Chương trước
Chương sau
(Mặt trời mọc phương đông – Như riêng ta bất bại)

"Thật giống... Thật giống Vấn Tâm lúc nhỏ, thật giống..." Bàn tay Đông phương lão phu nhân đầy nếp nhăn run rẩy vuốt ve mặt Quân Mạc Tà, ánh mắt chầm chậm trở nên mơ hồ, hai giọt nước mắt tuôn rơi.

Mặc dù không còn nhìn rõ khuôn mặt cháu ngoại, bà vẫn yêu thích không rời tay, đột nhiên một tay ôm Quân Mạc Tà vào trong lòng, thân thể run rẩy, nước mắt từng giọt rơi trên áo, trên cổ cháu trai, thì thầm: " cháu ngoan của ta…nhiều năm qua không được gặp mặt mẹ....thật khổ cháu quá"

Quân Mạc Tà muốn mở miệng nói chuyện, an ủi vị lão nhân trước mắt này một phen, nhưng không hiểu sao yết hầu có chút nghẹn ngào, hoàn toàn không nói ra lời…

Tình cảnh nồng đậm tình thân, giống như mưa phùn mùa xuân thổi vào tâm ý Quân Mạc Tà, khiến hắn cảm giác được, nguyên lai cuộc sống của mình tại thế giới này cũng không phải hoàn toàn cô độc…Vẫn còn có nhiều người quan tâm, che chở cho mình…

Thân nhân! Huyết mạch tình thân!

Lão phu nhân hai mắt đẫm lệ, tóc bạc tiêu điều, lúc này chỉ là một lão nhân nhìn thấy người cháu lưu lạc bên ngoài trở về, không có chút khí khái năm nào vẫy kiếm giang hồ, đồ lục thiên hạ

"Cháu ngoan…những trẻ con khác ở cái tuổi đó, vẫn đều còn dưới sự bảo hộ của cha mẹ làm nũng mà lớn lên. Cháu của ta 7 tuổi tang cha, 8 tuổi mẹ lại rời đi. Tuy là vẫn còn trên cõi đời nhưng lại giống như phụ mẫu song song từ trần…" nghĩ đến đây, trong lòng bà đau đớn tựa như dao cắt.

"Mẹ … Mạc Tà hôm nay đến, chính là chuyện vui nhất, người tạm thời thả lỏng tâm tình, vẫn là thân thể làm trọng" Đông Phương Vấn Tình tiến tới khuyên giải.

"Hừ, ngươi bớt chuyện không đâu đi! Cháu ngoại ta tới, ta tự nhiên là phải cẩn thận xem xét… Lớn lên bên cạnh lão hóa Quân Chiến Thiên, còn có thể không chịu đau khổ ư, lão già kia tính khí tàn bạo, không đánh thì mắng, nào có thể dạy dỗ tốt cháu của ta… Cháu của ta mấy năm nay, tất nhiên là chịu nhiều khổ cực, nếu không phải có huyết mạch Đông Phương thế gia, chỉ sợ sớm bị lão già gian ngoan kia làm cho lầm đường lạc lối"

Có thể nhìn ra, lão phu nhân đối với Quân lão gia tử oán niệm thâm sâu, mở miệng là lão hóa, ngậm miệng là lão già; về sau nói xong có chút vui mừng, may mắn có huyết mạch Đông Phương thế gia ta, bằng không đứa nhỏ này đã sớm đọa lạc mất rồi…

Mấy năm trước nghe thấy sự tích Quân Mạc Tà quần là áo lụa, lão phu nhân tức giận cơ hồ muốn xuất sơn tìm Quân Chiến Thiên tính sổ…

Trong lòng lão nhân gia, cháu mình tự nhiên là tốt, còn như trở thành bất hảo, cũng là Quân Chiến Thiên không hoàn thành trách nhiệm dạy dỗ …lão hóa kia, tựu như một đầu gỗ, nào có dạy dỗ trẻ con. Quân Mạc Tà nghe thấy vậy không biết nên khóc hay cười

Một lúc lâu sau, Lão phu nhân rốt cục cũng thu lại tâm tình, tiếp nhận khăn tay từ trong tay một phu nhân phía sau lau nước mắt, lúc này mới nhìn Mai Tuyết Yên, trên mặt nở hoa,miệng lại hỏi Quân Mạc Tà: "Mạc Tà, nha đầu kia chính là cháu dâu của ta? Lớn lên thật sự xinh đẹp, đến đây…nha đầu, xoay người cho bà ngoại nhìn nào …."

Quân Mạc Tà vội vàng gật đầu như gà mổ thóc: "Bà ngoại thật tinh tường, đây chính là vợ của cháu, người xem có vừa lòng không? Nếu là không hài lòng, buổi tối cháu liền đánh nàng một trận…"

Những lời này của Quân Mạc Tà, kéo theo 1 ánh mắt giận dữ, Mai Tuyết Yên trong lòng hừ một tiếng

"Lúc này trước mặt mọi người, ta cho chàng mặt mũi, không thèm so đo với chàng. Đánh ta? Dựa vào chàng ư? Rốt cuộc ai đánh ai còn chưa biết, chàng cứ chờ buổi tối ta liền thu thập cho biết tay! Ăn đậu hũ của bổn cô nương dễ dàng như vậy sao"

"Ha ha, cái tên tiểu tử này, như thế nào lại có thể nói như vậy, vợ cần phải cưng chiều, sao có thể mở miệng đã muốn đánh rồi…Lại nói, người đẹp tựa thiên tiên như vậy, sao cháu lại có thể xuống tay?"

Lão phu nhân cười cười, tỉ mỉ nhìn Mai Tuyết Yên từ trên xuống dưới, liên tục gật đầu, ánh mắt cũng sáng lên, hài lòng nói: "Mạc Tà, ánh mắt cháu thật không tệ, nha đầu kia lớn lên thật xinh đẹp, hơn nữa ngực to mông nở, chính là có thể sinh con trai, càng không thể tùy tiện động thủ ah"

Gò má Mai Tuyết Yên thoáng có chút ửng hồng, thiếu chút nữa thẹn thùng mà dậm chân "Ta đây đường đường là Thiên Phạt đệ nhất thú vương, người cho dù là bà ngoại của Quân tiểu tặc, như thế nào…lại cư nhiên nói ta như vậy…"

Quân Mạc Tà mi mắt khẽ cười "Bà nói đúng, nhất định có thể sinh con trai, cái này cháu có lòng tin, tuyệt đối không thành vấn về…" Đồng thời trong lòng thầm ngạc nhiên: chẳng lẽ tin tức của Đông Phương thế gia thật sự bế tắc như vậy? Lại còn không biết Tuyết Yên chính là Mai tôn giả?

"Hừ, nếu là có con thì cần phải đưa đến chỗ ta....bà ngoại thay cháu dạy dỗ thật tốt, gia gia ( ông) của cháu cẩu thả, nào có thể chiếu cố trẻ nhỏ? không được dạy hư trẻ nhỏ …lại nói cháu …nếu không có huyết mạch của mẫu thân thì cháu thành cái dạng gì cũng khó nói, lão hóa kia nếu còn có ý kiến, bà bà liền mắng hắn…"

Nhớ tới thanh danh quần là áo lụa của Quân Mạc Tà, lão phu nhân hiển nhiên vẫn còn chút canh cánh trong lòng.

"gì? Đưa đến nơi này? Việc này chưa nói đến gia gia, ngay cả mình cũng không đồng ý a (chỗ này chẳng lẽ lại dịch là "ngay cả cửa mình cũng qua không được a?" J) Quân Mạc Tà nhíu mày, nhìn rừng rậm xung quanh: ta kháo, nơi này so với Thiên Phạt sâm lâm còn hẻo lánh hơn, núi thì tối tăm, nước thì tù đọng.

"Đây là mợ cả, đây là mợ hai, …mợ ba của cháu …mau mau tới đây, đây là quà ra mắt…" Lão phu nhân mặt mày tươi cười, từ trong ngực lấy ra một chiếc hộp nhỏ bằng bạch ngọc, chính là 1 khối ôn ngọc hoàn chỉnh tạo thành, chỉ riêng chiếc hộp này giá trị cũng không nhỏ;

Khi mở hộp, bên trong là 1 con tiểu phượng hoàng hiên ngang mà đứng. Quanh thân phượng hoàng hiện lên vẻ sặc sỡ bẩy màu, con mắt và từng sợi lông trên thân lại càng sống động, thật giống như có thể tùy thời giương cánh bay cao.

"Con Thải Hoàng Diệu Thế này chính là một khối ngọc phỉ thúy Tinh Tâm nhiều màu, thiên nhiên hình thành khí sắc, tạm thời là 7 màu tinh khiết, tịnh không có chút nào pha tạp.

"Những thợ danh tiếng nhất khi đó phải mất 3 năm mới hoàn thành nó, là báu vật cả đời hiếm thấy"

"Năm nó vừa xuất hiện làm dấy lên 1 làn sóng lớn trong thiên hạ …trở thành giấc mơ của tất cả nữ tử trên thế gian, cũng dẫn tới vô số cuộc phân tranh đổ máu năm đó…sau lại rơi vào tay ta, thẳng đến hiện tại cũng k muốn lấy ra nữa, hôm nay gặp mặt tặng cho cháu dâu ngoan làm lễ gặp mặt a"

Lão phu nhân cười cười, tự tay cài con "thải hoàng diệu thế" lên máy tóc mềm mại như mây của Mai Tuyết Yên, loay hoay đánh giá 1 phen, mới vừa lòng nói: " Cũng phải là người đẹp tựa thiên tiên hóa thân như cháu dâu của ta, mới có thể cùng chiếc "thải hoàng diệu thế" đẹp càng thêm đẹp…"

Mai Tuyết Yên cài ngọc thoa lên, trên mái tóc mềm mại như mây, quang mang 7 màu biến ảo, khuôn mặt vốn đã quốc sắc thiên hương, càng thêm xinh đẹp

Mai Tuyết Yên đỏ mặt cảm ơn 1 tiếng, lúc vừa nhìn thấy chiếc "Thải hoàng diệu thế" này, nàng liền chỉ liếc mắt đã thấy yêu thích, Mai Tuyết Yên tuy là Thiên Phạt Thú Hoàng, nhưng thủy chung vẫn là nữ nhi, cuối cùng cũng không thể ngoại lệ…

Tiếp theo đó đến phiên 3 vị cữu mẫu phân biệt tặng quà ra mắt…chỉ một thoáng Mai đại mỹ nhân trong tay đã ôm vài chiếc hộp, tuy có chút ngượng ngùng, nhưng đã có 7 phần hân hoan

"vị này…hẳn ta phải gọi là anh họ, đúng không bà?" Một bé trai tinh ranh cổ quái xông ra, trông ước chừng mười tuổi, lớn lên trắng trẻo dễ thương, thật sự khả ái, đôi mắt đen láy, chuyển động xoay tròn.

"Tiểu Phôi, nhanh làm lễ ra mắt với anh họ cháu" Lão phu nhân hòa ái cười cười, thuận tay nhéo 1 cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt. Nói với Quân Mạc Tà: " Đây là tiểu bảo bối nhỏ nhất trong nhà cậu hai cháu, Tiếu Phôi…"

"Anh họ" Cậu bé đạp 1 bước đi ra, ngẩng đầu ưỡn ngực "Tên của em gọi là Đông Phương Tiểu Hòe, không phải Đông Phương Tiểu Phôi. Thật ra cái tên Tiểu Hòe này em cũng không thích lắm"

"Nhưng....Mẹ của em sinh ngày đó, nghe nói nằm mơ thấy 1 cây tiểu hòe…Vốn tiểu hòe đã không dễ nghe, mọi người ngược lại còn muốn gọi em là tiểu phôi....kỳ thật em không xấu, 1 điểm cũng không xấu, thật sự…"

"Đông Phương Tiểu Phôi… em họ Tiểu Phôi " Quân Mạc Tà sờ sờ cái mũi, nhìn bộ dạng của tiểu quỷ này, hắn còn không hiểu được tiểu tử này có chủ ý gì. Quả nhiên....

"Anh họ … anh nhìn xem mình hôm nay đến đây thu nhiều lễ vật như vậy.... em so với anh còn nhỏ hơn.... lần đầu tiên gặp mặt, có phải hay không anh cũng nên đưa em lễ vật nha?" Đông Phương tiểu phôi cười cười đòi hối lộ…

" Cái này thực dễ dàng, em vừa rồi không phải nói đối với tên mình không hài lòng sao? Anh sẽ cho em 1 cái tên dễ nghe, tuyệt đối uy phong, làm cho người ta sau này nghe 1 lần liền rung động, vĩnh viễn không quên được, là cái loại có chứa khí độ cao thủ!" Quân Mạc Tà nhãn châu xoay động.

"Ah? Tên là gì? Em đang muốn sửa… nhưng cũng có khả năng cha mẹ không cho, nếu anh có thể giúp em lấy một cái tên thật uy phong là tốt nhất" Cậu nhóc lập tức quên đi việc đòi lễ vật, hưng phân đứng lên.

"Ân, Đông Phương Tiểu Hòe....quả thực không có khí khái, hòe lại là thụ trung chi quỷ (tách chữ hòe ra),cái này không được tốt lành lắm, như vậy đi…" Quân Mạc tà cười xấu xa 1 tiếng

"Tên của em sửa lại là Bất Bại thì thế nào? Đông Phương Bất Bại! Đông Phương thế gia, vĩnh viễn bất bại! thế nào, đủ khí phách chưa?"

"Đông Phương Bất Bại! hay lắm! Tên này thật sự rất mạnh mẽ!" chỉ một thoáng khuôn mặt tiểu gia hỏa toát lên vẻ hưng phấn, trở mình 1 cái, làm 2 cú lộn nhào, lớn tiếng tuyên bố "Từ nay về sau, ta là Đông Phương Bất Bại!"

"không tệ! bất quá em phải nỗ lực rất nhiều, để không làm thất vọng cái tên Bất bại này…Hơn nữa, ta cho em một khẩu hiêu…" Quân Mạc Tà thần bí nói.

"Cái gì khẩu hiệu?" Đông Phương Tiểu Hòe ánh mắt nóng bỏng

"Sau này lúc em hành tẩu giang hồ, người khác hỏi tên của mình thì em cứ như vậy nói "…" Quân Mạc Tà vừa ưỡn ngực, vừa ngửa đầu, 1 chân trước, 1 chân sau, bày ra một tư thế của 1 tuyệt thế cao thủ vô địch thiên hạ, dùng âm thanh cô đọng trầm ổn, ánh mắt tung hoành không coi ai ra gì, ung dung quát: "Nhật xuất đông phương, duy ngã bất bại"

"Nhật xuất đông phương, duy ngã bất bại!" Đông Phương Tiểu Hòe, không, Đông Phương Bất Bại "Oa" to 1 tiếng, dùng ánh mắt tràn ngập sùng bái nhìn Quân Mạc Tà

"Nhật xuất Đông Phương, duy ngã bất bại! thật sự là quá khí phách, thái thượng cấp bậc a…oa ha ha ha…! Anh họ.... anh thật tài tình! Em tuyên bố, từ nay về sau, anh chính là thần tượng của Đông Phương Tiểu....không! Anh chính là thần tượng của Đông Phương Bất Bại em …"

Giải quyết chuyện của Đông Phương Bất Bại, Quân Mạc Tà cười cười rất có cảm giác thành tựu, nhìn chung quanh mọi người cũng đều là vẻ mặt tán đồng, đối với việc Quân Mạc Tà lấy được cái tên Đông Phương Bất Bại rất là vừa lòng....Đông Phương thế gia chính là muốn có loại khí phách như thế!

Nhật xuất đông phương, duy ngã bất bại!

Cháu ngoại có được tên này, đối với Đông Phương thế gia cũng là một phần đại lễ ngoài ý muốn a.

"Rất tốt" Đông Phương Vấn Tình ánh mắt sáng ngời, khen: " Thật là rất có khí thế, chỉ là tiểu quỷ Tiểu Hòe này cũng không xứng dùng cái tên khí phách bực này! Khẩu hiệu này chỉ có thể cho toàn Đông Phương thế gia! Lát nữa ta cho người đem tám chữ điêu khắc lên 1 tảng đá lớn, vĩnh viễn để ở cửa Đông Phương thế gia"

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.