng trong nháy mắt lại rời xa, chỉ để lại một ánh mắt buồn bã bất lực, tựa hồ như đang khẩn cầu kêu thán điều gì đó......
"Tú Tú...... Nàng làm sao vậy? Là nàng sao? Là nàng sao? Nàng muốn nói gì...... rốt cuộc muốn nói cái gì?"
Dạ Cô Hàn thống khổ ôm lấy đầu, chuyển động dị thường điên cuồng, trong lòng giống như có một ngọn lửa thiêu đốt, còn có một con dao đang đâm tới, hắn tựa hồ cảm thấy cái gì đó, rồi lại tựa hồ như không có, trong mông lung có chút gì đó ám chỉ, nhưng Dạ Cô Hàn lại cảm giác bản thân vô luận cố gắng thế nào cũng không thể phá được tầng mê vụ trước mắt.
Quân Mạc Tà chậm rãi bước tới, chứng kiến bộ dáng của Dạ Cô Hàn, tâm trạng không khỏi ngẩn ra. Vị đa tình này hôm nay lại xảy ra chuyện gì thế? vào lúc này, Dạ Cô Hàn rốt cuộc nhẫn nại không được nữa, bước nhanh tới, trong con ngươi lóe ra sự điên cuồng: Quân tam thiếu gia, có thể mang ta đến hoàng cung một chuyến không?"
Khẩu khí của Dạ Cô Hàn không ngờ là ý cầu khẩn, nhưng bên trong lại có sự hỗn loạn táo bạo đến cực độ!
Hắn chỉ biết giờ khắc này bản thân mình đột nhiên muốn giết người, đột nhiên, trong lòng không hiểu sao lại nóng nảy đến điên cuồng, táo bạo đến muốn chết, nếu là địch nhân cừu oán xuất hiện ở trước mặt mình, Dạ Cô Hàn thậm chí cảm thấy bản thân hoàn toàn có thể đem kẻ đó ăn tươi nuốt sống!
"Đi hoàng cung? Làm gì? Hôm nay không phải là đêm giao thừa sao, sợ là không tiện cho lắm?" Quân Mạc Tà nhíu mày, có chút buồn cười nhìn hắn, tương tư người ta đến mức tẩu hỏa nhập ma rồi sao?
Bây giờ đi hoàng cung? Muốn tự tìm xấu à? Hình tượng này của ngươi, đi gặp người ta, chẳng phải tự rước lấy nhục sao? Nhưng mà lúc này, ánh mắt của Quân Mạc Tà không hiểu sao trở nên căng thẳng, sắc mặt đúng là phá lệ trầm trọng hẳn lên.
Hắn rõ ràng cảm thấy được, một cổ hơi thở cường đại mà mịt mờ, đang từ phương hướng của hoàng cung nhanh chóng lao đi, mục tiêu đúng là phương hướng của Quân gia! Hơn nữa còn có một trận tiếng vó ngựa cấp bách, cũng truyền đến từ bên đó.
Chẳng lẽ thật sự xảy ra chuyện? Quân Mạc Tà giờ phút này đâu còn để ý tới Dạ Cô Hàn, sau một khắc liền xuất hiện tại trên đỉnh tháp cao, ngước nhìn về phía phương xa, ngay tại lúc hắn vừa lao lên vị trí cao nhất của tháp, đột nhiên liền nghe một tiếng gào thét thê lương xé nát màn đêm! Mà chỗ tiếng thét đó, nằm ở vị trí cách không xa cổng Quân gia!
Quân Mạc Tà trong lòng chấn động, Âm Dương Độn trong nháy mắt khởi động, sau một khắc liền xuất hiện tại điểm phát sinh! Vừa lúc nhìn thấy một bóng người như gió lốc đang công kích đoàn người ngựa.
Kiệu nhỏ, Quân Mạc Tà liếc mắt một cái liền nhận ra, đó là kiệu của hoàng hậu, hoàng hậu vào đoạn thời gian trước đó thường xuyên đến nhà Quân gia bái phỏng, mặc dù đã một thời gian rất lâu rồi không tới, nhưng nghi thức này chính là độc hữu, liếc mắt một cái là nhận ra, còn về phần bóng người mơ hồ kia, Quân Mạc Tà cũng nhận ra, đó là Văn tiên sinh!
Xem phương hướng hành tẩu của chiếc kiệu, đúng là hướng đến Quân gia! Mà hảo hữu chí giao của hoàng đế, lại toàn lực công kích kiệu của đương kim hoàng hậu! Đây là nói rõ lên điều gì?
Đáp án miêu tả sinh động, hoàng hậu đến, tất nhiên là bất lợi đối với hoàng thượng! Nếu không tuyệt sẽ không có hành động quá kích đi giết quốc mẫu của một quốc gia! Đối với hoàng đế bất lợi! Mục đích của hoàng hậu chính là Quân gia! Như vậy có nghĩa là có lợi cho Quân gia! Nếu không hoàng đế tại sao lại phái cao thủ tới giết hoàng hậu của mình? Tuy chỉ là thoáng nhìn, nhưng Quân Mạc Tà trong nháy mắt đã sáng tỏ được thế cục......
Cho nên Quân Mạc Tà trước tiên liền động thủ, nhưng mà, lúc này Văn tiên sinh đã xuất chiêu!
Quân Mạc Tà mặc dù kiệt lực cản lại, nhưng cuối cùng bởi vì khoảng cách quá xa, thời cơ chặn lại tốt nhất đã qua mất, nên cũng chỉ chặn lại được đại bộ phận lực lượng, ước chừng còn thừa lại khoảng hai ba thành huyền khí tinh thuần, vẫn là không thể tránh được đánh mạnh vào trên lưng hoàng hậu! Tuy chỉ là dư lực hai ba thành, nhưng mà hai ba thành công lực của một cao thủ cấp độ chí tôn há có thể nhẹ, cho dù là cường giả thiên huyền cũng không nhất định có thể kháng được!
Quân Mạc Tà giận dữ!
Hét dài một tiếng: "Văn Thương Vũ! Muốn chết ư!"
Tiếng động người động, thân thể vụt qua, như một mũi tên mang tốc độ cao bắn tới!
Văn tiên sinh một kích đắc thủ, liền muốn chạy!
Quân Mạc Tà bây giờ đã đuổi đến nơi, lão cũng không còn đường sống động thủ, mà bản thân đã xuất một chưởng, trúng ngay mục tiêu, nhiệm vụ đã hoàn thành! Từ nay về sau, trời cao biển rộng, cùng với mình không có quan hệ, nhưng mà giờ phút này lão đã cực kỳ muốn chạy rồi!
Quân Mạc Tà giống hệt như một con thương ưng xẹt qua, người còn chưa tới, thì cổ hơi thở cường đại đã ép tới khiến hắn không thở nổi rồi!
Văn tiên sinh thất kinh, trường kiếm trong tay toàn lực vung lên, một đạo kiếm quang dày đặc theo kiếm bắn ra, trảm nhanh vào Quân Mạc Tà, đồng thời thân hình lui nhanh, vừa lui, trường kiếm vừa liên tục chém ra điên cuồng.
Những cây cối đại thụ hai người ôm không hết hai bên đột nhiên đều bị chặt đứt, thân cây khổng lồ mang theo tàng cây ngã lên tuyết dày, đồng thời hướng về phía Quân Mạc Tà vọt lại! Đại lượng tuyết đọng như một tấm lá chắn thiên nhiên, ngăn trở tầm mắt của mọi người! Chỉ cần có thể cản được, Văn tiên sinh có tự tin mình có thể lập tức cao chạy xa bay!
Quân Mạc Tà hừ lạnh một tiếng, mộc lực trong nháy mắt phát động, toàn thân trải rộng soạt một tiếng xuyên qua tàng cây đại thụ mà không chút trở ngại, phương hướng tiến tới cũng không biến đổi, cứ như thế mặc sức vượt qua thân cây, chỉ lưu lại một cái lỗ lớn, trước sau trong suốt, thân của Quân Mạc Tà đã chạm vào cây đại thụ thứ hai! Thì thân cây phía sau cũng "phanh" một tiếng nổ tung!
Thân cây trước người phía trước cũng đồng dạng giống như cây gậy trúc khô bị đập một chùy vậy, nứt toét ra thành hình một đóa hoa loa kèn, mà thân thể của Quân Mạc Tà cũng từ trong thân cây đi ra, xuất hiện trước người Văn tiên sinh!
Văn tiên sinh thất kinh, hắn tuyệt đối nghĩ không ra tốc độ của Quân Mạc Tà thực sự một chút cũng không bị ảnh hưởng, hắn dù sao cũng là chí tôn cường gia, gặp kinh bất loạn, hét lớn một tiếng, huy kiếm đâm, nhưng kiếm quang vừa mới thoáng hiện, thì thân ảnh của Quân Mạc Tà đã giống như một cơn gió lốc lao vào ngực hắn!
Đột nhiên "phốc" một tiếng, trước ngực không ngờ bị tung ra hai chưởng, tiếp theo cánh tay liền đau nhức một trận, "cheng" một tiếng trường kiếm bay ra khỏi tay, ở trong không trung hóa thành một đạo lưu quang, không biết rời xuống như thế nào, sau đó phanh một tiếng, bả vai bị chưởng đao chém một chút, đồng thời đầu gối giống như lôi đình vạn quân nện vô cái bụng nhỏ của mình, tiếp theo nữa, là ngay đỉnh đan điền!
Văn tiên sinh đột nhiên cảm giác thiên hoa loạn trụy, đầu óc choáng váng, ọc một tiếng, hộc máu đỏ tươi, chỉ thấy nội tạng như thiêu đốt, huyền khí cả người như bị thiêu đốt, tán loạn khắp thân thể! Một thân huyền lực thâm hậu tinh thuần, giờ phút này đúng là nửa điểm cũng không dùng được!
Cũng ở trong thời gian nháy mắt không tới mười phút, Văn tiên sinh từ lúc đối mặt với đoàn người của hoàng hậu chiếm thượng phong cho đến bây giờ hoàn toàn lọt vào địa ngục khốn cùng!
Tiếp theo Quân Mạc Tà ở trước mặt đột nhiên lão biến mất. Lão vừa cảm thấy căng thẳng, thì đã bị người ta xách cổ lên, sau đó nghe vù vù tiếng gió bên tai, tiếp theo phanh một tiếng, thân thể của Văn tiên sinh đã từ giữa không trung bị đập mạnh xuống đất.
Mà Quân Mạc Tà đã xuất hiện ở trước mặt công chúa Linh Mộng, bởi vì hắn đã nghe được tiếng khóc thê lương tê tâm liệt phế của nàng.
Trước tiên, ngón tay của Quân Mạc Tà đã xoa vào uyển mạch của hoàng hậu, sau đó một cổ linh lực tinh thuần như lũ liền thấu vào trong.
Hai đầu gối của công chúa Linh Mộng đã vỡ thành phiến, còn có sau đầu cũng có một vết thương thật to, bất cứ chỗ nào thương thế cũng đều không nhẹ, máu tươi trải khắp toàn thân, nhưng giờ phút này nàng tựa hồ như đau đớn cũng mảy may không hề cảm giác được, cứ như thế dùng hai đầu gối vỡ vụn quỳ trên tuyết lạnh như băng, chỉ biết gắt gao ôm lấy mẫu thân mình, dùng một đôi mắt tràn ngập khẩn cầu, trong miệng cầu khẩn một cách vô lực cùng tuyệt vọng
"Quân...... cứu...... cứu mẹ ta......" Quân Mạc Tà vừa mới đặt tay vào, trong lòng liền trầm xuống một cách mãnh liệt! Trên mặt một trận buồn bã! Hắn thật không ngờ, thương thế của hoàng hậu lại nghiêm trọng đến như vậy! Toàn bộ ngũ tạng vỡ nát, tim cũng vỡ vụn! Vô phương cứu chữa!
Thương thế nghiêm trọng như vậy, lấy khả năng nắm giữ lực lượng có hạn bây giờ của Quân Mạc Tà đối với Hồng Quân Tháp, căn bản là bất lực! Nhân lực cũng có lúc nghèo, khai thiên tạo hóa công mặc dù có khả năng tạo hóa đoạt thiên, nhưng vẫn khó có thể cứu được thương thế cỡ này, thậm chí nếu không phải vừa rồi Quân Mạc Tà kịp thời lấy linh khí tinh thuần của mình kéo dài cho hoàng hậu.
Không một chút sinh cơ, chỉ sợ hoàng hậu sẽ lập tức hương tiêu ngọc tổn rồi! Giống như là chí tôn cường giả ở trong tay Mai Tuyết Yên, Quân Mạc Tà không chịu nổi được một kích, cơ hồ như toàn bộ đều không có đường sống để chống cự, nhưng bất quá cũng chỉ là đối thủ mà bọn hắn đối mặt, thực lực vô cùng kinh khủng, bọn họ không cách nào kháng cự được!
Mà sự thật, bọn họ được coi là mạnh nhất trên Huyền Huyền đại lục. Mặc dù ở trên bọn họ còn có tồn tại so ra càng mạnh hơn, nhưng xét theo ý nghĩa nào đó mà nói, bọn họ đã là tồn tại kinh khủng nhất rồi!
Một kích toàn lực của chí tôn cường giả, ngay cả khi bị Quân Mạc Tà cản đi hơn phân nửa lực lượng, cho dù một kích đó bị chia ra thành hai nửa, thì rơi vào một thiếu nữ tu vi thậm chí còn không tới ngân huyền như hoàng hậu, cũng không phải là nàng có thể thừa nhận được!
Quân Mạc Tà thở dài một tiếng, linh lực tinh thuần mà mãnh liệt, hoàn toàn bất kể hậu quả mạnh mẽ tiến vào trong thân thể hoàng hậu, đem hết ngũ tạng đã bị đánh nát của nàng toàn bộ vây lại, hoàn toàn cắt đứt liên lạc với các khí quan, giữ lại một hơi không tán của nàng.
Biện pháp này, mặc dù không thể cứu được mạng sống của nàng, ban sinh cơ, nhưng lại có thể chống đỡ cho nàng còn lại một hơi cuối cùng không đoạn tuyệt! Tuy nhiên phương pháp này chỉ là trị phần ngọn, tuyệt không thể kéo dài, nhiều nhất chỉ có thể giữ được thời gian một chén trà nhỏ......
Mục đích Quân Mạc Tà làm vậy, cũng không phải vì suy nghĩ đến Quân gia, cũng không phải suy nghĩ đến mục đích hoàng hậu tới, hắn chỉ nghĩ đến Dạ Cô Hàn! Cái kẻ si tình kia...... Quân Mạc Tà cảm giác được, bản thân mình có nghĩa vụ cùng trách nhiệm để cho bọn họ gặp mặt nhau lần cuối!
Khó trách mới vừa rồi Dạ Cô Hàn tâm thần lại nôn nóng không yên đến như vậy, thì ra đúng là bởi vì như thế!
Chẳng lẽ, đây chính là tâm linh cảm ứng giữa tình lữ với nhau sao?
Phải yêu tới mức độ nào, mới có thể xuất hiện tâm linh cảm ứng như vậy?
Tương tư mười tám năm, không oán không hối! Mười tám năm chia lìa, trái tim vẫn không thay đổi!
Đúng là vận si tình, Quân Mạc Tà cảm giác được mình làm thế nào cũng không có được số đó!
Giờ khắc này, tính bướng bỉnh của hắn phát tác, hắn không hề bận tâm đến nữ nhân trước mặt hắn là hoàng hậu, hắn chỉ biết, Mộ Dung Tú Tú cùng Dạ Cô Hàn, là một đôi tình nhân, chính mình giúp đỡ được thì nhất định phải giúp đỡ! Cái gì mà đạo đức lễ nghi thân phận, Quân Mạc Tà hoàn toàn không quản! Cũng không nghĩ tới!
Sau khi dùng linh lực bao bọc ngũ tạng hoàng hậu, Quân Mạc Tà ngửa mặt lên trời rống to: "DẠ ~ CÔ ~ HÀN!" Hắn cố hết sức khống chế, thanh âm lúc vụt ra khỏi miệng có chút bình thản, để tránh cho chấn động đến Mộ Dung Tú Tú, chờ sau khi tán ra ngoài, mới đột nhiên nổ mạnh, tại giữa đêm tối nổ vang lên ầm ầm, liên tục hướng về đại viện Quân gia mà đánh sâu vào.
Ánh mắt lờ mờ của Mộ Dung Tú Tú nghe Quân Mạc Tà hô đến tên đó xong, đột nhiên sáng ngời lên một chút, lóe ra sự chờ mong cùng tưởng niệm vô tận......
Mà lúc này, hai tiếng vút dài đồng thời vang lên, Ưng Bác Không cùng Phong Quyển Vân đồng thời bay đến bên người Quân Mạc Tà. Thực lực bây giờ của hai người, kỳ thực đều đã trên chí tôn rồi. Chứng kiến tình hình trước mắt, trong lòng cũng chấn động.
Cảm giác điềm xấu của Dạ Cô Hàn càng lúc càng đậm, đang lúc này, hắn nghe được tiếng rống to của Quân Mạc Tà!
Cơ hồ không chút do dự, Dạ Cô Hàn điên cuồng lao ra, chạy vội tới, mái tóc dài của hắn đột nhiên xù ra, phất phới trong gió, lộ vẻ thê lương, hiu quạnh......
Ở xa xa, hắn chứng kiến Quân Mạc Tà ngồi chồm hổm trên mặt đất, trong lòng tựa hồ như đang ôm cái gì, hô hấp của dc bởi vì chạy gấp mà trở nên dồn dập đột nhiên ngừng lại, hắn chỉ cảm thấy trong lòng ngực trở nên bế tắc, trong lòng lộ vẻ trống rỗng.
Hắn hiển nhiên đã ý thức được cái gì, cũng không có bất cứ ý thức gì cả, chỉ biết liều mạng chạy tới phía trước. Đến nơi rồi, đột nhiên thiên địa vạn vật đều mất hết nhan sắc! Ở trong mắt hắn, chỉ còn lại, là một đôi mắt!
Gương mặt đó đang tự miễn cưỡng nâng lên, cặp mắt vẫn ôn nhu như trước, giờ phút này, vẫn đang nhìn về phía Dạ Cô Hàn, ánh mắt đó rốt cuộc không hề che dấu tình ý của mình nữa, ôn nhu mà thâm tình nhìn hắn, tràn ngập sự quyến luyến khó có thể diễn tả, không muốn, còn có cả áy náy vô tận......
"Tiểu...... Hàn......" Mộ Dung Tú Tú tận lực khiến cho thanh âm của mình có vẻ không run rẩy, hai trong mắt không dám nháy mà nhìn Dạ Cô Hàn, sợ rằng nếu nháy mắt, thì khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ đó sẽ không thể nhìn thấy được nữa.
"Tú Tú......" Dạ Cô Hàn thân thể lay động một chút, trên mặt đột nhiên một trận tái nhợt, vô lực tiến về phía trước nửa bước, đột nhiên cả người như nhũn ra, nặng nề quỳ xuống, đem mặt mình áp sát vào Mộ Dung Tú Tú ở trước mắt, ánh mắt đau xót nhìn khuôn mặt mà mình đã tưởng niệm suốt mười tám năm: "Tú Tú...... Là ai? Là ai tổn thương nàng? Nàng......."
Hắn một câu cũng không nói ra được, đột nhiên trong cổ ngọt ngọt, máu tươi muốn phun ra, nhưng lại bị hắn dùng lực lượng nuốt xuống.
Lấy nhãn lực quen thuộc của hắn đối với tử vong, há không thể nhìn ra được Mộ Dung Tú Tú đã đến cuối đường?
"Tiểu Hàn...... Rốt cuộc lại gặp được chàng...... thiếp vẫn tốt a." Mộ Dung Tú Tú quyến luyến nhìn khuôn mặt của Dạ Cô Hàn, nhẹ giọng ôn nhu nói: "Tiểu Hàn...... chàng biết không...... trong mấy năm nay, ta mỗi ngày đều nghĩ đến chàng, mỗi thời mỗi khắc cũng đều nghĩ đến chàng......"
Lệ quang bắt đầu ngưng tụ lại trong mắt nàng, nhưng nàng dùng hết toàn bộ lực lượng chịu đựng, sợ một khi nước mắt chảy xuống, sẽ không thấy rõ được khuôn mặt trong lòng nữa......
Dạ Cô Hàn kinh ngạc quỳ ở đó, ánh mắt nhiệt liệt mà ôn nhu nhìn nàng, hắn chỉ cảm thấy toàn bộ đều trống rỗng chỉ biết si khờ mà nói: "Tú Tú...... không đau đâu...... có ta ở đây!"
Mộ Dung Tú Tú thỏa mãn mỉm cười, ánh mắt giống hệt như một tiểu cô nương, kiên cường nói: "Vâng...... Có chàng bên cạnh ta...... không đau...... cũng không sợ......"
Đây chính là trong một lần hai người ngộ hiểm cùng nhau hai mươi năm trước, Mộ Dung Tú Tú bị thương, Dạ Cô Hàn an ủi nàng, mà lúc ấy, Mộ Dung Tú Tú chính là trả lời như vậy, đúng là một chữ cũng không thay đổi!
Đơn giản là, cho dù cách biệt hơn hai mươi năm, tình cảm của hai người thủy chung không biến hóa, chỉ thoáng như mới vừa thôi......
"Tiểu Hàn......" Mộ Dung Tú Tú muốn giơ tay lên sờ gương mặt hắn, nhưng thủy chung vẫn vô lực giơ lên, Dạ Cô Hàn cẩn thận cầm lấy tay nàng, áp lên khuôn mặt mình, cảm thụ cảm giác ôn nhu đó, rốt cuộc nước mắt không nhịn được tràn mi ra, đem ngọc thủ ôn nhuận đó thấm ước...... "Tiểu Hàn...... Đừng khóc......" Mộ Dung Tú Tú cực lực giật giật ngón tay, muốn thay hắn lau nước mắt, nhưng lại phát hiện nước mắt càng ngày càng nhiều.
"Quân Mạc Tà, ta biết ta sắp chết, nhưng trước khi ta chết, muốn nói cho ngươi...... một việc......" Mộ Dung Tú Tú vẫn như cũ nhìn khuôn mặt của Dạ Cô Hàn, nhẹ nhàng nói: "Huyết Kiếm Đường...... Ở tam đại doanh...... của Ngự Tiền Thị Vệ......"
Quân Mạc Tà thân thể chấn động, thấp giọng nói: "Cám ơn người!" Tay hắn, thẳng cho đến giờ phút này vẫn còn đang nắm tay phải của Mộ Dung Tú Tú, linh khí cuồn cuộn không ngừng đưa vào, chống đỡ cho lần ly biệt cuối cùng của nàng cùng Dạ Cô Hàn, bởi vì một khi bỏ tay ra, thì đó cũng chính là lúc Mộ Dung Tú Tú từ trần.
"Tiểu Hàn...... ta phải đi rồi...... chàng phải thay ta...... thay ta...... chiếu cố...... Linh Mộng......" Mộ Dung Tú Tú lộ ra ý cười uyển chuyển thê lương, tràn ngập sự bất cam: "Mộng nhi là một hảo hài tử, đồng thời cũng là một hài tử đáng thương......" Dạ Cô Hàn hai mắt mơ hồ đẫm lệ, nhưng không có lên tiếng, hàm răng cắn chặt môi, đã cắn đến chạy máu, một lằn máu tươi chậm rãi chảy xuống, nhưng hắn lại không hề hay biế......t
Mộ Dung Tú Tú tựa hồ như hiểu rõ được cái gì, nàng nhẹ nhàng thở dài một hơi, cố hết sức đảo mắt qua: "Quân Mạc Tà...... Mong ngươi...... nể mặt ta...... giúp ta chiếu cố Linh Mộng...... Ta đem nó...... phó thác cho ngươi......"
Nàng rõ ràng thấy được sự phức tạp trong mắt Quân Mạc Tà, vô lực cầu xin nói: "...... Cho dù ngươi thật sự không muốn lấy nó...... Cũng mong ngươi chiếu cố nó...... Ta van ngươi.... cầu ngươi......"
Ánh mắt tràn ngập trông mong của nàng nhìn lên gương mặt của Quân Mạc Tà, mang theo sự khẩn cầu cùng khát khao vô tận, không chớp mắt, đây là một vị mẫu thân, tại lúc trước khi chết vì nữ nhi của mình, cầu xin lần cuối, cũng là nguyện vọng cuối cùng duy nhất mà nàng không buông được......
Quân Mạc Tà hít một hơi, lại gia tăng linh khí chuyển vận vào bụng, lặng yên gật đầu. Hắn đã cảm giác được, hơi thở của Mộ Dung Tú Tú càng lúc càng yếu, kinh mạch trong cơ thể đã gần như hoàn toàn tĩnh mịch, cho dù là khai thiên tạo hóa thần công đoạt thiên thế nào đi nữa, thì giờ phút này bước vào trong kinh mạch của nàng cũng càng lúc càng gian nan bế tắc...... Miệng lộ ra nụ cười cảm kích yên tâm, Mộ Dung Tú Tú chân thành nói: "Cám ơn!"
Sau đó ánh mắt nàng cũng chuyển qua, ôn nhu mà nhìn Dạ Cô Hàn, mang theo sự lưu luyến si mê vô tận, nàng một câu cũng không có nói, mặc dù nàng còn có khí lực nói chuyện, nhưng nàng đã không cần phải nói nữa rồi, cũng không muốn nói, nàng chỉ nhìn như thế.
Tại lúc trước khi chết, muốn được đem khuôn mặt này nhớ kỹ, khắc sâu vào trong linh hồn mình, trở thành vết khắc, suốt đời suốt kiếp...... đều mang theo vết khắc này......
Dạ Cô Hàn cũng không nói, nước mắt tùy ý chảy xuôi tung hoành trên gương mặt, yên lặng nhìn người ngọc trơớc mắt, ánh mắt kiên định, tràn ngập tình ý lưu luyến, ánh mắt hai người cứ như thế bình tĩnh chăm chú đối mặt nhau, tựa hồ như linh hồn cũng quấn quanh cùng nhau suốt đời suốt kiếp.
Đột nhiên, gương mặt Mộ Dung Tú Tú ửng hồng một cách kiều diễm, tinh thần chấn động, đột nhiên dùng hết lực lượng còn lại nói: "Đợi kiếp sau...... nếu duyên chưa tẫn......" đột nhiên thân thể chấn động, sau đó lặng yên......
Giờ khắc này, nàng tràn ngập sự chờ mong, tràn ngập ôn nhu cùng thâm tình, hai tròng mắt tản ra quyến luyến cùng si tình, nhưng tánh mạng đang rời khỏi nàng mà đi...... Bàn tay an ủi trên khuôn mặt lạnh lùng của Dạ Cô Hàn, rốt cuộc vô lực buông xuống.
Nước mắt Dạ Cô Hàn đang chảy, nhưng ánh mắt lại đột nhiên trở nên bình tĩnh, bình tĩnh đến dọa người, ánh mắt hắn bình tĩnh dừng lại trước khuôn mặt xinh đẹp đó, chậm rãi nói một câu thơ cuối cùng: "...... Trữ phụ...... Thương thiên...... Bất phụ....... khanh! Tú Tú......"
Hắn cứ quỳ mãi như vậy, hai tròng mắt nhìn vào Mộ Dung Tú Tú giống hệt như đang ngủ say, bình tĩnh nói: "Quân Mạc Tà, trên đầu giường của ta, có đặt một bộ kiếm phổ. Giao lại cho ngươi, Linh Mộng, cũng giao cho ngươi......" Quân Mạc Tà muốn nói cái gì đó, nhưng lại nghẹn lại ở cổ họng, trong lúc nhất thời hoàn toàn không nói gì.
Sắc mặt Dạ Cô Hàn không ngờ bình tĩnh cười cười nói: "Cuối cùng thỉnh cầu ngươi một việc, mong ngươi đem hai người chúng ta mai táng cùng một chỗ! Trên mộ bia, viết rằng "Mộ của phu thê Dạ Cô Hàn, Mộ Dung Tú Tú", nàng không phải là hoàng hậu, cho tới bây giờ cũng không phải! Mong ngươi thành toàn!"
Quân Mạc Tà thở dài một hơi thật sâu, nói: "Ta có thể đáp ứng ngươi! Chỉ là người giết chết nàng, vẫn còn ở đây, ngươi không muốn tự tay báo thù sao? Còn có kẻ chủ mưu hại chết nàng, chính là ở trong hoàng cung kia, ngươi...... không định vì nàng tự tay báo thù sao? Linh Mộng...... cũng ở chỗ này, ngươi không chiếu cố nàng nữa sao, ngươi thật sự có thể yên tâm sao?"
"Ta tin tưởng ngươi! Linh Mộng có ngươi chiếu cố, ta rất yên tâm." Dạ Cô Hàn mỉm cười, mang theo chờ mong nhìn về màn đêm đen kịt, gió lạnh thổi tung bay mái tóc dài bừa bãi của hắn, hắn chậm rãi nói
"Hung thủ...... Giao cho ngươi xử lý. Hoàng tuyền lộ tịch, nếu như bây giờ đem hắn giết, Tú Tú ở dưới mặt đất nhìn thấy hắn lại sẽ sợ hãi. Cho nên ta muốn đi trước một bước, đi cùng nàng. Về phần Dương Hoài Vũ...... Hắn không xứng cho ta động thủ!"
Hắn có chút nở nụ cười, nói: "Tú Tú đang đợi ta, trên đời này còn có chuyện gì quan trọng hơn so với việc chúng ta gặp nhau cơ chứ? Cừu hận...... Không báo cũng được, nếu như kiếp sau không được gặp nhau, Tú Tú khẳng định sẽ rất thất vọng, trái tim sẽ càng thêm bi thương...... Chúng ta, đã chia lìa một kiếp rồi a......"
Hắn nói tới đây, chậm rãi nằm sấp xuống, đem mặt mình áp vào Mộ Dung Tú Tú còn thừa lại chút hơi ấm trên mặt đất, thấp giọng thâm tình nói: "Tú Tú...... không đau đâu...... Có ta...... Nàng sẽ không cô đơn......"
Thân thể của hắn, đột nhiên kịch liệt run rẩy, sau đó mềm nhũng ngã xuống phía trước, còn sót lại một tay, đang gắt gao ôm chặt lấy thân thể Mộ Dung Tú Tú, gương mặt hai người dính sát vào nhau, Dạ Cô Hàn lặng yên đem huyền lực còn sót lại tự đoạn tâm mạch, hô hấp trong nháy mắt liền đoạn tuyệt.
Hai người gắt gao ôm chặt nhau, trên mặt, đều có vẻ giống như đúc: Thỏa mãn, chờ mong, hướng tới phía trước, mơ ước...... Tựa hồ như ở bên dưới mặt đất, bọn họ sẽ gặp được nhau! Tựa hồ như tại kiếp sau, bọn họ đã ước hẹn...
"Mẹ...... Dạ thúc thúc...... AAAA......" Công chúa Linh Mộng tê tâm liệt phế thét một tiếng, ruột gan đứt từng khúc, đôi môi anh đào mở ra, một dòng máu tươi phun ra khỏi khóe miệng, hai mắt đóng chặt, hôn mê bấn tỉnh...
Thân thể đau xót đã tới cực điểm, mẫu thân sủng ái mình nhất đã từ trần, mà biểu thúc thúc mình luôn ỷ vào nhất, cũng đã đi theo mẹ nàng xuống đấ......t
Liên tiếp mất đi hai người thân nhất, công chúa Linh Mộng tâm linh sớm đã chịu đả kích làm sao có thể chịu được hai ba lần đả kích kịch liệt liên tiếp như vậy, rốt cuộc đã té xỉu rồi......
Một canh giờ trước, còn đang cùng mẫu thân cùng nhau nói chuyện vui vẻ dưới đèn, tâm sự chuyện của mình...... Chỉ bất quá một canh giờ sau, không ngờ đã là thiên nhân vĩnh cách......
Sự thật tàn khốc như vậy, khiến cho một nữ tử kiều nhược như nàng, sao có thể chịu được?
Quân Mạc Tà gục đầu xuống, từ lúc cứu Dạ Cô Hàn, hắn vẫn rầu rĩ không vui, tiếp xúc thời gian dài như vậy, chưa bao giờ thấy gương mặt lạnh lùng của Dạ Cô Hàn có nửa điểm tươi cười, chỉ có hôm nay hắn mới mỉm cười, nhưng lại là nụ cười dành cho kiếp sau!
Nhìn thân thể gắn bó tương ái của Dạ Cô Hàn cùng Mộ Dung Tú Tú, trong lòng Quân Mạc Tà đột nhiên tràn ngập cảm động, từ lúc chứng kiến cảm tình của mẫu thân Đông Phương Vấn Tâm cùng phụ thân, cho đến lúc thấy được tình yêu sinh tử không hối của Dạ Cô Hàn cùng Mộ Dung Tú Tú, đột nhiên hiểu đươc một cách tràn đầy......
Tình, rốt cuộc là cái gì? Hắn trong lòng đột nhiên nhớ đến một thủ ca, mịt mờ vang lên...... Có lẽ, là người của kiếp trước; có lẽ, là duyên kiếp sau; sai tại kiếp này gặp nhau, để thêm một phần ân oán không kết quả......
Đợi khi thế sự tan thành mây khói, làm thương hải biến tang điền(biển cả trở thành bãi dâu); trả lại đoạn tình duyên năm ấy, trả lại đoạn tình duyên...... Có lẽ, là người của kiếp trước, có lẽ, là duyên kiếp sau, sai tại kiếp này gặp nhau, để thêm một phần ân oán không kết quả......
Đợi khi thế sự tan thành mây khói, làm thương hải biến tang điền(biển cả trở thành bãi dâu); trả lại đoạn tình duyên năm ấy, trả lại đoạn tình duyên...... Tiếng ca thê mỹ, tình cảm bất đắc dĩ, tựa hồ như ở trong thiên địa này lẳng lặng chảy xuôi......
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]