Chương trước
Chương sau
Giờ phút này Quân đại thiếu gia đã có chút phiền phức. Lại một lần nữa phải ứng phó với câu hỏi của Ưng Bác Không. Quân Mạc Tà đứng dậy đem Quỷ Ưng Cửu Thức toàn bộ diễn luyện một lần. Sau đó, mặc kệ Ưng chí tôn ở đó, một mình ra ngoài hít thở không khí trong lành.

Ta đâu phải là một vị sư phó!

Quân đại thiểu tự nói với chính mình.

Tại vườn hoa trong tiểu viện, khoác trên mình một bộ bạch y trắng hơn tuyết, Quản Thanh Hàn lành lạnh đứng tại nới đó, trên mặt thần sắc có chút phức tạp.

- Đại tẩu tới từ lúc nào? Sao không kêu lên một tiếng.

Quân Mạc Tà tinh thần rung lên, tiến lại gần.

So với khuôn mặt như mở nắp quan tài của Ưng Bác Không, Quản Thanh Hàn tuy rằng lạnh như băng tuyết, nhưng đối với Quân Mạc Tà mà nói, nhìn Ưng Bác Không rồi tới Quản Thanh Hàn, không thể nghi ngờ là từ biển máu nơi địa ngục tới vườn hoa trên thiên đường.

Qủa nhiên là phần thưởng cực kỳ quí giá a!

- Lúc nãy thấy đệ có việc, nên ta không tiện quấy rầy!

Quản Thanh Hàn vốn thần sắc có chút lành lạnh nay lại có thêm chút phức tạp, bộ dáng ngổn ngang tâm sự, ánh mắt u buồn lạnh lẽo nhìn hoa cỏ trong viện của Quân Mạc Tà. Nàng buồn bã nói:

- Nghĩ đến cả kinh thành, hoa cỏ trồng ở Quân gia so với nơi khác thì tươi tốt hơn nhiều lắm. Bây giờ cũng là cuối mùa thu rồi, lý ra chúng đã sớm phải lụi tàn rồi thế mà cho đến bây giờ chúng vẫn còn tươi tốt, thật đúng là kỳ cảnh.

- Mà trong đại viện của Quân gia, hoa cỏ ở tiểu viện của ta, của đệ cùng với Tam thúc ba nơi này hoa cỏ sinh trương đặc biệt tươi tốt;trong ba nơi này thì hoa cỏ ở chỗ của đệ còn tươi tốt hơn so với chỗ của ta cùng với Tam thúc, ta không biết Tam thúc có để ý hoa cỏ thế nào lại tươi tốt như thế không, nhưng ta đểu đã để ý kĩ hoa cỏ ở chỗ của ta không có tươi tốt bằng chỗ của đệ, ha ha, trong này hẳn là phải có chuyện gì bí ẩn?

Quân Mạc Tà thầm chấn động.

Quản Thanh Hàn chỉ nhìn một cái đã sớm phát hiện ra điều này, loại sơ hở này vô phương che dấu! Đều nói lòng dạ nữ nhân tinh tế. Quả nhiên một chút cũng không giả.

Mình giờ khắc nào cũng là luyện công. Bất luận là hấp thụ thiên địa linh khí hay thông qua Hồng Quân tháp vận chuyển linh khí tinh thuần cũng tốt. Tuy rằng không có cảm nhận rõ ràng, nhưng mấy loại hoa cỏ này lại rất linh mẫn, gặp được hoàn cảnh ngoài ý muốn này, phát triển tươi tốt, giờ phút này tuy nói là đã cuối mùa thu. Nhưng trong phạm vi tiểu viện của Quân đại thiểu sống, lại giống như một nơi tiên cảnh giữa chốn nhân gian, trăm hoa đua nở mà không tàn héo, đương nhiên là không bình thường!

Mà điểm ấy, Quân đại thiểu dĩ nhiên đã sớm phát hiện rồi, nhưng vô phương khống chế.

Bây giờ còn đỡ hơn một chút, mọi người cũng đều đã quen với cảnh này, cũng không nghĩ tới vì sao nó lại như thế, dù sao đối với hoa cỏ chỉ cần chú ý chăm sóc cho nó, cho dù tại Thiên Hương cũng đều có thể sinh trưởng, nhưng nếu vạn nhất thời tiết rét đậm mà trong tiểu viện vẫn cứ là một mảnh xanh tươi um tùm hương thơm ngào ngạt, sinh cơ dạt dào, chắc chắn sẽ hấp dẫn ánh mắt của nhiều người, lúc đó cho dù là một thằng ngốc cũng nhận ra điều bất thường trong đó.

- Điều này thì có gì là cổ quái. Không phải là do phong thủy của Quân gia rất được sao, ha ha ha... Cho nên nói đại tỷ phải tới nhà chúng ta biết đâu lại là hưởng phúc a ha ha ha...

Quân Mạc Tà làm bộ đùa giỡn. Trong lòng lại lo lắng làm cách nào để thay đổi tình huống này, thật không có biện pháp, rõ ràng phải đem thay thế mấy loại hoa này bằng hoa mai. Hàn mai ngạo sương, hoa mai nở vào mùa đông không phải chuyện bình thường sao.

- Haizz, hưởng phúc sao?

Đôi mắt đẹp của Quản Thanh Hàn chăm chú nhìn vào một mảnh lá cấy trước mặt, trầm lặng nói:

- Không sai, thực sự là hưởng phúc.

Quân đại thiểu lập tức phát hiện mình đã nói sai, thầm nghĩ muốn tự vả vào mặt mình một cái, không mở mồm có ai bảo câm đâu! Thân phân của Quản Thanh Hàn tại Quân gia, cho dù có địa vị tương đối,cho dù có được tôn trọng, thủy chung vẫn là một quả phụ chưa cưới, hưởng phúc cái gì đây?

- Mấy ngày nay, vất vả cho đệ rồi!

Quản Thanh Hàn cố gắng kìm nén tâm trạng của mình lại, trên khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt hiếm thấy:

- Tam Đệ, ta có mấy câu muốn hỏi đệ, không biết có tiện không?

- Đại tẩu nói chuyện gì vậy. Có chuyện gì xin cứ nói. Tam đệ ta tất nhiên sẽ "tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn". (Nếu biết là sẽ nói, đã nói là nói hết)

Quân Mạc Tà sảng khoái nói.

- Tuy rằng ta không biết đệ làm như thế nào, chẳng qua ta nghe Tam thúc nói, chuyện Huyết Hồn Sơn Trang đệ nói với thúc ấy là đã giải quyết xong, mà ta ngạc nhiên vậy mà Tam thúc lại tin, hôm nay trước mặt ta, ta mong đệ có thể nói cho ta biết sự thật, chuyện này thật sự đã giải quyết xong sao?

Quản Thanh Hàn vẫn cúi mặt như cũ, nhìn đám hoa cỏ trước mặt, quy lưng về phía Quân Mạc Tà. Gió thổi nhẹ, làm mấy lọn tóc tung bay trong gió làm lộ ra làn da mềm mại cùng chiếc cổ trắng nõn.

- Coi như là vậy đi, ít nhất tạm thời đã giải quyết xong.

Quân Mạc Tà trong lúc vô tình phát hiện ra chiếc cổ trắng nõn, không khỏi liếc trộm vài cái, cơ hội như thế này quả là không có nhiều a.

- Một khi đệ đã chắc chắn như vậy. Ta dù có hoài nghi cũng không thể không tin, ta thấy đệ trong thời gian này luôn một mình đi ra ngoài, tuy rằng ta không biết rốt cục đệ muốn làm gì, nhưng lại có thể mời được một vị chí tôn về nhà. Mà mấy cái này là đệ chuẩn bị đề đối phó Huyết Hồn Sơn Trang cùng Phong Tuyết Ngân Thành phải không?

Quản Thanh Hàn khẽ cười:

- Khi ta nghe Tam thúc nói chuyện này, ta nhận thấy người thực sự rất bội phục đệ. Trong ấn tượng của ta, Tam thúc ngoài gia gia cùng công công, quả thực không có bội phục một ai cả, nhưng đệ lại là người thứ ba mà Tam thúc bội phục!

Trong bụng Quân Mạc Tà thầm oán:

- Vị tam thúc này, sao lại nhiều chuyện như thế chứ, chuyện gì cũng tiết lộ ra ngoài, bội phục ta thì có ích lợi gì, không bằng cấp cho ta chỗ tốt là thực tế nhất.

- Chuyện này coi như là thế đi. Hắc hắc, kì thật cũng là may mắn thôi.

Quân Mạc Tà gãi gãi cái mũi, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào chiếc cỗ trắng nõn kia, thậm chí còn không nghe được mình đang nói cái gì. Quản Thanh Hàn cúi đầu, lại hoàn toàn không có chú ý tới ánh mắt của gã họ trư này.

- Ta còn nghe Tam thúc nói, lúc trước khi chúng ta luyện võ, đệ đều là nhường ta, bản lãnh chân thật của đệ đã vượt xa ta, đệ đã hết sức tránh, không để cho ta bị thương...

Quản Thanh Hàn nói tới đây, chẳng biết nghĩ tới cái gì, khuôn mặt đột nhiên trở nên đỏ ửng, bộ dáng mê người, đối với Quân Mạc Tà mà nói, đây đúng là một bữa tiệc cho đôi mắt của hắn...

Quân Mạc Tà ánh mắt sáng rực lên, nuốt nước miếng ừng ực, khó khăn nói:

- Tam thúc chỉ ba hoa thôi, tỷ đừng tin thúc.

- Ta làm sao có thể nguyện ý tin, nhưng chỉ bằng việc đệ có bản lãnh đem tất cả các mỗi nguy hiểm của Quân gia mà giải trừ đi hết, thì có thực lực vượt xa ta chỉ là chuyện bình thường!

Quản Thanh Hàn thở dài vui vẻ, nói:

- Mạc Tà, đệ đã trưởng thành rồi, không còn như trước kia nữa!

Nhất thời, Quân Mạc Tà một trận đổ mồ hôi!

Đã biết vị đại tẩu này bề ngoài bất qua cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi, nếu so với một thân cao nhân của hắn kiếp trước thì cũng thua gần ba mươi tuổi, "người trưởng thành" Quân Mạc Tà đột nhiên cảm giác đầu mình có chút chập mạch.

- Đại tẩu, tỷ chẳng qua cũng mới có hai mươi tuổi, tại sao lại nói chuyện như bà cụ non vậy, thực làm cho người ta không tiếp thu nổi.

Quân đại thiểu biết nếu như là trước kia, dù có đánh chết Quân đại thiểu cũng không chịu giáp mặt nói ra những lời này, bởi vì không thể nghi ngờ hắn chắc chắn sẽ phải lãnh đủ.

- Tam thúc có nói qua, lúc trước đều là đệ cố tình giấu tài, tất cả mọi người đều đã hiểu lầm đệ.

Quản Thanh Hàn nở nụ cười, thoáng chốc vẻ băng giá trên mặt cũng đã bị hòa tan, giống như sông băng đột nhiên tan rã, tiếp theo là trăm hoa đua nở. Nàng khẽ nghiêng đầu, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, nói:

- Chẳng qua, ta có một điểm không rõ,trước đây đệ hồ đồ, ác bá tất cả cũng đều là ẩn giấu sao?

- Ách, là vậy, là vậy!

Đầu óc Quân Mạc Tà cấp tốc chuyển động, con mắt đảo loạn:

- Ách, đại tẩu, người cũng biết tình cảnh của Quân gia a, đệ như vậy cũng là vạn bất đắc dĩ mà thôi, không có biện pháp a, hắc hắc.

- Tình cảnh của Quân gia chỉ là một chuyện, ta tự nhiên hiểu được, nhưng trước kia đệ ở trước mặt ta hồ đồ thật sự có quan hệ sao?

Quản Thanh Hàn nghiêm mặt cười, nhất thời trở nên lạnh như băng, quay đầu lại, lần đầu đối mặt với Quân Mạc Tà, trừng mắt.

- Cái này, cái này cũng là ngụy trang, đóng kịch thôi!

Trong lòng Quân Tà đã thầm mắng chửi thậm tệ tên Quân Mạc Tà "kia", thằng nhóc này tự mình dở trò lưu manh, lại bắt lão tử phải gánh trách nhiệm.

- Ngụy trang? Diễn kịch? Hừ!

Quản Thanh Hàn lạnh lùng nhìn hắn:

- Về sau nếu còn làm cái trò "ngụy trang" như vậy, ta sẽ... ta sẽ... ta sẽ rời khỏi Quân gia vĩnh viễn không trở lại!

Quản Thanh Hàn vốn định nói "Ta sẽ đánh đệ" nhưng chợt nhớ bây giờ căn bản là mình không có đánh lại hắn; vội vàng sửa lại; nhưng những lời này hành văn không có rành mạch lưu loát, không cần biết bổn ý như thế nào, nhưng ý tứ hàm xúc muốn biểu lộ thì một nửa điểm cũng đều biểu hiện được.

- Đúng, đúng! Về sau đệ không dám thế nữa, thật sự không dám!

Quân Mạc Tà liến thoắng, ngoài miệng thì nói không dám, nhưng nếu có ai nhìn thấy đều biết, thằng oắt này căn bản không có thật lòng.

- Hừ! Danh tiết của một nữ tử, lại là cái để cho đệ đem ra đùa bỡn hay sao?

Quản Thanh Hàn tứ giận nói.

- Vậy chứ dùng để làm gì?

Quân Mạc Tà thuận miệng nói, buột miệng thốt ra, vừa nói ra khỏi mồm liền biết là không hay.

Những lời này đã phạm vào tối kiêng kị. Không nói hiện tại, cho dù là kiếp trước, nói như vậy cũng thật quá vô liêm sỉ.

- Ngươi!

Quản Thanh Hàn thoáng chốc trở nên tức giận, cả người run rẩy, đôi mắt nhất thời đỏ hoe, hít sâu một hơi, sắc mặt lạnh như băng:

- Thì ra ngươi căn bản là không có thay đổi!

Nàng nói xong liền quay người lại bỏ đi.

Là nói ta sao!

Quân đại thiểu sửng sốt một hồi, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng bực bội, đột nhiên rống to một tiếng:

- Đường bàn tử, ngươi muốn ở đây dưỡng lão sao? Kế họach của ngươi khi nào mới chịu làm? Mau nói cho ta biết, lão tử hôm nay không có thoải mái, đừng bức lão phải giúp ngươi giảm béo!

Đúng là giận chó đánh mèo tìm cớ trút giận lên người Đường Nguyên mà.

Đường Nguyên lên tiếng cuồn cuộn mà ra:

- Xong rồi, xong rồi,sớm đã làm xong rồi!

Trong tay hắn quơ quơ một tờ giấy:

- Ngươi nhìn xem, sư phó, lão đại, ta đây dựa theo lời ngươi nói đã sửa sang lại chút ít, ngươi nhìn xem được chưa, hẳn là không sai đâu.

Quân Mạc Tà đi tới, sau đó trừng mắt khi thấy chúng, lật hai trang giấy, liền đưa trả lại cho mập mạp:

- Cũng tạm, cũng tạm! Quả là không tệ!

- Ngươi chưa có nhìn kĩ mà!

Đường mập mạp vất vả cố gắng xong, nhìn thấy cảnh này lại có cảm giác bị người khác coi thường nên nói rất ủy khuất.

Quân Mạc Tà nhướng mắt, không phải hắn không muốn nhìn kĩ, mà thật sư là mây mù dày đặc, có xem cũng không hiểu. Quân đại thiểu không nghĩ tới mình chỉ giản lược viết ra mấy cái sách lược trong trí nhớ của mình kiếp trước, không ngờ Đường mập sau một hồi sửa sang lại đã có một kế hoạch quá chi tiết như vậy, bàn tử thực sự tài tình, sao trước kia mình không có nhận ra được điểm này.

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 2: Thiên Hương phong vân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.