Chương trước
Chương sau
- Ngươi! Khốn nạn! Đồ hạ lưu! Vậy mà ngươi còn có thể tự xưng mình là người trong tam đại thánh địa! Ta giết ngươi!

Xà vương giận tím mặt, búng người lên như muốn ra tay. Hoàng Thái Dương cười lớn một tiếng phóng tới nghênh đón. Đây đúng là tính toán của lão. Công lực của mình mặc dù cao hơn hai người, nhưng hai người một xà một ưng này khi phối hợp lại có thể bù đắp cho chỗ thiếu sót của nhau. Nếu như thật sự có thể phối hợp đến cảnh giới thiên y vô phùng, chỉ sợ uy lực sẽ tăng lên gấp mấy lần! Lúc đó cho dù mình có thể đem sự phối hợp đó đánh tan, chỉ sợ cũng phải trả giá tương đối lớn.

Chỉ có trước hết chọc giận một tên, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai giết một tên, toàn bộ sự tình còn lại sau đó đều sẽ nằm trong lòng bàn tay của mình. Đây cũng là chính là nguyên nhân mà lão không tiếc tự hạ thấp thân phận của mình, nói ra những ô ngôn uế ngữ đó. Bất quá lão vốn không phải là người lương thiện gì, thủ đoạn bậc này cũng chỉ như cơm bữa mà thôi!

Đừng thấy trên lời nói của lão chiếm hết tiện nghi, có ý tứ khinh thường, nhưng khi nghênh đón cũng đã hội tụ công lực toàn thân của mình, đem hết toàn lực một lần đánh chết Xà vương. Cho dù không thể, cũng muốn khiến nàng sau một kích này mất đi chiến lực. Chỉ có như thế, lão mới có thể thực sự đem toàn bộ cục diện nắm trong tay.

Trong mắt Hoàng Thái Dương hung quang chớp động, sát khí đã hiện! Các khớp xương cả người lão thậm chí đều phát ra tiếng bạo vang nhỏ bé. Đây chính là điềm báo trước việc vận hành toàn bộ công lực, cố gắng đạt được một kích quyết định thắng thua.

Lúc này đây, lão tuyệt đối không cho phép vị Xà vương này chạy thoát dưới chưởng của mình! Cơ hội như vậy, rất khó có được.

Hết sức căng thẳng!

Ngay một khắc cuối cùng thân ảnh của Hoàng Thái Dương cùng Xà vương Thiên Tầm đang chuẩn bị tiếp xúc, đột nhiên một thân ảnh uyển chuyển tới cực điểm giống như lăng không mà bay đột nhiên xuất hiện, quát khẽ một tiếng:

- Trở về!

Thân ảnh của Xà vương Thiên Tầm sau khi nghe thấy một tiếng quát này, lại nhanh chóng chuyển từ đang tiến lên phía trước thành lùi về sau, tức khắc về đến chỗ cũ, hoàn toàn không có nửa điểm do dự chống đối.

Hoàng Thái Dương ngẩn ra, ngước mắt nhìn lại, lại phát hiện trước mắt của mình xuất hiện một vùng chưởng ảnh trắng muốt, nhất thời hoảng sợ. Người này luôn luôn ẩn thân ở một bên, mà chính mình lại không có chút nào phát giác! Người này là ai?

Chỉ bằng điểm này, đã chứng minh thực lực người này tuyệt không kém mình!

Trong lúc bất chợt lão cảm thấy hối hận tới cực điểm. Xem ra người nói chuyện ngay từ đầu kia chính là người bây giờ mới xuất hiện này, nhưng mình lại phán đoán sai lầm, cho rằng người lên tiếng chính là Xà vương! Thấy Xà vương đã ra rồi, sau đó sẽ không chú ý tới động tĩnh xung quanh nữa. Nào biết đối phương còn ẩn tàng một cao thủ siêu cấp như vậy? Nếu như hắn cùng với Ưng, Xà nhị Tôn liên thủ, mình chẳng phải hỏng bét sao?

Một chút do dự này vừa hết, một vùng chưởng ảnh trước mặt đã biến thành chi chít như một tòa chưởng sơn! Mãi cho đến lúc này, thanh âm xé gió sắc bén của chưởng phong mới bỗng nhiên vang lên.

Tốc độ ra tay của người nay, vậy mà đã vượt qua tốc độ âm thanh rồi! Chưởng phong của ngàn vạn chưởng đột nhiên tập hợp cùng một chỗ, giống như cái lồng ầm ầm rơi xuống muốn hủy thiên diệt địa, lại giống như cánh cửa nơi chín tầng địa ngục đột nhiên mở ra, hàng tỉ lệ quỷ đồng thời xông tới.

Nhất kích tất sát, nhất kích tuyệt sát!

Trong khoảng thời gian này, tâm thần của Mai Tuyết Yên có thể nói là phiền muộn tới cực điểm. Vốn là không có ý định ra tay, nhưng ở thời khắc mấu chốt này, cuối cùng vẫn phải hiện thân. Thêm nữa cũng là bị lời nói của Hoàng Thái Dương dẫn lên lửa giận. Con bà nó, cái gì gọi là "bị gạt mất thân thể"? Lão già kia chẳng nhẽ ở nơi này chỉ gà mắng chó, cố tình chửi ta sao? Cho nên đại mỹ nữ Mai Tuyết Yên nổi giận đùng đùng vọt ra, rung tay liền xuất ra chín trăm chín mươi chín chưởng!

Lúc này vừa ra tay, nàng đột nhiên cảm thấy sự phiền muộn trong lòng lại giảm đi thật nhiều. Xem ra có lẽ đánh người hay ngược đãi người khác là biện pháp tốt nhất để phát tiết buồn phiền nha. Cho nên Mai Tuyết Yên không hề buông lỏng...

Đó là lí do mà bi kịch của Hoàng Thái Dương bắt đầu. Rất bi kịch, phi thường bi kịch...

Hơn nữa bi kịch của Hoàng Thái Dương, cùng bi kịch lúc trước của Lệ Tuyệt Thiên không sai biệt lắm! Đồng dạng đều là bởi vì một người Quân Mạc Tà, vì vậy mà dẫn lên lửa giận của Mai Tuyết Yên.

Hoàng Thái Dương đối mặt thế công như vậy, bất ngờ không hề đề phòng, liên tục lui về phía sau. Nhưng tốc độ lui về phía sau của lão làm sao bì kịp với tốc độ khủng bố của Mai Tuyết Yên? Thực lực hai người vốn đã có một đoạn khoảng cách không nhỏ, huống chi sau khi Mai Tuyết Yên ăn vào Thông Nguyên đan, tốc độ đã đạt tới tình huống khủng bố cực hạn! Nhục chưởng liên tiếp công kích trên thân thể vang lên những tiếng "phanh phanh phanh phanh..." giống như tiếng nổ lúc đốt pháo. Hoàng Thái Dương hét lớn một tiếng, thân mình như diều đứt dây ngã bay về phía sau, trong miệng rốt cục không khống chế nổi mà phun ra một đạo huyết vụ.

Thân thể của lão vốn đã gần đạt đến mức "kim cương bất hoại", vậy mà dưới lần tấn công lần thứ nhất của đối phương lại bị trọng thương!

Hoàng Thái Dương xoay người một cái, cố gắng đứng vững lại, khóe môi khẽ nhếch lên, một vệt máu đỏ thẫm chảy xuống, bộ dáng giống như lệ quỷ, bộ mặt vặn vẹo thê lương quát hỏi:

- Ngươi là ai? Ngươi rốt cuộc là ai?

Đáng tiếc, trả lời Hoàng Thái Dương lại là một vòng công kích khác càng cuồng mãnh hơn! Công kích chẳng những cuồng mãnh dày đặc mà còn đủ trí mạng.

Hoàng Thái Dương hoảng hốt. Đối mặt với bóng ma tử vong như thế, lão từ đầu đến cuối vẫn không thấy rõ ràng hình dáng tướng mạo của người này, cũng chỉ láng máng thấy được thân ảnh mơ hồ của người nọ một chút cùng với thanh âm réo rắt êm tai kia, chịu đựng công kích trầm trọng liên tiếp hết lần này tới lần khác.

Hoàng Thái Dương nằm mơ cũng không có nghĩ đến, thế gian lại có người có thể có thân pháp đạt tới trình độ bậc này!

Trên toàn bộ thân thể dù là nơi yếu hại hay không yếu hại đều phải chịu đựng công kích dày đặc tới cực điểm. Đã từng tự cho là thân thể của mình có thể nói cứng rắn không gì phá nổi, nhưng lúc này lại hoàn toàn không có một chút năng lực chống cự. Toàn bộ thân thể thậm chí cả linh hồn đều chỉ cảm thụ được một loại cảm giác: Thống khổ!

Cái cảm giác xa lạ này, đã hơn trăm năm nay chưa từng nếm qua nên lão đã quên rồi. Bây giờ cảm giác đó lại được người vừa mới xuất hiện kia khiến lão lại có thể cảm nhận được cảm giác đó. "Nhất nhật Thiên Sơn" cuối cùng lại lần nữa thưởng thức mùi vị sợ hãi đã quên từ lâu: bị bạo ngược chà đạp!

Lão nhận định được rõ ràng, người đánh lén thực sự không phải là không thể lấy tính mạng mình. Nếu như quả thật cố ý muốn giết chết, chỉ cần một trọng chiêu là đủ rồi. Người nọ lại không biết vì nguyên nhân gì mà không muốn giết mình, chỉ một mực giày vò làm nhục, hành hạ mình để phát tiết cảm xúc khó chịu nào đó.

Lão còn đoán được, cho dù người nọ không có suy nghĩ muốn giết mình, nhưng nếu như cứ duy trì lâu dài tình hình như thế này, tối đa chỉ cần tốn thời gian uống nửa chén trà nhỏ, mình ngay cả muốn chạy trốn cũng hữu tâm vô lực. Chưởng lực tấn công liên hoàn nhưng không hề trí mạng mà dày đặc dị thường, đủ để làm tiêu tan hết thể lực của mình.

Hoàng Thái Dương cố gắng vận khởi huyền khí, nương theo sau một tiếng thét dài thê lương, bay vút lên không trung. Thậm chí ngay cả lúc này, trên lưng lão vẫn "phanh phanh phanh phanh" liên tiếp trúng bốn chưởng liên hoàn! May mắn là lão rốt cuộc cũng có thể phóng lên không trung, có hi vọng chạy trốn.

Quân Mạc Tà đang ẩn thân thấy vậy cực kỳ cao hứng phấn chấn, lớn tiếng hô quát:

- Ngàn vạn lần không thể để lão chạy thoát nha! Bắt sống!

Ưng Bác Không cùng Xà vương đồng thời nhún người vọt lên, đuổi theo nhanh như chớp. Bọn họ cũng không phải hoàn toàn là chiếu theo ý tứ của Quân đại thiếu gia mà làm, đơn giản là lão Hoàng Thái Dương chết tiệt này vừa rồi lại muốn giết chết hai người bọn mình. Đây chính là thù oán đã kết xuống, có thể một lần hành động liền giết chết lão tự nhiên là kết quả tốt nhất!

Đặc biệt là Xà vương Thiên Tầm. Trong nháy mắt vừa rồi, nếu không phải Mai Tuyết Yên ra tay cứu viện, kiểu gì cũng phải tiếp nhận thương thế tương đối trầm trọng. Nhẹ thì giai vị đại giảm, không thể hóa hình người nữa, nặng thì trực tiếp táng mạng đương trường, đến tận bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy khiếp sợ. Huống chi lão gia hỏa này ngôn ngữ khinh bạc không đứng đắn chút nào, khiến thanh danh của mình tổn hại thật lớn.

Cho nên Xà vương hết sức phẫn nộ! Đối mặt với đại cừu như thế, làm sao có thể dễ dàng buông tha được? Ưng Bác Không cùng Hoàng Thái Dương mặc dù cũng không có thâm thù gì, nhưng cơ hội tốt có thể đánh chó rơi xuống nước này ngay tại trước mắt, làm sao lại không ra sức hạ sát thủ?

Hoàng Thái Dương nỗ lực nhảy bật lên, cảm thấy rốt cục cũng ly khai khỏi phạm vi nguy hiểm nhất của bóng ma tử vong kia, trong lòng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Bởi vì hắn phát hiện, thân ảnh áo trắng đáng sợ nhất kia, lại lần thứ hai vô thanh vô tức biến mất, hoàn toàn không có truy kích!

Bóng ma tử vong vừa đi, tâm ý không khỏi thoáng lơi lỏng, lập tức cảm thấy khắp người không có một chỗ nào là không đau! Đang lúc bản thân muốn nhanh chóng khẩn cấp hướng về phía bờ tường lướt tới, trong lòng âm thầm thề, nếu như thực lực không đủ, lần này Quân gia kết hợp với loại cao thủ này, tốt nhất là không nên lại lần nữa đối mặt với cường giả không biết tên kia, như vậy căn bản chính là tặng đồ ăn a! (ý nói thằng này dễ bị thịt, đến nữa khác gì cống nạp)

Đột nhiên trước mắt tối sầm lại, ưng trảo đoạt mệnh uy lăng thiên địa phủ đầu trảo xuống. Hoàng Thái Dương hét lớn một tiếng đầy phẫn nộ. Lúc này mặc dù trạng thái của lão không tốt, nhưng vẫn không hề úy kỵ Ưng Bác Không, trực tiếp lấy đơn chưởng phản kích. Ưng Bác Không hừ hừ cười khẽ, hữu chưởng cũng không hề nhân nhượng, điên cuồng trảo xuống.

Trảo chưởng song phương va chạm. Hoàng Thái Dương kêu lớn một tiếng đầy điên cuồng, đúng là không địch lại Ưng Bác Không, máu tươi trên vai đầm đìa. Kỳ thực điều này cũng hợp tình lý. Lão vốn đã dính trên dưới một trăm chưởng trọng kích của Mai Tuyết Yên, nếu không phải là Mai Tuyết Yên chỉ muốn phát tiết buồn bực trong lòng mà không có ý muốn tính mạng của lão, có lẽ giờ phút này lão sớm đã là một đống thịt nhão, thậm chí cũng có nhiều khả năng là thịt vụn rồi.

Nhưng dù là như thế, nhưng cũng làm cho nguyên khí đại thương, ngũ tạng đều tổn hại! Hết lần này tới lần khác lão lại tự cho mình là hơn người, không thèm đem Ưng Bác Không để ở trong lòng. Vốn dĩ một trảo này mà nói, nếu như vào những ngày thường, lão không chỉ có thể chống đỡ tự nhiên, mà còn có thể phản kích lại, thậm chí càng có thể khiến cho Ưng Bác Không chật vật không chịu nổi. Đáng tiếc lúc này mọi chuyện đã thay đổi, lão bây giờ lại hoàn toàn không có lực chống đỡ.

Hoàng Thái Dương mặc dù ăn một trảo của Ưng Bác Không, thương thế lại nặng hơn nữa, nhưng vẫn tự mình cố gắng đề khởi huyền khí, mang theo nửa người đầy vết máu xông đến bờ tường một cách điên cuồng. Lại thấy Xà vương đã đứng chờ tại đó từ bao giờ, đang lạnh lùng cười:

- Lão thất phu, làm sao lại đi vội vã như thế, cứ trả giá lớn cho những lời khinh cuồng mà ngươi nói rồi đi không muộn!

Tiếp đó liền không nói lời nào nữa, tay chân quyền chưởng đồng thời tiến công. Xà Vương cũng không phải là Mai Tuyết Yên, bất kỳ chiêu nào tới cũng đều trí mạng, quả nhiên là chiêu chiêu tuyệt sát! Hoàng Thái Dương thực sự có một loại cảm giác bi thảm: Hổ lạc đồng bằng bị chó khinh.

Hối hận nha, tối nay thật sự không nên đến đây như thế, chỉ có một mình mình đơn thương độc mã. Vốn còn muốn tới đơn thương độc mã độc chiến thế gia một hồi, uy phong lẫm lẫm uy chấn thiên hạ, lại thể hiện rằng tuy mình đã già, nhưng hùng phong vẫn còn tồn tại.

Nhưng nào biết đâu rằng cuối cùng lại chọc phải một cái tổ ong vò vẽ cực lớn, hơn nữa còn bị đốt đầy mặt đầy đầu. Ong vò vẽ này chẳng những sắc bén, lại có độc tính mạnh mẽ, lại còn rất có khí thế 'kiến huyết phong hầu'.

Máu tươi bắn ra tung tóe, Hoàng Thái Dương bi thảm kêu lên một tiếng, lần thứ hai phóng lên cao. Trong nháy mắt này, lão lại dính tiếp mười ba chưởng sáu cước ngưng tụ của Xà Vương. Nhưng lão gia hỏa này cũng quả thực không phụ với danh tiếng cường giả trong Thánh Địa, vậy mà vẫn còn có dư lực, sau khi kêu dài một tiếng đầy thảm thiết, lại vút không mà ra, tốc độ liều chết chạy trốn cực nhanh, quả thực là hiếm thấy. Ngay cả Ưng Xà hai vị Chí Tôn lấy thân pháp để nổi danh, bởi vì phải hồi khí cho bản thân, không ngờ lại đuổi không kịp.

Hai người Xà vương Thiên Tầm cùng Ưng Bác Không nhìn nhau hoảng sợ. Hoàng Thái Dương này cũng thật không hổ là sự tồn tại cường hoành trên cả cấp bậc Chí Tôn. Liên tục ăn hơn một trăm trọng kích của Mai Tuyết Yên, sau đó lại tiếp tục dính một trảo toàn lực của Ưng Bác Không, sau đó lại trúng thêm bạo kích cuối cùng của Xà vương Thiên Tầm, vậy mà lúc này lại vẫn có dư lực chạy trốn!

Chỉ một phần công lực này thôi, cũng quả thực là đáng kinh đáng sợ! Quả nhiên không hổ là cường giả cấp bậc trên cả Chí Tôn!

Hai người tuy rằng đều nhìn ra Mai Tuyết Yên cũng không muốn tính mạng của Hoàng Thái Dương, nhưng bọn họ cùng Hoàng Thái Dương kết xuống hạt mầm thù hận thật lớn, hạ thủ tất nhiên là không hề lưu tình. Nhưng kể cả như thế, mặc dù Hoàng Thái Dương bị ba đại cao thủ liên tiếp cuồng mãnh công kích, tuy là bách ai tề chí (Trăm cái buồn cùng ập tới),lại vẫn như cũ có thể thoát thân mà đi, thật sự là rất tốt rồi!

Nhưng Hoàng Thái Dương đã là nỏ mạnh hết đà...

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.