Chương trước
Chương sau
: c0f7e3

Tử Kinh Hồng cười gượng hai tiếng, nói:

- Tiền bối bất tất phải làm vậy, người không biết thì không có tội, lúc trước tại hạ không biết tiền bối đang tọa trấn tại Quân gia cho nên gây ra hiểu lầm này. Bất quá, Tam địa thánh địa mang trọng trách trên vai, chuyện này tiền bối cũng biết, vài năm nữa lại đến kỳ Đoạt Thiên chi chiến, đến lúc đó chiến đấu thắng bại khó biết. Nếu có thể thắng, tự nhiên hết thảy bình an không ngại, nhưng nếu một khi bại trận thì toàn bộ đại lục nháy mắt liền gặp cảnh sinh linh đồ thán! Hắn dừng một chút, vẻ mặt trở nên nghiêm trang đầy chính khí tiếp tục nói: Hậu quả ác liệt như vậy, chỉ sợ bất kỳ ai cũng không gánh vác nổi. Mà trong số những người thuộc Tam Đại Thánh Địa ở đây hôm nay, có nhiều người đều phải tham gia. Cho nên vì để gia tăng lực lượng, đảm bảo chiến thắng, mới đành bất đắc dĩ dùng hạ sách này. Để cho Quân gia chịu khổ, còn hơn là có bất kỳ chuyện gì ảnh hưởng đến toàn bộ thiên hạ. Mà bất thế thần đan của tiền bối luyện chế, quả là linh dược mà huyền giả thiết tha mơ ước, không chỉ có thể đề thăng công lực, mà còn cải biến thể chất, cho nên hôm nay tại hạ mới dám mạo muội tới cầu khẩn, hi vọng có thể khiến tiền bối cảm động mà nhận lời tương trợ, đây chính là may mắn của muôn dân, là phúc của thiên hạ!

Không thể không nói, mấy lời ít ỏi của Tử Kinh Hồng không những rõ ràng mạch lạc, không tự ti không kiêu ngạo, mà trong nháy mắt đã đem hành vi bỉ ổi của mình trở thành trong sạch. Còn đem hành vi này trở thành vì mục đích vô cùng cao thượng!

Chuyện này còn chưa nói hết, còn tuyên bố rõ ràng những người này sau này đều cần phải tham dự Đoạt Thiên chi chiến. Cho dù thực lực ngươi khủng bố như thế nào ngươi cũng không thể đụng tới bọn ra, ngươi động vào bọn ta, lập tức trở thành đắc tội với cả nhân loại!

"Tiểu tử miệng lưỡi thật lợi hại, nếu không lão phu biết các người lần này là vì Đoạt Thiên chi chiến chuẩn bị, chẳng lẽ ngươi cho rằng các ngươi còn có thể đứng ở đây nói chuyện sao? Ngươi cho rằng lão phu chỉ biết nói suông sao?" Hắc bào nhân liếc mắt một cái, lành lạnh nói.

Hắn nói xong những lời này, đột nhiên tay phải hoa lên, xuất ra một trảo, ba bốn chuôi đao kiếm đứt gãy nằm trên mặt đất tựa hồ bị cái gì dẫn dắt, lập tức bay đến nằm trong tay hắn.

Một chiêu "Khống hạc cầm long" này, tuy rằng cũng coi là cao minh nhưng mọi người đều có thể làm được, cũng không có gì là quá thần kỳ. Sau một chiêu này, đánh giá về hắc bào nhân trong mắt mọi người cấp tốc hạ xuống!

Nhất thời các cao thủ trong lòng kỳ quái, chẳng lẽ một chiêu của ngươi tầm thường lộ liễu như vậy, có thể dọa chúng ta sợ hay sao? Nếu không phải chứng kiến khí thế phi phàm lúc trước chúng ta đã xông lên một loạt rồi, nếu ngươi không thể xuất ra điểm nào mới mẻ chấn nhiếp toàn trường, đại chiến vẫn như cũ không thể không xảy ra! Nói không chừng cái gì mà Hư không hàng giai lúc trước chẳng qua chỉ là một loại chướng nhãn pháp cổ quái mà thôi!

Chúng nhân còn đang nghi hoặc, lo lắng trong lòng đã thấy hắc bào nhân đối diện cười lạnh một tiếng, tay áo phất lên, chỉ lộ ra bàn tay không, hai ngón tay nhẹ nhàng chậm rãi đặt lên một đoạn kiếm gãy.

Mọi người bực tức, không ngờ lại nhìn thấy nửa đoạn kiếm gãy này đột nhiên trở nên mềm như bún, tả hữu đảo lộn hạ xuống, sau đó một giọt chất lỏng màu bạc trước mắt mọi người xoạch một tiếng rơi trên mặt đất.

Sau đó là giọt thứ hai giọt thứ ba…

Tả Kinh Hồng cả người lông tơ dựng đứng! Chỉ cảm thấy trong đầu một mảng lạnh lẽo! Bởi vì ngay lúc hắn chẳng coi vào đâu, đoạn kiếm này chậm rãi trở nên ngắn dần, hóa thành từng giọt nước thép. Tiêu thất trong tay hắc bào nhân! Cái này thực sự là quá đáng sợ, thật không thể tưởng tượng. Vô hạn kinh khủng a!

Tả Kinh Hồng đứng ở khoảng cách gần nhất, lại vẫn không có chút nào phát hiện hắc bào nhân có hành động đề khí vận công. Càng không phát hiện hắn có bất cứ gì dị thường. Hắn cứ bình thản đứng như vậy, nhưng một đoạn kiếm từ tinh cương bách luyện này cứ như vậy biến mất không còn.

Những người tới đây, nào có ai là kẻ xoàng xĩnh? Đao kiếm trong tay những cao thủ này tự nhiên không phải là đồng nát sắt vụn, cho dù là một ít gãy nát trên mặt đất, kém nhất cũng là bách luyện tinh cương thiết! Đừng nói chỉ dùng huyền công tiêu hủy, cho dù là ném vào lò lửa thiêu đốt ba ngày ba đêm vị tất đã có thể luyện hóa!

Nhưng hắc bào nhân trước mắt lại làm được nhẹ nhàng bâng quơ như vậy. Chỉ dùng hai ngón tay chạm vào, liền luyện hóa xong rồi!

Kinh thế hãi tục!

Sau lưng Tử Kinh Hồng, vang lên tiếng mọi người đồng thời hít một hơi! Có nhiều người sau khi sợ hãi mới thầm nghĩ may mắn chính mình vừa rồi không có hoài nghi. Nếu nhất thời nóng đầu lên nói một hai câu nghi ngờ vậy cũng chỉ có kết quả đi tìm chết! Hơn nữa là chết tuyệt đối vô ích, tuyệt đối không có người nào giúp đỡ đòi công đạo! Tìm cường giả như thế đòi công đạo, đây chính là hành vi của tên đần độn.

- Cũng coi như các ngươi còn tốt, trước mắt còn chưa có chê sống nhiều, lại nghĩ lúc đầu các ngươi chỉ vì Đoạt Thiên chi chiến, sau này lại tự mình tham dự, lão phu hôm nay phá lệ không làm khó các ngươi.

Hắc bào nhân khoan hồng độ lượng nói tiếp:

- Dù nói thế nào, lão phu cũng là một phần tử của đại lục. Tuy không xuất lực cũng không nên hủy đi bọn người vì đại lục mà ra sức các ngươi, các ngươi đi đi!

Tử Kinh Hồng trên mặt hiện lên vẻ lúng túng, cùng Dư Nhất Bán, Tiêu Vị Thành nhìn nhau, đều có chút ý tứ tiến thoái lưỡng nan. Hôm nay mắt thấy sắp hoàn thành đại công, thừa sức diệt Quân gia, càng có thể tàn sát một mạch tứ đại thú vương, nhưng nửa đường lại giết ra một cường giả như vậy, hơn nữa mọi người còn tuyệt đối không thể địch lại, hắn lại phóng thích mọi người, có thể nói là phi thường khoan hồng độ lượng. Nhưng nếu nghe đối phương nói xong liền rút lui, như vậy còn gì là mặt mũi? Sau này truyền ra như thế nào?

Tam Đại Thánh Địa, chín mươi vị cao thủ! Vì người ta nói mấy câu như vậy, cứ như thế quên hết mục đích của mình, toàn bộ dừng lại ảo não ra về. Việc này đối với danh dự Tam Đại Thánh Địa quả thực là đả kích trí mệnh!

Hơn nữa, hôm nay cùng với thiên phạt chúng thú, nhất là Mai tôn giả đã kết hạ tử cừu, Mai tôn giả chắc chắn sẽ không lưu thủ như trước, chưa tính đến uy hiếp của vị hắc bào nhân thần bí trước mặt này, chỉ nghĩ tới thực lực kinh nhân cùng với tốc độ khủng bố của nàng, cũng đủ để khiến đại đa số người ở đây ăn không ngon ngủ không yên!

Nhưng nếu không đi, lưu lại còn có tác dụng gì?

- Tiền bối, tiền bối nói vậy cũng hiểu rõ ta là phụng mệnh mà đến, nếu quả thực tay không mà về cũng không tránh khỏi một chút trách phạt. Tất nhiên chúng ta có liều mạng chịu phạt cũng không dám qua mặt tiền bối, chẳng qua tiền bối thân mang tuyệt nghệ lại có thể luyện chế ra nghịch thiên thần đan, chẳng biết có thể vì Đoạt Thiên chi chiến mà bỏ ra chút khí lực? Chỉ cần tiền bối xuất ra chút đan dược, thiên hạ muôn dân cũng vĩnh viễn cảm tạ đại ân! Tiền bối cũng nói minh là một phần tử của Huyền Huyền đại lục. Chỉ là một chút khí lực tiền bối không coi vào đâu thôi! Xin tiền bối thành toàn!

Mấy người còn lại ánh mắt sáng ngời, rối rít chờ đợi hắc bào nhân trả lời, dùng đại nghĩa tác động như vậy, cũng không sợ xúc phạm vị lão giả này!

- Cho các ngươi ba phần mặt mũi, các người lại muốn trèo lên đầu lên cổ sao? Thiên hạ muôn dân kia là trách nhiệm của các người không phải trách nhiệm của ta, cùng ta có quan hệ gì?

Hắc bào nhân liếc mắt một cái, đột nhiên cười lạnh:

- Các người là vì đan dược của ta, xuất động hàng loạt, ngay cả người mang đan dược cũng không tha, lại tự tiện xông vào nhà đồ đệ ta, đại phát hung uy, giết đến máu chảy thành sông, nếu không phải lão phu đột nhiên xuất hiện cả Quân gia hiện tại đã bị các người đồ sát! Hiện giờ ta tới đây, các ngươi cảm thấy không thể địch nổi, lại muốn lão phu vì thiên hạ thương sinh cấp đan dược cho các ngươi?

- Thiên hạ muôn dân? Chẳng lẽ lại có mặt mũi như vây?

Hắn cười quái dị một tiếng, thanh âm càng ngày càng rét lạnh:

- Ta vì thiên hạ thương sinh suy nghĩ, thiên hạ thương sinh lúc nào thì suy nghĩ cho ta? Muốn để ta thành toàn cho các người? Các ngươi cũng không phải là con ta, ta vì sao phải thành toàn cho các ngươi? Tiểu tử, ngươi uống lộn thuốc sao? Là đầu óc quá dài hay quá ngắn hả hả?

Vị cao nhân này tuyệt đối là đệ nhất cao thủ, không ngờ lại chửi ầm lên.

Mọi người nhất thời không thể tưởng tượng được. Đưa mắt nhìn nhau không khỏi đều ngơ ngẩn,

Trong số đó, Dư Nhất Bán tính tình nóng này nhất, thấy hắc bào nhân xuất ngôn vũ nhục mọi người, không khỏi nộ hỏa bốc lên, lạnh lùng nói:

- Gọi ngươi một tiếng tiền bối, chính là tôn trọng ngươi! Ngươi không cần phải tiến thêm một bước, Tam Đại Thánh Địa chúng ta cũng không phải dễ dàng khi dễ! Tam Đại Thánh Địa tượng trưng cho cả tương lai của chúng sinh Huyền Huyền đại lục, cho dù là ngươi cũng có thể đấu lại cả thiên hạ sao?

- Lão phu tự nhiên là đấu không lại toàn bộ thiên hạ! Tam Đại Thánh Địa không phải dễ dàng? Đó là đương nhiên. Từ trước đến nay đều là Tam Đại Thánh Địa khi dễ người khác, có khi nào lại bị người khác khi dễ qua? Chỉ là ta không biết từ lúc nào Tam Đại Thánh Địa lại có thể tượng trưng cho tương lai đại lục?

Hắc bào nhân trào phúng hai câu, đột nhiên khẩu khí trầm xuống:

- Ngươi chính là Dư Nhất Bán?

Dư Nhất Bán nghe thấy khẩu khí bất thiện, không khỏi đùng đùng nổi giận:

- Ngươi nói cái gì? Ta nói cho ngươi biết, hiện tại tam thánh địa có thể đại diện cho tương lại huyền huyền đại lục.

- Cũng không có chuyện gì, lão phu chính là muốn nói cho ngươi biết, trong số những người tới đây hôm nay, người khác có thể đi, nhưng duy chỉ có ngươi tuyệt đối không thể đi! Bởi vì ngươi căn bản là súc sinh, không xứng sống ở trên đời này! Nếu cùng tồn tại với loại súc sinh như ngươi, đây chính là sỉ nhục của lão phu.

Trong mắt hắc bào nhân đột nhiên lóe sát khí, khí thế bàng bạc lần thứ hai triển khai!

Hắc y nhân dĩ nhiên là Quân Mạc Tà, sau khi nghe Lý Du Nhiên báo hiệu, hắn đã bắt đầu một mực chuẩn bị ứng phó với nguy cơ lúc này. Nguy cơ lúc này không phải là nhỏ, một khi vô ý chính là Quân gia bị nhổ tận gốc, còn liên quan đám người thiên phạt Mai Tuyết Yên cũng không có măy mắn thoát khỏi. Đơn thuần dựa vào dọa nạt nhất định không ổn, nhưng đánh bừa, cũng càng tuyệt đối không được!

Chỉ cần tưởng tượng đến tình cảnh đó, Quân Mạc Tà cơ hồ lo đến bạc tóc.

Sau khi khổ sở suy tư đến nửa đêm Quân Mạc Tà rốt cuộc cũng quyết định, vẫn là áp dụng biện pháp cũ, đi nước cở hiểm, chẳng qua, lúc này cần phải hết sức tự đề cao mới được. Cho nên khi sự việc vừa xảy ra, Quân Mạc Tà trực tiếp độn vào bên trong Hồng Quân tháp, cố gắng đem tinh thần lực của mình cùng Hồng Quân tháp tương thông, tựa như vài lần giả bộ trước giống nhau. Nhưng lúc này, Quân Mạc Tà tính toán đưa vào toàn bộ tinh thần lực!

Dùng nỗ lực lớn nhất trả giá để Hồng Quan tháp hồi báo.

Tuy rằng việc này đồng nghĩa với liều mạng. Quân Mạc Tà lại không thể không chấp nhận lựa chọn như vậy, nếu hành động còn có cơ hội thành công, không hành động chỉ có ngồi chờ chết!

Mà Quân Mạc Tà trong nửa đêm trước cũng thành công lột xác hoàn toàn.

Lúc này hoàn toàn bất đồng với trước kia!

Khí thế hào hùng, mạnh mẽ tới cực điểm của Hồng Quân tháp cơ hồ đem tinh thần linh thức của Quân Mạc Tà chống đỡ phá nát! Lần ngưu bức này, tiền đặt cược so với những lần trước lớn hơn nhiều, chính là trực tiếp đặt cược sinh tử! Chỉ cần hơi có sai lầm kết cục chính là trực tiếp hồn phi phách tán!

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.