Chương trước
Chương sau
Một lúc lâu sau...

- Ọc... ọc...

- Ọc... ọc... ọc...

Quân Mạc Tà nhìn về hướng đó thì nhìn thấy hai người đang nôn mửa đến bể gan nổ phổi, tựa hồ ngay cả ruột cũng có thể phun ra đằng miệng, sau đó lại tiếp tục vang lên vô số thanh âm nôn mửa, có vẻ như không thể ngừng được...

- Bàng lão, sao thế này…?

- Còn sao nữa? Ọc ọc... Không cần nói lời vô dụng nữa, sự tình giải quyết xong rồi, rút lui thôi... ọc…ọc...

- Thực lực chân chánh mà thiếu gia che giấu quả nhiên là kinh người, nhưng thủ đoạn kia của hắn thật sự... thật sự... quá tàn nhẫn a. Trời ạ... ọc... ọc...

- Ngươi câm miệng cho ta! Đừng nói tới nữa... ọc... ọc...

Tiếng chim hót bắt đầu vang lên, hơn mười người từ từ hiện thân, cơ hồ vẻ mặt mỗi người đều xanh xám, khóe miệng còn dính nước miếng. Ai cũng nhìn ra được mấy người này đều đã nôn mửa không ít.

Một người nào đó đột nhiên ra lệnh, những người này lập tức im lặng rời đi, từ đầu đến cuối không nói một lời, dường như chưa từng xuất hiện tại chỗ này...

Màn đêm lại tiếp tục an tĩnh trở lại, như che dấu toàn bộ tội ác, như xua tan đi toàn bộ huyết tinh.

Một mảnh tĩnh lặng.

Quân phủ.

Hiện giờ đã quá đêm gần sáng, trong thư phòng Quân lão gia tử vẫn còn sáng choang đèn đuốc.

Quân Mạc Tà lặng yên không một tiếng động mà dẫn dắt người của mình trở về, khi thấy ngọn đèn trong phòng thì chợt nảy ra thi hứng, hắn hát thầm trong lòng: "Tĩnh tĩnh đích thâm dạ, tinh tinh tại thiểm diệu, gia gia đích song tiền, đăng quang nhưng tại lượng, ẩu tâm lịch huyết tha tại tả giáo tài. Cao đại đích thân ảnh ánh tại ngã tâm phòng..." ( Trong bóng đêm lạnh lùng, đóm lửa nhỏ nhấp nháy, ông nội nơi cửa sổ, dưới ánh sáng ngọn đèn, dốc tâm ra kế hoạch, thân ảnh thật to lớn, in sâu vào lòng ta...)

Quân đại thiếu tự đắc một chút rồi trở về phòng mình.

Hai đội nhân mã đều tự đi nghỉ ngơi chỉnh đốn và chữa thương. Cướp được ba trăm năm mươi thủ nỏ và hơn bảy nghìn mũi tên, lại còn hơn hai ba vạn lượng, đối với việc này, Quân Mạc Tà làm rất công bằng, ngân lượng chia đều cho tất cả mọi người, riêng người bị thương thì đặc biệt có thêm năm mươi lượng, làm cho ai ai cũng vui vẻ. Dưới tác dụng của đan dược, thương thế của mọi người nhanh chóng tiến triển tốt, toàn bộ không có gì đáng ngại.

Đương nhiên, chỉ có mỗi Quân đại thiếu gia mới có thể rộng lượng tới mức này mà thôi, lần xuất động này, người bị thụ thương kỳ thật rất đông, trong đó có người bị cả nội thương lẫn ngoại thương, còn có cả vết thương trí mạng. Tuy nhiên, Quân đại thiếu gia có rất nhiều linh dược, ngay cả nếu bị thương tổn nghiệm trọng hơn nữa thì hắn cũng có khả năng giúp cho bọn họ phục hồi trong thời gian ngắn.

Hoàng đế không để quân bị đói, chẳng những hắn phân chia ngân lượng, thậm chí cả cương nỏ kia, hắn cũng phân chia mỗi người một cây, lấy làm dụng cụ phòng thân. Dù sao thì bọn họ chuẩn bị xuất phát đi Thiên Nam, đến khi tới Thiên Nam mới lấy ra dùng nên cũng không sợ bị người phát hiện.

Quân đại thiếu gia vừa sắp xếp xong thì lão Bàng và nhân thủ do lão suất lĩnh cũng âm thầm về tới phủ. Mặt người nào người nấy xám ngoét, cước bộ hư phù.

Bên trong thư phòng.

- Lão gia, sau khi đã nôn mửa tới sắp chết, ta cũng đã trở lại...

Lão Bàng thở phì phò, gian nan nói.

- Tại sao?

- Là về tiểu thiếu gia... Thủ đoạn của thiếu gia quả thực quá mức tàn nhẫn... ọc... ọc...

Lão Bàng vừa nhắc tới thì một trận buồn nôn lại dâng lên cổ.

- Tàn nhẫn? Là sao? Ngươi cứ từ từ mà nói...

Lão gia tử buồn bực vô cùng. Lão Bàng chính là xuất thân từ chiến trường, đã đi theo lão gia tử hơn mấy chục năm, nếu so số năm lăn lộn trên chiến trường thì còn dài hơn Quân Vô Ý rất nhiều, nếu nói hắn thân kinh bách chiến cũng không có gì quá, có việc tàn nhẫn nào mà hắn chưa thấy qua? Chính bản thân hắn giết ít nhất cũng mấy trăm người, đây đã là tính khả năng thấp nhất rồi, vậy cuối cùng hắn chứng kiến sự tình nào mà lại trở thành bộ dáng này?

Lão Bàng vừa nói vừa nôn khan, cuối cùng mới nói rành rọt nói ra:

- Lão gia, giết người ta đã thấy qua, thậm chí chính bản thân cũng đã giết không ít người. Tuy nhiên, sau khi giết chết người ta, sau đó lại dùng tay xuyên thủng người ta từ ngực ra sau lưng, trong tay bứt ra trái tim người ta vẫn còn đang đập thình thịch thì ta chưa bao giờ thấy. Còn có thêm hai người, mà không thể nói là người được, vì đã không còn là hình người rồi, thịt bọn hắn có thể trực tiếp đem làm sủi cảo... đến nỗi khâu băm vụn thịt ra trước khi làm sủi cảo cũng không cần thiế...t Ngài còn muốn ta hồi tưởng mà kể lại sao...

- Ọc... ọc... đừng nói nữa. Ngươi mau ngậm miệng cho ta. Ta kháo, lăn ra ngoài ngay...

Lão Bàng còn chưa nói xong, Quân lão gia tử đã có thể tưởng tượng ra tình trạng lúc đó, nhịn không được cũng nôn thốc nôn tháo, nôn như chưa bao giờ được nôn!

Gian kế của lão Bàng đã thực hiện được, lão liền cười hắc hắc mà bỏ đi nhanh như chớp: "Ha ha ha, ói một mình không bằng nhiều người cùng ói nha, mỗi người đều bị đãi ngộ như nhau mới hợp lý công bằng ah!"

Quân lão gia tử tài trí hơn người, chỉ nôn một hồi liền khôi phục như cũ, cuối cùng nhịn không được lại cười rộ lên, lẩm bẩm một mình: "Tên tiểu tử này thật là càng ngày càng làm ta kinh hỉ a! Cái loại độc dược vô thanh vô tức nàyquả thực là... Không biết trong tay tiểu gia hỏa này còn có bao nhiêu con bài chưa lật?"

Tuy nhiên, bên trong Quân gia lại có một người đang vô cùng buồn bực.

Người này chính là người vừa được thụ phong làm Thiên Nam tướng quân Quân Vô Ý! Hắn tự thân dẫn quân tới Nghê Thường các để tróc nã vị Nguyệt Nhi cô nương kia, sau đó trực tiếp giết chết! Dù sao thì thủ nỏ đã tới nơi, hành động cướp đoạt cũng đã bắt đầu, sự tồn tại của Nguyệt Nhi này cũng không còn ý nghĩa gì nữa!

Việc này đúng là kế hoạch của Quân Mạc Tà!

Tuy nhiên, khi mọi người vừa tới nơi thì mới té ngửa. Nguyên lai, sáng sớm nay Nguyệt Nhi cô nương và thủ hạ đột nhiên toàn bộ mất tích, giống như bốc hơi khỏi nhân gian, một chút tăm hơi cũng không có!

Quân Vô Ý vô cùng thất vọng!

Bản thân mình giống như dùng núi Thái Sơn mà đập trứng gà, cuối cùng lại không có trứng gà mà nện vào.... Quả thực là vô cùng buồn bực! Cuối cùng làm thế nào mà lại để lọt tin tức này ra ngoài? Quân Vô Ý nghĩ mãi cũng không có lời giải!

Sáng sớm hôm sau, Quân Mạc Tà lập tức triệu tập tất cả những người có liên quan tới. Chiều nay là đại quân phải xuất phát, Quân Mạc Tà quả thật đang chân chính giành giật từng phút từng giây.

- Bàn tử, sau khi ta đi, ngươi cần phải quản lý Quý Tộc Đường cho tốt, gánh trách nhiệm này cho ta. Mặt khác, ta đưa cho ngươi vài viên dược hoàn, ngươi cứ cách một đoạn thời gian thì đem ra đấu giá một lần, nhớ chú ý giữ bí mật. Sau khi đấu giá, tất cả tiền bạc kiếm được liền đi mua những dược liệu cao cấp mà ta viết ra trên tờ giấy này, thậm chí dược liệu có tác dụng gần giống cũng phải cật lực thu gom cho ta, nhưng đừng tiếp tục dùng biện pháp thu mua dược liệu như lần trước nữa, không nên ra mặt làm đầu đề chuyện phiếm cho người khác nói này nói nọ!

Quân Mạc Tà giao cho bàn tử một lọ Bách Giải đan, một lọ Huyền Dương đan, một lọ Thiểu Âm đan, nhiêu đây đủ cho hắn thu một số lãi khổng lồ. Riêng về Thập Niên đan có thể tăng trưởng công lực tất nhiên là không bán ra rồi, chỉ cần ba loại đan dược này thôi là cũng đủ gây náo loạn kinh thành rồi!

- Còn Dương Mặc, chuyện mua bán của Quý Tộc Đường, đệ không cần phải nhúng tay vào! Tuy nhiên, nếu hoàng thất tới Quý Tộc Đường, bất luận bọn họ có đưa ra yêu cầu gì, bất chấp là quá phận hay không quá phận, hợp lý hay không hợp lý, tất cả đệ đều phải ra mặt xử lý. Dù sao thì lấy thân phận của Đường Nguyên thì khó mà xử lý tình huống này, hiểu không?

- Ta có thể... tuy nhiên...

Tiểu Mặc vô cùng nghi hoặc.

- Không có tuy nhiên cái gì hết, cứ quyết định vậy đi!

Quân Mạc Tà trực tiếp cắt lời hắn, kết luận luôn:

- Nếu ngươi không tự mình xử lý được thì trở về thỉnh giáo Bình Đẳng Vương gia, phụ thân của ngươi. Xong, việc này coi như đã định, không cần nói tới nói lui nữa!

Sau đó, mọi chuyện được quyết định, Tiểu Dương ôm tâm sự nặng nề mà đi ra ngoài. Quân Mạc Tà hướng Đường Nguyên mà nói:

- Nếu có mua bán liên quan đến hoàng thất, ngươi đều phải giao cho Dương Mặc, nếu có hại cũng chẳng sao, càng không cần để ý đến tổn thất, hiểu không?

- Không cần để ý, đây là đạo lý gì? Nếu người trong trong hoàng thất đến đây đập phá, tiểu quỷ kia đối phó không nổi vậy thì chẳng phải chúng ta bị xúi quẩy sao?

Vẻ mặt Đường bàn tử như đang phán xét, đối với quyết định của Quân Mạc Tà khó hiểu vô cùng.

- Ta không cần ngươi phải hiểu, chỉ cần ngươi một mực chấp hành là được!

Quân Mạc Tà giận dữ trừng mắt nhìn hắn, tuy lần Kim thu tài tử yến trước, một nhà Bình Đẳng Vương không tham gia, nhưng trước việc Quân Mạc Tà cố tình châm ngòi gây mâu thuẫn như vậy cũng vẫn bảo trì sự im lặng.

Không thể không nói, quả thật Bình Đẳng Vương gia khá cao tay khi vẫn lựa chọn im lặng.Tuy nhiên, một chiêu này đối với Quân Mạc Tà lại không có tác dụng gì. Ngươi bảo trì bình thản sao?Tốt, ta đây lại châm thêm vài mồi lửa nữa!

Ngươi nghĩ xuất ra một số vàng, chiếm lấy danh nghĩa cổ đông rồi bắt ta kiếm tiền cho ngươi sao? Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy? Nếu không đem ngươi cột vào chiến xa cùng với Quân gia thì tại sao ta phải kiếm tiền không công cho ngươi chứ?

Làm như vậy mặc dù có hơi chút không quang minh chính đại, lợi dụng một đứa bé hình như cũnh hơi hèn hạ một chút. Tuy nhiên, nếu mọi chuyện tốt đẹp thì chính là ta đã giúp ngươi bồi dưỡng ra một đế vương nha!

Như vậy còn chưa đủ sao?

Tuy bàn tử chưa rõ ý tứ của hắn, nhưng nhìn thấy Quân Mạc Tà tức giận, hắn liền gật lia gật lịa. Ngay cả bản thân hắn cũng hiểu được: Vị huynh đệ thân thiết từ nhỏ này, cũng là người chung chiếc thuyền với hắn, từ trước tới giờ làm gì có kiểu không giận mà uy này đối với hắn?

Quân Mạc Tà chuyển hướng tới Tống Thương:

- Tống Thương, trong khoảng thời gian này, rượu do ngươi nhưỡng ra chỉ để dùng trong nhà, không cần nhiều lắm, hiểu chưa? Mặt khác, buổi tối, an toàn của Quý Tộc Đường do ngươi phụ trách, cần phải đảm bảo chắc chắn không có vấn đề gì xảy ra!

- Ta hiểu rồi sư phụ...

- Hải Trầm Phong, trong thời gian ta đi vắng, ngươi phải làm cho toàn bộ hắc đạo của kinh thành trở thành một thế lực bền chắc như thép! Điều ta muốn không phải là chiến lực các ngươi mạnh mẽ bao nhiêu, mà chính là trình độ thu thập tình báo! Hiểu ý ta không? Ví dụ như ăn mày nơi cổng thành, người tán gẫu đầu phố, người châm rượu trong tửu quán, các nơi công cộng đều phải an bài người của mình. Cần lợi dụng tất cả những thứ này để thu thập những tin tức tình báo có giá trị nhất. Nhớ kỹ, tình báo, là thứ quan trọng nhất, sau khi vấn đề tình báo ổn thỏa, ngươi mới lo đến vấn đề chiến lực. Hiểu không?

Trong mắt Quân Mạc Tà lóe ra hàn quang, đoạn phân phó này cơ hồ như hắn nói ra cẩn thận từng chữ một. Vấn đề này chính là mục tiêu của hắn khi hắn quyết định thống trị toàn bộ hắc bang của kinh thành. Vì vậy, hắn muốn Hải Trầm Phong phải hoàn toàn hiểu rõ!

- Ta hiểu rồi, công tử cứ yên tâm, Hải Trầm Phong ta sẽ đem toàn bộ hắc bang trong kinh thành tạo thành một lực lượng tình báo không chỗ nào mà không biết không thông!

Hải Trầm Phong hoàn toàn minh bạch rồi ý của Quân Mạc Tà, trịnh trọng hồi đáp.

- Vậy thì quá tốt!

- Việc cuối cùng, cũng là việc quan trọng nhất mà ta không yên tâm được, đó là an toàn của Quân gia. Việc này sẽ do hai người Hải Trầm Phong và Tống Thương phụ trách. Ta chỉ nói một câu thôi: Bất cứ tình huống nào ngoài ý muốn đều không được xảy ra! Bất cứ tình huống nào, hiểu chưa?

- Công tử yên tâm! Nếu có người muốn đối phó Quân gia, trừ khi bước qua xác chết của hai người chúng ta!

Hải Trầm Phong và Tống Thương đồng thời đáp ứng.

- Tốt! Như thế ta mới yên lòng...

Quân Mạc Tà nói xong thì lấy ra một bình sứ:

- Đan dược bên trong mỗi người nhận ba viên, tất cả ăn vào, có thể làm tăng trưởng tu vi huyền khí tinh thuần thêm mười năm! Đường Nguyên, ngươi có thể nhờ Hải Trầm Phong giúp đỡ ngươi! Ta nói thêm, việc này là việc cơ mật, bất cứ ai cũng không được tiết lộ!

Ba người đồng thời đáp ứng, trong mắt ai cũng lộ ra thần sắc cuồng nhiệt. Chỉ cần ăn vào là tăng trưởng mười năm công lực huyền khí, đây chính là chuyện thần kỳ dị thường, kể cả Đường mập mạp tuy không chú trọng vào vũ lực mà còn như thế, huống chi hai đại Thiên Huyền cường giả Hải Trầm Phong và Tống Thương.

- Tất cả mọi người giải tán đi, các ngươi đi lo việc của mình đi, chiều nay khi xuất chinh cũng không cần các ngươi đưa tiễn...

Quân Mạc Tà phất phất tay, trong mắt lộ ra thần sắc kỳ quái, từ từ nói:

- Nếu mọi việc đều thuận lợi, đến khi ta trở về, ta phải... ha ha ha...

Hắn cười một cách thâm độc, trong mắt cũng lộ ra hàn quang sắc như dao.

Trong lòng mọi người đang ngồi đây không nhịn được đều rúng động: "Trong lòng vị công tử này lại nảy ra chủ ý gì đây.Ánh mắt này tại sao lại làm người khác sợ hãi đến thế này?"

Mặt trời bắt đầu đổ về phía Tây. Trong sân, trống Tụ Tướng đang vang lên từng đợt thanh âm thùng thùng vang trời!

Quân đội xuất chinh, phần lớn đều chọn lúc mặt trời vừa mọc hoặc giữa trưa, lúc mặt trời mới hé hay lúc mặt trời chói chang nhất mang ý tứ thuận lợi. Tuy nhiên, lần xuất chinh này lại chọn buổi chiều mà xuất quân, quả thật là có chút bất thường, ít nhất chuyện đầu tiên đã không tốt, lựa lúc mặt trời đổ vế phía Tây xuất chính thì làm sao tốt cho được? Tuy nhiên đây là ý của Thiên Hương hoàng đế bệ hạ quyết định, không một ai dám có ý kiến.

Gió thu thổi ào ạt như muốn đánh gãy cả mấy gốc cây, bên trong sân, mấy trăm đại kỳ đỏ như máu, trong con gió bay phần phật như biển máu. Một thân Quân Vô Ý mặc quân phục ngồi trên xe lăn, từ từ tiến lên phía trước! Mặc dù hắn ngồi trên xe lăn nhưng ánh mắt và khuôn mặt sắc lẹm này bỗng nhiên tạo thành một cảm giác uy áp thiên hạ!

Huyết Y đại tướng đã im lặng mười năm! Ngay trong thao trường này chuẩn bị xuất quân!

Mười năm khốn khổ, mười năm tàn tật như tra tấn cũng không bào mòn một thân ngông nghênh của vị Huyết Y đại tướng này! Ngay thời điểm hắn xuất hiện trên đải, toàn bộ các tướng sĩ từng dưới trướng của hắn trước đây đột nhiên kích động phát hiện: Quân Vô Ý trước mắt đột nhiên biến thành vị Huyết Y đại tướng của mười năm về trước!

Hắn giống như là một thanh trảm thiên bảo kiếm, kiếm phong bắn ra tứ phía! Như muốn kiêu ngạo với phong vân, up áp thiên hạ! Trong cơ thể không trọn vẹn kia dường như tồn tại một loại hào khí làm kinh thiên động địa, chiến ý dâng cao không chút sợ hãi!

Lại một lần nữa cầm thiên quân vạn mã trong tay!

Lại một lần nữa rong ruổi trên chiến trường, thể hiện nam nhi Quân gia thiết huyết hào hùng!

Đột nhiên, bên dưới thao trường đang im lặng như tờ, một người rống to:

- Huyết Y...

Mọi người còn lại đồng thời rống to:

-... Quân thần!

- Huyết Y!

- Quân thần!

Tiếng hoan hô như núi lở sóng thần ồ ạt mà đến, lưng của Quân Vô Ý thẳng tắp, khuôn mặt không chút biểu tình nhìn xuống quân đội đang đứng tề chỉnh dưới thao trường! Ánh mắt hắn nhìn tới nơi nào là nơi đó lại vang dội tiếng hoan hô. Nhìn khắp một vòng, Quân Vô Ý mới chậm rãi giơ hai tay lên, sau đó từ từ hạ xuống!

Tiếng hoan hô bốn phía đột nhiên ngưng độy ngột như lấy đao phạt ngang! Từng ánh mắt nóng bỏng, từng thân thể như muốn hướng đến vị thần tượng trong lòng này, ngàn vạn người trong thao trường, ngoài tiếng hí của ngựa và tiếng phần phật của đại kỳ tung bay trong gió, không hề có bất kỳ một thanh âm nào khác!

- Chư vị huynh đệ! Chư vị tướng sĩ!

Quân Vô Ý chậm rãi lên tiếng, âm thanh trong trẻo mang theo huyền khí phát ra một cách hào hùng. Mỗi một người trong thao trường không ai là không nghe!

- Xa cách mười năm, Quân Vô Ý ta lại đứng tại đây...

Ánh mắt của Quân Vô Ý chậm rãi quét một vòng một cách ngưng trọng:

- Ta lại một lần nữa cùng các huynh đệ sóng vai chiến! Ta lại cùng các huynh đệ máu nhiễm chiến bào! Chúng ta bây giờ, phải hung tàn hơn quân địch, đáng sợ hơn cả huyền thú! Tuy nhiên, ngàn vạn lần chém giết, chúng ta phải toàn thân trở về! Đối mặt với địch nhân nhiều gấp trăm lần chúng ta cũng phải chiến thắng trở về. Hiện giờ, đối mặt với huyền thú, một đối thủ căn bản không biết dùng âm mưu quỷ kế, Quân Vô Ý ta hỏi các ngươi, các ngươi có sợ không?

Câu cuối cùng, Quân Vô Ý vận công lực toàn thân, giống như bạo pháo mà ầm ầm vang lên!

Bên dưới thao trường, một trận cười đầy khí phách vang lên:

- Chuyện cười! Ngay cả địch nhân chúng ta còn không sợ, chẳng lẽ chúng ta lại đi sợ dã thú sao?

Đôi mắt mắt lạnh lẽo của Quân Vô Ý đảo qua:

- Lập lại lần nữa, các ngươi có sợ không?

- Không sợ!

Cả vạn người đều đồng thời hô to, ai ai cũng gào khàn cả giọng, mãnh liệt đến rung trời!

- Tốt! Bất luận là quân địch giảo hoạt hay dã thú hung tàn! Bất luận là đối địch với trời cao hay đất rộng! Quân Vô Ý ta chúc mọi người một câu...

Ánh mắt lẫm lẫm lạnh lùng của Quân Vô Ý như phát ra thần quang, đột nhiên hét lớn một tiếng:

- Chiến! Không chút sợ hãi!

- Chiến! Không chút sợ hãi!

Mấy vạn người đồng thời hét to, không khí đã hào hùng tới cực điểm! Câu nói của Quân Vô Ý đã kích thích nhiệt huyết của toàn bộ tướng sĩ lên cao tới đỉnh điểm!

Độc Cô Vô Địch đang đứng một bên cùng các đại tướng khác, ai ai cũng đều lộ ra thần sắc hâm mộ, cũng có một chút ghen tị! Loại kích thích tới đỉnh điểm này, từ thời Thiên Hương đế quốc lập nước cho tới tận nay, chỉ có người của Quân gia mới có thể tạo ra được!

Quân gia đã im lặng hơn mười năm!

Tuy nhiên, nhìn thực tế trước mắt, dường như tái hiện lại những hình ảnh ngày xưa, thậm chí so với năm đó cũng không thua kém tí nào!

Nam nhi Quân gia quả không hổ thẹn với danh tiếng Chiến Thần trong quân! Thiết huyết chiến hồn!

Nhất thời, tất cả các tướng quân còn lại đều có một cảm giá giống nhau: Một người làm tướng quân mà có thành tự như vậy thì kiếp này chẳng còn gì đáng tiếc!

Thiên quân vạn mã như sôi trào cùng ta! Cứ hướng tới trước, sinh tử chẳng màng!

Trong tiếng hoan hô như núi lở, Quân Vô Ý từ từ lăn bánh xe, xoay xe lăn, ôm quyền nói:

- Bệ hạ! Thần, Quân Vô Ý, xin xuất quân!

- Chuẩn tấu!

Sắc mặt hoàng đế bệ hạ hồng hào.

- Tấu nhạc! Dâng tặng cho anh hùng đế quốc xuất chinh!

Lão gia tử Độc Cô Tung Hoành bước ra một bước, âm thanh hùng tráng hét một tiếng!

Trống xuất chinh vang dội khắp nơi!

Tám con tuấn mã, tám gã kỵ sĩ y quan chỉnh tề, giáp trụ sáng lóa, tay cầm đại kỳ chạy trước tiên!

Gió thu thổi phần phật, đại kỳ tung bay trong gió, màu cờ như máu, ở giữa chỉ có một chữ to màu hoàng kim: Quân!

Toàn bộ lão quân nhân khi nhìn thấy đại kỳ này thì lệ nóng oanh tròng!

Vọng gia chiến kỳ!

Đại kỳ này là thường thắng vô địch kỳ, tượng trưng cho khí phách hào hùng thiết huyết khí phách hào hùng. Cuối cùng sau mười năm xa cách, đại kỳ này lại xuất hiện một lần nữa! Sự xuất hiện này làm chấn động lòng người, như muốn làm phong vân biến sắc!

Tiếng chân đều đặn vang lên, kỵ sĩ giáp trụ bóng loáng, nối đuôi nhau mà từ từ di chuyển, dần dần hình thành một dòng nước lũ cứng rắn như thép, mênh mông cuồn cuộn, đón gió mà tiến!

Đại đao trùng thương vũ, trường kiếm chỉ Thiên Nam: anh hùng bách chiến khứ, tráng sĩ huyết vị hàn! (Đại đao hướng trời xanh, trường kiếm chỉ Thiên Nam, anh hùng trăm trận chiến, tráng sĩ luôn nhiệt huyết!)

Thiên Nam! Chúng ta tới đây!

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.