Chương trước
Chương sau
: Itpro

- Yếu quá! Sức thừa nhận thực quá kém!

Quân Mạc Tà lặng lẽ đứng ở gần nơi mới vừa rồi Tiêu Bố Vũ trình diễn, Tiêu Bố Vũ đột nhiên chơi bài tự bạo, thật sự là quá mức đột ngột, cho dù bình tĩnh như đại thiếu gia cũng không phản ứng kịp, tuy rằng Tiêu Bố Vũ tự bạo vốn là tự giải thoát, cũng không có lực sát thương, nhưng đại thiếu vẫn bị biến cố bất thình lình này ảnh hương làm cho toàn thân tràn ngập máu đen.

Đại thiếu lau mặt, lắc lắc đầu có chút bất mãn nói:

- Sao lại dễ dàng tự sát như vậy, đệ nhất nhân chỉ sau Chí Tôn, ngay cả một điểm năng lực thừa nhận cũng không có, thủ đoạn của ca ca vẫn chưa dùng hết nữa mà, đáng tiếc cái mông trắng như vậy, không thấy mọi người vẫn còn chưa đã nghiền nữa sao? Con bà nó, vốn đang tính toán muốn cho hắn thấy chắt trai của hắn bị cắt da đầu đổ thủy ngân, hay rút đầu hắn để óc hắn long ra… nhiều trò hay còn chưa thực hiện mà đã nổ tung rồi, thật là nhanh quá đi, chẳng có chút khí độ cường giả gì cả, quá kém, trăm nghe không bằng gặp mặt a, nản ghê…

Toàn bộ những người ở đây đều nghe thấy hắn nói đều muốn đứng hình, nhãn cầu đồng loại thu lại, nhìn chằm chằm đại thiếu.

Mà người vừa được nhắc tới, Tiêu Phượng Ngô hiện giờ hai cái đùi đang run bắn lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, thật giống như vừa được trát vôi.

Mà đúng lúc này, cỗ lực lượng vẫn nãy bao phủ năm vị trưởng lão đột nhiên tiêu thất, liền trở lại bình thường như trước, biến mất không còn dấu vết gì.

Năm người tự nhiên cùng khôi phục hành động, mà ở một khắc này, liền chia làm hai phe, Tiêu gia ba người giằng co với Hàn gia hai người, ánh mắt của song phương nhìn nhau cực độ hận thù!

Chỉ có Tiêu gia ba vị trưởng lão trong mắt còn có một tí tẹo hổ thẹn, nhưng cũng không nhiều nhặn gì.

Tình cảnh năm người này hiện tại cũng không khác nhau nhiều lắm, đều bị cỗ áp lực khổng lồ kia ép cho xuất hạn toàn thân, mồ hôi thấm ướt nội y, sắc mặt mỏi mệt tới cực điểm, hiển nhiên kháng cự lại cỗ lực lượng này trong thời gian dài như vậy, đã muốn tiêu hao hết toàn bộ thể lực, nhưng mỗi người đều gắt gao nhìn chằm chằm đối phương, quả thực hận không thể một ngoạm đem những người trước đây vốn là huynh đệ nuốt vào bụng!

- Họ Tiêu các ngươi ngon lắm! Hảo tâm kế, kế hay! Quả nhiên là hảo!

Tam trưởng lão dị thường tức giận dồn dập thở phì phò, hai mắt như có ngọn lửa thiêu đốt:

- Thành chủ đại nhân, qua nhiều năm như vậy, đối với Tiêu gia xưa nay vẫn lễ độ, khiêm nhượng, không thể tưởng được thế nhưng nuôi hổ làm hoạn, phi, nói nuôi hổ đều là giày xéo vạn thú vương, căn bản chính là nuôi một đám chó sói! Các ngươi còn mặt mũi mà sống trên đời nữa à?

Bát trưởng lão nghiêng mặt đi, hừ lạnh một tiếng, nói:

- Hàn Phi Vân, ngươi muốn như thế nào?

Tam trưởng lão tức giận đến cả người run lên, nói không khách khí:

- Các ngươi Tiêu gia tự mình gây chuyện, các ngươi nói ta muốn như thế nào? Ta mà là các ngươi đã sớm tự sát, tìm cái cây mà treo cổ rồi! Như thế nào còn không biết xấu hổ, lấy oán trả ơn!

- Muốn chúng ta tự sát? Chỉ bằng vào Hàn Phi Vân ngươi vẫn chưa đủ tư cách! Hừ hừ, chờ về tới Ngân Thành, hai nhà cùng so sánh, Hàn gia các ngươi chưa chắc chiếm được thượng phong!

Bát trưởng lão lạnh lùng nhìn hắn, cười lạnh nói.

- Có tư cách hay không, thử qua mới biết được!

Tam trưởng lão Hàn Phi Vân nghiêm nét mặt già nua lại, đột nhiên dựng bàn tay, quát:

- Thất kiếm! Bày trận! Hành sử gia pháp! Đem ba tên phản nghịch Tiêu gia bắt lại! Tuyết Đồng, liên thủ cùng thất kiếm đồng loạt ra tay, ba tên phản nghịch này dĩ nhiên miệng cọp gan thỏ, không chịu nổi một kích!

Bát trưởng lão nhất thời biến sắc, giờ phút này thực lực có thể nói vừa nhìn là hiểu ngay, lúc trước khi ngũ đại trưởng lão chịu đựng sự áp chế của cỗ cường đại áp lực bí ẩn, một thân Thần Huyền công lực bây giờ cũng không còn một phần, có thể nói là lúc suy yếu nhất.

Nhưng lúc này, cũng là ba đấu hai, tính ra vẫn chiếm lợi thế, thất kiếm liên thủ uy thế rất mạnh, bình thường Thần Huyền cũng không địch nổi, nhưng lúc này bởi vì vừa mới đại chiến với cường giả thảo nguyên Ưng thần Ưng Bác Không, nên cũng có người bị thương, ngay cả bảy người liên thủ, cũng chưa chắc có thể bắt được Tiêu gia ba vị trưởng lão.

Nhưng Hàn gia bên này vẫn còn một Thiên Huyền trung giai cao thủ không bị tổn hại chút nào là Mộ Tuyết Đồng!

Nếu ngày thường, Mộ Tuyết Đồng mặc dù cũng có Thiên Huyền thực lực cũng làm sao có thể lọt vào trong mắt mấy vị Thần Huyền, nhưng thế sự thay đổi, ngày thường không khác gì con kiến, nhưng giờ phút này lại là con át chủ bài hết sức quan trọng!

Chẳng lẽ Ngân Thành nội chiến, lại do Mộ Tuyết Đồng định đoạt?

Đúng lúc này, một âm thanh vô cùng bình thản vang lên:

- Có đủ tư cách hay không, thật đúng là khó mà nói a, chuyện ở đây tạm thời do ta định đoạt đi! Sự sống chết của Tiêu gia, dĩ nhiên không phải do các ngươi định đoạt nữa rồi, nhưng cũng không đến lượt Hàn gia có thể quản!

Dưới tình huống này, còn có thể dùng ngữ khí đó nói chuyện, trừ bỏ Quân đại thiếu gia cũng chẳng còn ai khác!

Thân hình đại thiếu nhẹ nhàng bay lên, đột nhiên biến mất trên không trung, chợt lóe lên, thế nhưng đột nhiên hiện ra trước mặt Tiêu Phượng Ngô, khẽ vươn tay liền nắm cổ Tiêu Phượng Ngô, như mây bay nước chảy nhẹ nhàng rút lui, chỉ lưu lại một chuỗi tàn ảnh hắn nắm cổ Tiêu Phượng Ngô, chỉ trong nháy mắt, đại thiếu đã trở lại địa phương đang đứng lúc trước, bất đồng duy nhất chính là trong tay có thêm một người!

Tiêu Phượng Ngô sớm bị chuyện phát sinh vừa rồi khiến gân cốt mỏi nhừ, mắt thấy đến Quân Mạc Tà quỷ dị hiện ra trước mặt nhưng cũng không có lực để chống cự!

Nhìn thấy Quân Mạc Tà nắm cổ Tiêu Phượng Ngô, giống như là dẫn theo một con gà đang đợi làm thịt, lục bát cửu ba vị trưởng lão nhất thời đều nóng nảy, không còn lo lắng thân thể đang suy yếu, đồng thời từng bước bước ra:

- Quân Mạc Tà, oan có đầu nợ có chủ, Phượng Ngô cũng không có đắc tội Quân gia các ngươi, ngươi đừng vội ỷ lớn hiếp nhỏ liên lụy người vô tội!

Thật cũng khó trách ba vị Tiêu gia trưởng lão sốt ruột, không riêng Hàn gia không có con trai, Tiêu gia này trai tráng tuy rằng không ít, nhưng có tiền đồ thì cũng không nhiều lắm, trừ Tiêu Phượng Ngô ra cũng không còn mấy người, mà Tiêu Phượng Ngô vẫn là trẻ nhất, còn có tư chất rất tốt!

- Ta ỷ lớn hiếp nhỏ hồi nào, bổn công tử năm nay còn chưa đến mười bảy tuổi, thiếu gia các ngươi năm nay cũng đã muốn hai mươi rồi? Oan có đầu nợ có chủ? Những lời này lại có thể do Tiêu gia các ngươi nói? Các ngươi không phải trước giờ đều là giận chó đánh mèo sao? Không phải thích thì làm, không thích thì thôi sao? Chẳng lẽ vừa rồi Tiêu Bố Vũ theo như các ngươi đều là nói bừa sao, các ngươi hoàn toàn không biết chuyện gì ư? Cho ta xin đi các vị đại gia!

Quân Mạc Tà dùng ngón tay út móc móc cái lỗ tai, vẻ mặt nghênh ngang mắng.

Theo lời của hắn nói, bốn phía nhất thời vang lên một mảnh thanh âm, trong đó thậm chí còn có Ngân Thành thất kiếm, cười lạnh một tiếng!

- Tiêu gia vì bản thân tư oán, mấy trăm vạn người bởi vì các ngươi sống lang thang, càng làm hơn mười vạn người chịu khổ! Cái này cũng chưa tính là gì, càng làm hại vô số hài đồng, hiện tại cư nhiên còn mặt mũi nói cái gì oan có đầu nợ có chủ!

- Ai cũng có thể nói câu này, chỉ có Tiêu gia các người nói ra những lời này là không được!

Quân Mạc Tà ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn bọn họ, lẳng lặng, lại mang theo sát khí, chậm rãi nói:

- Ta từng nói với Tiêu Bố Vũ, phàm là người của Tiêu gia, một người ta cũng sẽ không bỏ qua! Nếu không ai tin thì đã không hứa hẹn, bổn công tử cũng không phải là người thất tín, nhất định nói được thì làm được! Ngay cả hứa hẹn với người chết, cũng không có thể thất tín a!

Lục trưởng lão bị đại thiếu trêu chọc, tức giận đến cả người phát run, miễn cưỡng đề khí, hét lớn một tiếng đánh tới, Quân Mạc Tà cười lạnh một tiếng, răng rắc một tiếng, Tiêu Phượng Ngô bi thảm còn hơn heo bị giết thịt, vai trái bị Quân Mạc Tà nắm chặt!

- A, không nên, không cần cắt da đầu đổ thủy ngân, van cầu đại ca mà, van cầu Quân đại ca, Quân lão gia, Quân tổ tông oa oa…

Tiêu Phượng Ngô đau nhức, đột nhiên cầu xin tha thứ, càng nói càng đau càng nói càng sợ, đột nhiên oa một tiếng khóc lên, nước mắt tung hoành, cái gì có thể nói hay không thể nói đều nói hết ra.

Lục trưởng lão nhất thời thân mình dừng lại, kinh sợ rống to:

- Quân Mạc Tà, ngươi thật đê tiện!

Quân Mạc Tà cười ha ha, nói:

- Đê tiện? Ngươi lại có thể không biết xấu hổ nói ta đê tiện? Khi các ngươi tàn sát mấy vạn người vô tội có nghĩ đến đê tiện không? Các ngươi đem trung thần lương tướng hậu nhân, những đứa bé ngây thơ làm thành phế nhân, có nghĩ tới hay không thế sự chuyển vần? Như thế nào đến phiên người nhà các ngươi bị hại, liền nói người ta đê tiện? Việc ta làm hôm nay có thể so sánh với các ngươi trước giờ sao?

Trong tiếng hắn cười lớn là tiếng Tiêu Phượng Ngô kêu gào thảm thiết, thanh âm xương gãy không ngừng vang lên, tứ chi đứt đi, thân thể mềm oặt đổ xuống, thanh âm gần như là rên rỉ. Lục trưởng lão gầm lên giận dữ, điên cuồng vọt lên, Quân Mạc Tà nhìn thấy lục trưởng lão, đột nhiên bắt lấy gáy Tiêu Phượng Ngô ném tới, răng rắc một hồi thanh âm thanh thúy, xương cổ cũng đã bị vặn gãy…

Mà Quân Mạc Tà ở phía sau thân hình Tiêu Phượng Ngô mãnh liệt lủi tới! Như cuồng phong thiểm điện!

Lục trưởng lão chấn động, hắn đang tiến lên, thân mình Tiêu Phượng Ngô lại lao đến trước mặt, trong lúc cấp bách, đưa tay tiếp đón thân hình Tiêu Phượng Ngô, lại nghe thấy tiếng gió vù vù, Quân Mạc Tà theo sau đuổi tới.

Đã nhìn thấy Quân Mạc Tà cùng Tiêu Bố Vũ chiến đấu, lục trưởng lão như thế nào không biết Quân Mạc Tà có thân pháp như quỷ mỵ, hơn nữa chính mình sức lực không còn, công lực thua sút ngày thường, nào dám khinh thường, nắm chắc thời cơ dứt khoát không tiếp thân mình của Tiêu Phượng Ngô, chính mình hướng bên trái chợt lóe, trước tiên rút ra trường kiếm đón gió run lên, khắp bầu trời tựa như hoa tuyết xuất hiện!

Hắn bên này mới vừa rút ra trường kiếm, thi triển Ngân Thành tuyệt kiếm, lại đột nhiên nghe thấy "Phanh" một tiếng, răng rắc một tiếng vang lên, đã thấy thân mình Tiêu Phượng Ngô chuyển hướng bay về phía mình, do Quân Mạc Tà đột nhiên đá một cước, để cho hắn thay đổi phương hướng, tiếp tục bay về phía lục trưởng lão.

Một cước này, ngoại trừ thay đổi phương vị, lại đá vào eo, nhất thời làm thắt lưng Tiêu Phượng Ngô cũng hoàn toàn bị phá nát! Đến bây giờ, Tiêu Phượng Ngô ngoại trừ trên mặt coi như hoàn hảo, còn lại hầu như giống y chang Tiêu Hàn!

Hoàn toàn phế đi!

Lục trưởng lão tránh cũng không thể tránh được, nếu mạnh mẽ xuất kiếm, người thứ nhất không may chính là Tiêu Phượng Ngô, vội vàng toàn lực triệt tiêu, một tay đón lấy Tiêu Phượng Ngô, lục trưởng lão là nhân vật bậc nào, mới vừa ngừng tay liền nhận ra thảm trạng của Tiêu Phượng Ngô, không khỏi giận tím mặt, cả kinh kêu lên:

- Quân Mạc Tà, ngươi thật là tâm ngoan thủ lạt a!

Nhưng sau khi hắn nói xong mấy lời này, liền phát hiện một việc khiến hắn sợ ngây người!

dDị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.