Chương trước
Chương sau
Dịch Giả

Quân lão gia tử ở trong phủ, ban ngày còn không có làm gì nôn nóng. Dù sao Quân Mạc Tà lúc này thực lực có thể nói không yếu, mà còn tràn đầy tự tin, thậm chí đã từng lớn tiếng cho dù Bát đại chí tôn xuất thủ mình cũng có đủ khả năng tự bảo vệ bản thân, hắn còn có thể xảy ra chuyện gì nữa? Nói không chừng không biết tên gia hỏa này trốn ở chỗ nào, đang cố gắng 'tạo' cho mình thằng chắt a:88:.

Nhưng đến ngày thứ hai, lão gia tử cùng Quân tam gia rốt cục gấp gáp không nhịn được. Chuyện gì đã xảy ra? Hai ngày hai đêm không có về nhà, trước kia còn chưa bao giờ xuất hiện qua loại tình huống này a, chẳng lẻ là ở nơi nào vui đến quên cả trời đất rồi?

Đến ngày thứ ba, hai người hoàn toàn không giữ được bình tĩnh rồi. Tự xưng có thể ở trong tay Bát đại chí tôn tự bảo vệ bản thân mình, cái tin tức này dường như được được chứng thật a, vạn nhấ...t

Lão gia tử nổi giận rồi. Ra lệnh một tiếng, kinh thành lại một lần nữa giới nghiêm, đồng thời, quân đội khắp nơi lục soát, ngang ngược không nói lý lẽ xông loạn mọi chỗ. Lực lượng bí mật của Quân gia một lần nữa xuất động, đồng thời, Kim Dương Bang của Hải Trầm Phong cũng dâng lên hoạt động ở mọi mặt. Trong lúc nhất thời, côn đồ lưu manh cùng với quân đội liên thủ, lưu manh cùng tướng quân hợp lực. Quân Vô Ý Quân tam gia tự mình chỉ huy, cơ hồ chính là giống như cái sàng, mang tất cả các địa phương khả nghi hết thảy đều lục soát hơn mấy lần.

Sắc mặt Quân tam gia khó coi dị thường. Lục soát lần này, cũng là thủ đoạn độc ác đặc biệt. Phàm là người nào buông lời không hợp, tiền trảm hậu tấu! Lão gia tử chẳng kiêng nể nói ra lời tàn nhẫn:

- Con bà nó, cho dù là trời sập xuống, cũng có lão tử chống đỡ! Khám xét tường tận cho ta! Kẻ nào dám không phối hợp trực tiếp giao cho lão tử tiêu diệt!

Dám lên tiếng, trực tiếp đánh gãy chân, tiếp nữa thì thiến "hàng" hắn, coi trong đầu hắh còn muốn nữa hay không?

Nhất là các đại thanh lâu kỹ viện, trực tiếp tạm ngừng kinh doanh để chỉnh đốn, trong đó thảm nhất chính là Linh Vụ Hồ. Trong Linh Vụ Hồ thảm nhất chính là Nghê Thường Các! Một điểm này, không hề nghi ngờ chút nào!

Trên thì bắt, dưới thì tra, tất cả đều giam cầm hết. Ngay cả vị Nguyệt Nhi cô nương kia nghỉ ngơi ở Nghê Thường Các nhiều nhất, cũng bị giam lỏng. Nguyệt Nhi đại gia nghe nói trong khoảng thời gian này đang lưu động diễn xuất cầm kĩ. Các đại thanh lâu tranh nhau mời về, nhưng vì tuần tra nên chỉ còn không đến một nửa, đã bị Quân Vô Ý phái ra đại quân chế trụ.

Lý do?

Kháo, bắt một đứa kỹ nữ như ngươi còn cần cái lý lẽ quái gì?

Nghê Thường Các đúng là có quan hệ với Nhị hoàng tử. Một điểm này cơ hồ tất cả mọi người đều biết rõ trong lòng. Nhưng lúc này đây, nghe nói Nhị hoàng tử thậm chí phái ra cố vấn cấp cao nhất của mình - Phương Bác Văn lão tiên sinh đến đây nói giúp, chỉ mong Quân gia nhiều ít cấp cho chút mặt mũi, cho dù chỉ thả ra một mình Nguyệt Nhi thôi cũng được. Nhưng Quân tam gia mặt lạnh chỉ hồi đáp một chữ:

- Chim 'cút':61:

Nghe nói Phương lão tiên sinh đức cao vọng trọng đương trường tức giận đến phát điên lên.

Ngay khi toàn thành loạn thành một đoàn, Quân tam thiếu xuất hiện.

Trang phục so với nhiều tên ăn mày còn có chỗ không bằng, Quân đại thiếu gia vừa hiện thân xuất hiện ở trong tiểu viện của mình, lập tức liền giống như quỷ chết đói đầu thai, vội vàng như nhà có tang lớn, gấp rút như cá lọt lưới, dùng một loại siêu tốc độ giống như tốc độ ánh sáng, "xoát" một tiếng chạy vào phòng bếp lớn của Quân gia.

Điều này làm cho tiểu la lị (phiên âm của loli = lolita:88:) Khả Nhi mấy ngày qua vẫn lấy nước mắt rửa mặt bị dọa đến nhảy lên một cái, còn chưa kịp ngạc nhiên vui mừng xoay người lại, chỉ thấy được thiếu gia nhà mình đã lần nữa mất bóng.

Khả Nhi nhanh chóng báo cho Quản Thanh Hàn, Quản Thanh Hàn vội vàng phái người đi báo cho Quân Vô Ý: Quân tam thiếu gia đã trở lại, bình yên vô sự.

Sau đó hai nàng theo phương hướng Quân Mạc Tà biến mất một đường đuổi theo, đến khi đến phòng bếp, nhất thời giật nảy mình.

Chỉ thấy Quân đại thiếu quần áo tả tơi, đầu tóc rối bù mặt mũi bẩn thỉu, sắc mặt chỗ xanh chỗ trắng, hai cái vành mắt đen ngòm cực kỳ giống con gấu mèo, hai cái bàn tay đen thui như chân gà. Một đôi giày đã lộ ra đầu ngón chân. Thân hình hắn chật vật như vậy nhưng mà không trì hoãn chút nào, lên xuống như bay nhanh chóng giống như tia chớp. Tay trái cầm lên một con cá hấp, trực tiếp tống một cái vào trong miệng, tiếp theo bên kia miệng lôi ra một bộ xương cá bỏ đầu hoàn hoàn chỉnh chỉnh. Tay phải cầm một tảng thịt bò lớn, cơ hồ không thấy nhai, một miếng lại một miếng không ngừng đưa vào trong miệng. Trước mặt bày ra một bát nước canh, thỉnh thoảng "ế" một tiếng kỳ quái (bị nghẹn:61:),sau đó trực tiếp cúi đầu, như 'trường kình hấp thủy' (cá voi hút nước),mang phân nửa đầu ấn vào trong bát lớn, chỉ nghe 'hốt' một tiếng, liền vơi đi nửa bát.

Dưới đất đã là một đống xương, xương cá, xương heo...

Trong phòng bếp, mấy người đầu bếp mập mạp như bị sét đánh, một cách ngây ngốc nhìn vị thiếu gia giống như quỷ chết đói đầu thai này, bộ mặt đầy mỡ một trận co rút. Cái cách ăn uống này cũng quá là tài năng a!

Ta kháo! Cho dù là một con heo, không không, cho dù là một con dã trư, cũng ăn không hết nhiều như vậy a! Càng thêm nhanh không chịu nổi như thế a! Cái tốc độ ăn uống kinh khủng này, mọi người thấy đều quáng mắt!

Quản Thanh Hàn đi theo Khả Nhi một đường vội vàng chạy tới, trong lòng rất là tức giận: Ngươi cái tên hoàn khố đệ tử này tới nơi nào cũng không biết trước hết phải nói cho người trong nhà biết ư? Cứ như vậy một lần đi ba ngày mà không có tin tức. Muốn khiến cho mọi người nóng ruột đến chết hay sao? Ôm tâm thái 'trường tẩu bỉ mẫu' (chị dâu như mẹ) muốn đến giáo dục một chút tiểu thúc tử (em chồng),nhưng sau khi đến, trực tiếp trợn mắt há mồm, sau đó lại càng hoàn toàn nói không nên lời.

Ăn uống bậc này khiến Quản đại tiểu thư trọn tròn mắt che lại cái miệng nhỏ nhắn, bộ mặt có vẻ mặt như gặp quỷ. Cái này đối với băng sơn mỹ nhân luôn luôn lãnh nhược băng sương, Thái Sơn đổ trước mặt nhưng sắc mặt không thay đổi như Quản Thanh Hàn mà nói, có lẽ là lần đầu tiên xuất hiện ở trên mặt nàng.

Khả Nhi mở ra cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu, thần sắc ngơ ngác kinh ngạc, cơ hồ có thể nhét vào hai quả trứng vịt lớn.

Rốt cục, Quân Mạc Tà thỏa mãn thở dài. Một đầu cúi xuống, đột nhiên 'hốt' một tiếng, nửa bát canh còn lại rốt cuộc không thấy đâu nữa, lộ ra đáy bát trơn bóng sạch sẽ.

Nhấc chân lên, đá văng hết các loại xương cơ hồ chôn vùi đến mắt cá chân mình, Quân Mạc Tà 'ợ' một tiếng lớn đầy thỏa mãn. Thuận tay lấy ra một cái phi đao xinh xắn, thong thả ung dung xỉa răng. Đảo mắt lại thấy được sắc mặt mọi người ánh mắt đều là cực kỳ quái dị, không khỏi khó hiểu nói:

- Vì sao đều nhìn ta vậy? Chẳng lẽ trên mặt ta có mọc hoa hay sao?

Mọi người đồng thời im lặng.

Mọi người nhất thời im lặng, một hồi lâu vẫn cứ không nói gì. Đối mặt với da mặt dày như thế, có thể nói mới là lạ đấy!

- Ngươi mấy ngày qua, đã đi đâu, làm gì?

Vẫn là Quản Thanh Hàn thân là đại tẩu đầu tiên tỉnh lại, cố tình uy nghiêm thẩm vấn nói.

- Ta mấy ngày nay? A ha ha

Quân Mạc Tà tức khắc liền đoán được chuyện gì, vẻ mặt thở gấp lắc lắc đầu:

- Ta rất là bận a, bận đến mức thậm chí muốn chết a, đâu có giống như các ngươi. Ăn no rồi ngủ, ngủ chán lại ăn, ngoại trừ giải quyết một chút vấn đề sinh lý, những cái khác cái gì cũng không quản.

Cái này gọi là lời nói gì? Quản Thanh Hàn bộ mặt hàn sương, âm thanh nghiêm khắc nói:

- Ngươi nói cái gì?

- Ta nói cái gì? A a, ta là nói đại tẩu cùng Khả Nhi thật là càng ngày càng xinh đẹp a. Ta mỗi lần nhìn thấy các nàng, cũng sẽ không nói chuyện. Đặc biệt là đại tẩu, hơn cả thanh lệ, còn càng ngày càng trẻ ra, về sau khi trông thấy đại tẩu, ta mạn phép gọi tỷ là đại mỹ nữ, người khác không biết được, khẳng định cho rằng tỷ là muội muội ta đó.

Quân Mạc Tà vội vàng bổ cứu bằng một trận hoa ngôn xảo ngữ cùng hồ thuyết bát đạo.

Quản Thanh Hàn cùng Khả Nhi nghe vậy liền một trận ngạc nhiên. Biết rõ tên tiểu tử bại hoại này trong mười câu nói ít nhất có tám câu là 'chém gió', nhưng nghe hắn khen ngợi hai người mình xinh đẹp, lại vẫn là có chút thầm vui mừng hoan hỷ, vừa là tức giận sau đó lại là buồn cười, trừng mắt nói không ra lời. Một hồi lâu, Quản Thanh Hàn vẫn cố nhịn cười, nói:

- Đợi Tam thúc trở về, xem ngươi dễ chịu ra sao!

Nói xong, lôi kéo Khả Nhi, nghênh ngang rời đi.

Quản Thanh Hàn nói không sai, hơn nữa cũng không có nửa điểm phóng đại.

Quân lão gia tử cùng Quân tam gia bên kia nhận được tin tức một cái, lập tức liền gấp gáp trở về, đối với Quân đại thiếu gia, trực tiếp liền như cảnh tượng con dê trong mưa to gió lớn, sấm sét nổi giận. Quân đại thiếu bị mắng đến nỗi không ngẩng đầu lên được, nước bọt bắn tung tóe đầy mặt.

Sấm sét mưa móc dày đặc kia, khiến Quân đại thiếu gia liên tục biểu hiện công trạng một chút cũng như không. Thật vất vả chịu đựng xong trận chửi mắng điên cuồng này, lúc này mới lấy ra đan dược cho mỗi người một bộ: Ân, Huyền Dương đan một viên, Tâm Ma đan một viên, Thập Niên đan một viên, hướng về phía hai vị đại lão vừa mới đem mình chửi đến cẩu huyết lâm đầu còn mặc sức vỗ mông ngựa.

- Ân, thứ này đúng là thứ tốt nhưng cũng không thể ăn được quá nhiều, lúc đầu không thích hợp liên tục phục dụng. Huyền Dương đan này mỗi lần ăn vào một khỏa, chừng mười ngày, là vật bảo vệ sức khỏe, thường xuyên phục dụng sẽ không có việc gì. Nhưng Thập Niên đan lại là chỉ dùng được một lần. Cho dù là một viên đầu tiên hữu hiệu, ăn nhiều nữa thì một điểm tác dụng cũng không có, chỉ là lãng phí.

Quân Chiến Thiên cùng Quân Vô Ý hai người dùng đầu ngón tay nhặt lên mấy viên dược hoàn này, trên vẻ mặt đều 'rất' không tin tưởng. Dù sao cái công hiệu kia theo như lời Quân đại thiếu gia thật sự là quá thần kỳ rồi, thậm chí ánh mắt hai người nhìn về phía Quân Mạc Tà cũng là một loại: "Ngươi lừa gạt ma quỷ à? Cứ như vậy cái dược hoàn có thể tăng lên mười năm công lực? Đúng là chém gió mà." Vẻ mặt hai cha con đều giống nhau như vậy.

Nhưng ở dưới sự hộ pháp của Quân Mạc Tà, sau khi hai người nuốt vào, vận công hoàn tất đứng dậy, lại là một bộ dáng cơ hồ như điên cuồng. Cảm thụ được trong cơ thể một cách rõ ràng chính xác công lực tinh thuần tăng trưởng lên mười năm, ánh mắt cha con hai người nhìn Quân Mạc Tà cơ hồ đều phát xanh lên. Loại ánh mắt này, khiến Quân Mạc Tà nghĩ tới bầy sói trên núi vào ban đêm. (ánh mắt bọn chó mèo vào ban đêm xanh lè ý)

- Đồ vật tốt như vậy, còn có bao nhiêu? Tất cả giao ra đây cho lão phu! Thống khoái đi, đừng làm cho lão tử tốn công, nghe thấy không con thỏ nhỏ chết bầm!

Đây là do Quân lão gia tử rống to. Lão gia tử thần tình hưng phấn, trực tiếp thất thố. Chẳng những là mở mồm nói gần như không suy nghĩ, hơn nữa còn tóm vạt áo cháu mình nhấc lên, ở giữa không trung lắc lắc một hồi, tựa như một con hàm ngư (một loại cá) phơi khô giắt ở trên mái hiên bị gió lớn thổi lung lay.

Lão gia tử hết sức tham lam, một cái há mồm liền đòi tất cả, lời nói hết sức bá đạo.

- Con xem, gia gia của con mở miệng trước, khẳng định rằng trước tiên chiếu cố lão nhân gia. Ta đây bên cạnh cũng không muốn quá nhiều, tiểu tử con cứ tùy tùy tiện tiện cho ta khoảng một trăm mười mấy bình là được. Còn thừa lại bất kể bao nhiêu con đều cho gia gia con là tốt rồi.

Nhìn người nhà, Quân Vô Ý Quân tam gia quả thật là hào phóng rộng rãi, mới chỉ muốn một trăm mười mấy bình thôi a.

Hai cha con nhà này tưởng rằng đây là đồ trên trời rơi xuống chắc? Hay là nhặt được trên mặt đất? Đây chính là phương thuốc tiên gia hàng thật giá thật a!

Quân Mạc Tà rên rỉ một tiếng, trực tiếp hôn mê bất tỉnh, quá chấn động rồi.

Cho dù là từ trên mặt đất nhặt được cành cây rác rưởi, cũng phải cong lưng sử dụng chút sức lực a. Huống chi đây chính là đan dược a. Mọi người, đây không phải là rau cải trắng, muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu đâu.

Hai người há có thể cho phép Quân Mạc Tà được giả chết? Nhìn cái dạng này, có linh dược này trước mặt, cho dù là tôn tử chất tử, là huyết mạch duy nhất của Quân gia cũng phải đứng sang bên cạnh. Lão gia tử già thật cũng không khách khí kéo lấy quai hàm hai bên Quân tam thiếu mà lôi kéo, khiến khuôn mặt tam thiếu trong nháy mắt biến thành đầu heo. Còn như Quân tam gia thủ đoạn vẫn tương đối ôn nhu, cũng dường như là thẩm tra, cũng chỉ tại trên nhân trung của cháu mình bấm một lát (chỗ dưới sống mũi ý, khi bị ngất người ta hay bấm vào đấy để lay tỉnh người ngất),cũng không có cái di chứng khác, chỉ là nhân trung tím bầm lại mà thôi:110:.

Ở trước mặt hai chúng ta giả bộ bất tỉnh à? Thật là trong đầu ngươi nghĩ lầm rồi cái con thỏ nhỏ chết bầm này, chiến thuật sai lầm rồi nhóc.

Quân đại thiếu kêu thảm lên 'tỉnh rồi', khóc không ra nước mắt nói:

- Thật không có, đánh chết cũng không có. Hai vị lão đại các ngài hãy bỏ qua cho con đi.

- Lừa ma gạt quỷ à? Vừa rồi còn thấy con lấy ra hơn mấy bình nữa a! Cái thứ tốt này ở lại trong tay con, không phải lãng phí, làm nhục nó ư? Thống khoái giao ra đây, tự tìm phiền phức à?

Lão gia tử rất dứt khoát, nắm lấy mắt cá chân của cháu mình xách lên, lắc lư mãnh liệt một trận. Giống như là thằng nhóc ôm lấy một cây táo trưởng thành, duy nhất khác biệt là... nhất chánh nhất phản? (một xuôi một ngược, ở đây tức là: Bình thường thì thằng bé rung cây táo để chờ táo rụng xuống, còn Quân lão gia tử thì ngược lại rung thằng cháu để nó rơi đan dược xuống:61:)

Quân đại thiếu gia không chịu nổi ngược đãi, rốt cục bị tra tấn đành phải nhận bừa:

- Buông tay, đừng làm thế nữa, Con sắp ngất rồi, con cho... con cho mà, còn không được sao?

Quân lão gia tử lúc này mới buông xuống. Hai cha con thèm muốn nhìn chằm chằm Quân Mạc Tà, mắt cũng không chớp.

Quân đại thiếu lồm cồm đứng dậy, chuyện đầu tiên chính là trước hết ở trên mặt mình tự vả một cái tát: Cái tội ngu xuẩn khoe khoang này! Nhìn xem, chuyện gì đã xảy ra a? Biết rõ đồ chơi này nhất định sẽ khiến lòng người rung động, linh đan diệu dược trước mắt, ngay cả cha con chú cháu cũng không ai giảng giải nhân tình hết.

Nghĩ lại lần nữa, chuyện này cũng không đúng nha. Ta làm ra thứ này rõ ràng là vì Quân gia lập được công lớn, như thế nào bây giờ lại cho ta một loại đãi ngộ thê thảm như phản đồ?

Chầm chậm dùng dằng lấy ra một bình Huyền Dương đan, một bình Tâm Ma đan, một bình Bách Giải đan, một bình Thập Niên đan, bày ra trên bàn, hai tay xòe ra một cái:

- Hết rồi! Không còn gì nữa.

- Ta không tin! Tiếp tục đem ra!

Hai cha con đồng thời rống to.

- Thật không có. Gia gia, chỗ này chính là phân lượng của một trăm người! Sư phụ ta chỉ cho nhiều như vậy thôi.

Quân đại thiếu vẻ mặt chân thành, thầm nghĩ hai người muốn đồ chơi này thì có cái tác dụng gì? Không ngoài là cho tâm phúc bộ hạ của mình có thể đề thăng thực lực, những người như thế không phải là có thể tin a. Còn lại ta tự mình giữ lại.

- Cái gì, trong bình này của con đủ phần cho một trăm người?

Hai cha con quả thật khó mà tin tưởng được. Dược vật trân quý như vậy, một khỏa hay nửa khỏa cũng đã là cả đời khó cầu. Thậm chí lúc trước khi Quân tam gia nói muốn một trăm mười mấy bình, cũng chỉ là vui đùa nói như vậy thôi.

Linh dược bậc này, trong một bình chỉ có ba hay năm khỏa cũng đã là cực hạn rồi. Nghe Quân đại thiếu gia nói thế, mấy người không chớp mắt nhìn vào trong bình. Có đầy đủ phần linh dược cho trăm người, làm sao có thể không há hốc mồm ngạc nhiên?

- Thật mà, đây là linh dược sư phó con dùng rất nhiều khí lực để luyện chế, nếu không lúc trước con thường xuyên phái người thu gom nhiều dược tài như vậy làm gì? Bất quá sư phó nói hắn lần này nguyên khí đại thương, không có ba hay năm tháng là không khôi phục đủ. Còn nữa, dược liệu chủ yếu trong luyện chế linh dược đã hết sạch, trong một đoạn thời gian tương đối dài, dược vật cùng loại không thể luyện chế nữa. Vì thế, những thứ này nên sử dụng cẩn thận.

Quân đại thiếu gia tự nhiên là phóng đại một chút sự thật, nếu để cho hai cha con này biết được những dược vật này lại có thể làm ra với số lượng lớn, còn không trực tiếp bức mình hàng ngày "Luyện dược nhân sinh" (lấy luyện dược làm cuộc sống)

Hai cha con lúc này mới cảm thấy tương đối hợp lý. Chỉ có dạng cao nhân như sư tôn của Quân Mạc Tà, mới có thể luyện chế ra "thần dược" bậc này. Về phần không thể tiếp tục luyện chế nữa lại càng hợp lý. Nếu như thần dược bậc này cũng có thể làm ra với số lượng lớn, vậy đây không phải là trò đùa quá trẻ con ư?

Hai cha con nhấc tay mang Quân Mạc Tà gạt sang một bên, hai người đồng thời đưa tay qua bắt lấy.

- Của ta!

- Của con!

- Phanh, phanh phanh phanh...!

Rất hiển nhiên, hai cha con vì chiếm lấy đan dược, bắt đầu động thủ.

Quân Mạc Tà nhanh như chớp bay ra khỏi đại sảnh, không để ý tới hai cha con vừa vô sỉ vừa vô lương kia. Dù sao lúc này hai người đánh nhau như thế nào đi nữa cũng sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Làm gì thì làm đi, ca vẫn còn việc bận trong người.

Quân đại thiếu gia trong lúc hữu ý vô ý, lắc lư loạng choạng quá bộ đến tiểu viện của Quản Thanh Hàn. Quản Thanh Hàn đang an tĩnh ngồi ở dưới bóng cây trong tiểu viện, lẳng lặng thưởng thức cây hoa trước mắt, vẻ mặt điềm đạm, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Nàng rõ ràng nghe được tiếng bước chân của Quân Mạc Tà, nhưng mà vẫn như cũ không có ý định xoay người lại.

- Có chuyện gì sao?

Thanh âm của nàng rất bình thản.

- Cũng không có đại sự gì, chỉ là vài khỏa đan dược. Rất không tệ, tỷ ăn thử chút không?

Quân Mạc Tà cười khan hai tiếng.

- Nga?

Quản Thanh Hàn chậm rãi xoay người lại. Trên mặt nhìn hắn một cái bình thản.

- Loại đan dược gì?

- Chính là mấy loại đồ chơi do đệ làm ra, chốc lát liền có kết quả rất tốt, tỷ dám ăn không?

Quân Mạc Tà gần như muốn nói ra hai từ trong đầu: Xuân dược. Suy nghĩ một chút rốt cục không dám nói.

- Có cái gì mà không dám? Sợ ngươi độc chết ta?

Quản Thanh Hàn cười cười ngoài dự liệu của hắn, tức khắc khiến ánh mắt Quân Mạc Tà thẳng tắp. Mỹ nhân dường như luôn luôn băng sương đột nhiên nhoẻn miệng cười. Kinh diễm a, chấn động a, ngoài ý muốn a.

- Quân Mạc Tà Quân đại thiếu gia ngươi mặc dù vẫn như trước có chút bất kham. Nhưng qua đoạn thời gian này ta hiểu rõ, ngươi cũng không phải là loại người cần dựa vào thủ đoạn hèn hạ. Hơn nữa ta thủy chung là đại tẩu của ngươi.

Quản Thanh Hàn đưa tay tiếp lấy ba khỏa dược hoàn Thiểu Âm đan, Tâm Ma đan, Thập Niên đan trong tay Quân Mạc Tà, đây chính là phần của nữ tử này. Nàng bình thản nhìn Quân Mạc Tà một cái, cũng không do dự chút nào, ngửa đầu một cái nuốt xuống.

Quân Mạc Tà trừng mắt một cái, vừa muốn nói: "Tỷ chờ đến khi luyện công hãy ăn", nào biết còn chưa kịp nói gì Quản Thanh Hàn đã ăn vào rồi, nhịn không được "a" một tiếng đầy kinh ngạc.

Nhìn Quản Thanh Hàn không hề hoài nghi liền phục dụng đan dược của mình, lúc đó đột nhiên trong lòng Quân đại thiếu dâng lên một trận ý tứ hối hận: "Phải chi biết rằng người chị dâu này tín nhiệm ca như thế, ca như thế nào lại không có luyện xuân dược a? Thật là thất sách a. Phi, cái này nhất định lại là ý niệm trong đầu của Mạc Tà trước kia tác quái. Ca thuần khiết như vậy như thế nào lại là loại người này".

Quản Thanh Hàn vừa mới ăn vào đan dược, đang muốn hỏi một chút, đây rốt cuộc là đan dược gì, có hiệu quả gì? Đột nhiên chỉ cảm thấy trong đan điền một trận nhiệt lực nhu hòa dâng lên, thời điểm này, mọi nơi trong cơ thể ấm áp mênh mông, thoải mái nói không nên lời. Tiếp theo huyền khí toàn thân đột nhiên tự động vận hành lên, giống như làn sóng lớn một lần lại một lần đánh sâu vào kinh mạch của mình. Nhưng dòng khí ấm trong đan điền không ngừng mà tản mát ra luồng nhiệt khí mới tràn ngập đi vào kinh mạch, hóa thành huyền khí dị thường tinh thuần.

Quân Mạc Tà cho mình mấy khỏa đan dược kia, vậy mà có được công hiệu thần kỳ đề thăng công lực!

Quản Thanh Hàn vô cùng chấn kinh phát hiện một điểm này. Nhịn không được vì mình có chút khinh suất mà hối hận! Bây giờ đúng là thời khắc mấu chốt, mình vốn là Ngân Huyền đỉnh phong, sắp đột phá Kim Huyền. Sau khi phục dụng khỏa đan dược này, theo cảm nhận được về dược lực khổng lồ trước mắt mà nói, đột phá Kim Huyền đã là vô cùng cấp bách!

Nhưng lúc chơi đùa với số mệnh này, đáng tiếc là tại đây bên ngoài lại không có người hộ pháp bên cạnh, chỉ có một tiểu thúc tử.

Tiểu tử này tại sao không nói rõ ràng? Thứ này có thể qua loa đại khái như vậy sao? Ta còn tưởng là một loại kẹo trái cây gì đó bình thường chứ.

Nhưng Quản Thanh Hàn đã không còn kịp suy nghĩ tiếp nữa. Dược lực mênh mông khổng lồ lại hết sức tinh thuần trong nháy mắt đã tràn đầy tới tứ chi bách hài, kiên định hướng về cửa ải Kim Huyền tiến bước mạnh mẽ trùng kích. Chỉ cảm thấy cả người một trận khó chịu, ý thức cũng trong nháy mắt có chút trở nên mơ hồ.

Quản Thanh Hàn thủy chung tu vi quá thấp, chỉ là Ngân Huyền đỉnh phong mà thôi, thậm chí so với Quân đại thiếu gia cũng đã có chút thua kém hơn. Khỏa Thập Niên đan này, lấy tu vi Thiên Huyền như Quân lão gia tử cùng Quân Vô Ý mà nói, tự nhiên có thể phục dụng hoàn toàn không có cố kỵ, cũng có thể tiếp nhận trùng kích như không có chuyện gì xảy ra, tiến tới thu vào chỗ có ích cho mình, tăng tiến tu vi, thậm chí sẽ không cảm thấy có khác thường quá lớn.

Bởi vì bên trong bọn họ đủ hùng hậu!

Nhưng Quản Thanh Hàn lại không được. Nàng so với một trong hai người kia, có thể chênh lệch đến mười mấy giai vị a! Bản thân bất quá có mười năm công lực, giờ đây bỗng chốc tăng thêm mười năm công lực nữa, cơ hồ là tổng số công lực nàng theo đuổi tu luyện huyền khí tới nay, độ tinh thuần lại hơn xa vô cùng! Lại nói, nàng cũng không có trải qua sự huấn luyện tàn khốc của Quân Mạc Tà, như thế nào có thể kiên trì được? Đây là lúc trước nàng có ăn vào Tâm Ma đan rồi, nếu không đã sớm tẩu hỏa nhập ma hoàn toàn!

Đúng lúc Quản Thanh Hàn cảm giác được cả người mình cơ hồ sắp nổ tung, khi ý thức cũng là dần dần có xu thế mơ hồ, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác tuyệt vọng. Chẳng lẽ kiếp này không rõ tại sao cứ như vậy mà kết thúc ư?

Tiểu thúc tử Quân Mạc Tà của mình thật khó khăn mới thay đổi tốt lên, còn đưa tới cho mình mấy khỏa thiên địa linh dược (ý nói linh dược quý hiếm) có thể đoạt thiên địa tạo hóa như thế, đủ thấy Quân Mạc Tà đã là hết sức sửa chữa sai lầm lúc trước, hơn nữa đối với mình cũng là tương đối để ý. Nhưng như thế nào cũng không nghĩ tới bởi vì chính mình xa xa không đủ lực lượng tự thân tiếp nhận, lại bị thiên địa linh dược như vậy cường bạo bồi bổ mà chết?

Quản Thanh Hàn không khỏi cảm thấy một chút tức cười trong thâm tâm mình, trong lòng còn có một loại mơ hồ không đành lòng. Nếu là trước đó vài tháng, tử vong có lẽ không thể khiến cho nàng cảm giác được cái gì, thậm chí là một loại giải thoát. Nhưng bây giờ, tia không đành lòng này rốt cuộc từ đâu mà đến?

Khóe miệng Quản Thanh Hàn nổi lên một chút tiếu ý thê lương. Trong lòng thì thầm một cách lặng lẽ: "Kiếp sau gặp lại" rồi nhắm hai mắt lại. Nhưng vừa mới nhắm vào ngay lập tức lại mở ra, trong đôi mắt tràn đầy hoảng sợ!

Quản Thanh Hàn đột nhiên nhớ tới, lấy thân phận của mình mà nói, vào lúc sắp chết chính là phải nói: "Ta đến đây" (đến địa phủ ý) mà không phải: "Kiếp sau gặp lại". Kiếp sau gặp lại? Ta muốn cùng ai kiếp sau gặp lại? Trong lòng ta rốt cuộc không quên được ai?

Quản Thanh Hàn không kịp suy nghĩ tiếp nữa.

Đúng lúc này, đột nhiên một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng mà lại kiên quyết đặt lên hậu tâm của mình, tiếp theo một cỗ khí lực thanh lương nhập vào cơ thể. Thần thức của Quản Thanh Hàn vốn đã mơ hồ trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, giống như là mùa hè nóng bức, lúc thần trí mơ hồ đột nhiên lọt vào trong hàn đàm, một trận sảng khoái vô cùng. Tiếp theo một cỗ lực lượng tinh thuần từ bên trong bàn tay ấm áp này chậm rãi chảy ra, tràn vào kinh mạch của mình, hướng dẫn cỗ khí lưu cuồng bạo mà đan dược dẫn phát ra một cách rành mạch phân minh ở trong kinh mạch của mình chảy qua...

Lúc trước cổ khí lưu này có thể nói cuồng bạo cực kỳ, chính mình hoàn toàn không cách nào khống chế. Nhưng theo cỗ lực lượng ấm áp vừa xuất hiện, lại trong lúc khó bảo trở nên ngoan ngoãn biết điều, tựa hồ cổ lực lượng này muốn cho nó đi đến đâu, nó liền vâng lời đi đến nơi đó.

Một tiếng "ầm ầm" vang lên trong đầu của Quản Thanh Hàn. Nàng có thể cảm giác được rõ ràng, một nhánh kinh mạch kỳ lạ đột nhiên mở rộng, mà thần trí của mình cũng nhất thời tiến nhập một tầng mới, một tình cảnh mới!

Ở sau lưng dưới sự trợ giúp của cánh tay này, Quản Thanh Hàn rốt cục nhất cử đột phá Kim Huyền!

Kịp thời ra tay giúp đỡ, tự nhiên chính là Quân Mạc Tà Quân đại thiếu gia.

Quản Thanh Hàn mặc dù khủng hoảng, hoàn toàn không có kinh nghiệm đáng nói, nhưng Quân Mạc Tà cũng là hiểu rõ. Đan dược này do chính mình luyện, mặc dù dược hiệu mạnh mẽ nhưng thuộc tính cũng không quá mức bá đạo, còn có Tâm Ma đan làm phụ trợ sẽ quyết không đến mức làm chết người! Cho dù là Quản Thanh Hàn ý thức hoàn toàn không có, nằm trên giường vài ngày cũng liền khỏe mạnh, công lực cũng sẽ tinh tiến lên. Bất quá đây chính là một cơ hội rất tốt có thể chiếm chút tiện nghi, Quân đại thiếu vốn không phải là quân tử gì, buông tha chẳng phải đáng tiếc sao? Giúp đỡ người khác là gốc rễ của sự sung sướng a!

Bàn tay nhẹ nhàng đặt ở lưng Quản Thanh Hàn, mặc dù còn cách hai tầng quần áo, nhưng lúc này bất quá mới cuối mùa thu, Quản Thanh Hàn dẫu sao bản thân vốn là Ngân Huyền đỉnh phong tu vi, đối với nóng lạnh cũng có năng lực đề kháng tương đối, tự nhiên sẽ không mặc quá nhiều quần áo. Cái này khiến bàn tay của Quân đại thiếu gia vừa đặt lên, tức khắc liền cảm thấy một trận mềm mại trơn nhẵn, giống như là xoa nhẹ lên một khối mỹ ngọc tuyệt vời. Đây gọi là thoải mái dễ chịu, đây chính là tiêu hồn, chính là đây rồi!

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.