Triệu Kiếm Hồn sùng kính nhìn lên pho tượng địch nhân trước mắt, nói: "Ta cùng với Quân Vô Hối giao chiến, trên sa trường quyết chiến, trước sau hai mươi chín trận. Chưa từng thắng qua một lần! Vô luận là đấu trí hay đấu lực ta đều thua sạch sẽ. Vô luận trước đó ta an bài như thế nào, tính toán ra sao, Như thế nào mai phục đi nữa, cuối cùng vẫn không gạt được hắn. Quân Vô Hối, bạch y quân suất, cổ kim cũng chỉ có một người mà thôi."
Bạch y quân suất, trước nay chỉ có một người!
Lời này lại từ miệng của địch nhân nói, có thể được tính là lời đáng giá chân thật nhất chưa!
Quân Vô Ý trầm mặc không nói lời nào, lại bị lời nói của hắn khơi dậy hoài niệm về đại ca, trong lòng không khỏi dâng lên niền tự hào.
Quân đại thiếu gia cũng đang lẳng lặng trầm tư, không sai, Triệu Kiếm Hồn xác thực luân phiên thảm bại là do Quân Vô Hối, thế nhưng không chỉ có một mình hắn là bại tướng dưới tay Quân Vô Hối. Thủy chung có thể bại trận mà không ngã lòng, chính là một dũng tướng, vô luận hôm nay thảm bại thế nào, ngày sau lại tập hợp lại. Lại đến trước mặt địch nhân khiêu chiến, người như vậy trong quân trăm người mới có một! Từ điểm này có thể nhìn ra, Triệu Kiếm Hồn người này tuyệt không đơn giản!
"Lúc ấy hai nước giao chiến, ta cùng với Quân Vô Hối tuy quen biết, nhưng mỗi lần gặp mặt đều tại trên chiến trường, là tử địch của nhau. Triệu Kiếm Hồn ta bình sinh có một mong muốn. Đó là có thể cùng vị đối thủ cùng địch nhân đáng sợ này, ngồi cùng một bàn đối tửu, mọi chuyện vứt qua một bên..!"
Triệu Kiếm Hồn sầu não nói: "Nguyện vọng lớn nhất cả đời ta chính là trên chiến trường có thể đáng bại Quân Vô Hối, tự tay chặt đầu hắn, sau đó tự tay an táng hắn! Cho nên dù ta có thảm bại bao nhiêu lần, bao lần gặp tuyệt cảnh, ta vẫn kiên trì chèo chống, đó cũng chính là bám vào cái nguyện vọng này ta mới có thể vượt qua tất cả chông gai mà đứng dậy, một lần nữa đối diện với cường địch! Từ trong bách bại mà vẫn có thể đáng! Đáng tiếc, nhân vật anh hùng như thế, một bậc thống soái thiên tài như thế, không ngờ lại không chết ở chiến trường! Thật đáng buồn cũng thật đáng tiếc!"
"Không phải chết ở trên chiến trường?" Quân Vô Ý đột nhiên lạnh lùng mở mắt nói: "Triệu Kiếm Hồn. Ngươi rốt cuộc là có ý gì? Hay ngươi đã biết điều gì?"
Hai vị huynh trưởng chết không minh bạch khiến Quân Vô Ý cả đời này không yên lòng, mặc dù đoán phần lớn là do Ngân Thành ra tay, thế nhưng bên trong không biết còn có cơ duyên khác hay không, hoặc là rốt cuộc ai hạ độc thủ. Hết thảy mọi chuyện đều là điều tối bức thiết mà Quân tam gia muốn biết, mà Triệu Kiếm Hồn trước mắt lại nói như vậy là có ý gì?
Triệu Kiếm Hồn bỗng nhiên xoay người lại, nói: "Ta biết cái gì? Ta là một quân nhân, nếu là chuyện mà ta làm, tuyệt sẽ không chối! Quân Vô Ý, tuy ngươi đã từng đánh bại ta, ta cũng không bội phục ngươi! Triệu Kiếm Hồn ta chỉ bội phục một mình đại ca ngươi mà thôi! Quân Vô Hối nếu vẫn chưa chết, ta đương nhiên muốn giết hắn! Nhưng hắn đã chết, hơn nữa lại chết rất mờ ám khi cùng ta giao chiến, thế nhưng Triệu Kiếm Hồn ta tuyệt sẽ không muốn chịu nỗi oan này đâu, đối với sự tình năm đó, ta cũng hoàn toàn không biết!"
"Mười năm trước ta vốn nên bại trong tay Quân Vô Hối. Đáng tiếc cuối cùng lại không phải thế. Lúc đang chiến đấu cùng ngươi, ta vốn sắp bại vong, thế nhưng hết lần này tới lần khác cuối cùng lại không bị sao! Lại đảo ngược lại. Bại cục cuối cùng lại thắng lợi!" Triệu Kiếm Hồn hắc hắc cười nói tiếp: "Thật sự là cực kỳ trào phúng!"
Giờ phút này Quân Vô Ý mơ hồ có phần minh bạch ý tứ lần này Triệu Kiếm Hồn tới đây, hắn trầm ngâm nói: "Ngươi muốn biết chân tướng?"
Triệu Kiếm Hồn lạnh lùng nhìn hắn nói: "Nếu ta thực sự đánh bại Quân Vô Hối, giết chết hắn, ta đây lập tức chiêu cáo thiên hạ, công khai chúc mừng! Chuyện này đối với ta mà nói, chính là điều vinh quang lớn nhất trong kiếp này, nhưng vấn đề là ở chỗ, sự thật không phải như vậy! Mà chiến tích này cũng không có ghi tên ta. Điều này đối với Triệu Kiếm Hồn ta mà nói, chính là một sự sỉ nhục cực lớn! Một sự sỉ nhục khó có thể rửa sạch được! Ta tuyệt đối không thể nhẫn nhịn được. Cho nên ta muốn vì hắn báo thù! Quân Vô Hối chính là một người quân nhân chân chính, hắn chỉ có thể chết trên chiến trận, không phải chết dưới âm mưu bẫy rập! Kết quả này ta không thể nào tiếp nhận được, tin tưởng hắn dưới cửu tuyền cũng không cách nào đối mặt!"
"Kể cả ngươi nữa, Quân Vô Ý, chúng ta còn một trận chiến cuối cùng nữa!" ha ha tiếng cười của Triệu Kiếm Hồn tiếng không lớn nhưng lại tràn đầy thê lương, nói: "Ngươi cũng là một quân nhân, nếu như thắng lợi đến với ngươi không rõ ràng, ngươi sẽ nghĩ gì? Có lẽ đối với một số người sẽ âm thầm mừng rỡ, thế nhưng đó không phải là phong cách của Triệu Kiếm Hồn ta."
Quân Vô Ý trầm mặc.
"Quân Vô Ý. Ta hỏi ngươi! Quân Vô Hối chết như thế nào? Ngươi, bại như thế nào?" Ánh mắt của Triệu Kiếm Hồn như chim ưng trừng lên nhìn Quân Vô Ý, nói: "Nói cho ta biết, nói cho ta biết chân tướng chuyện này đi!"
Triệu Kiếm Hồn hiểu rõ, tại Vũ Đường đế quốc tuy mình có thể hô phong hoán vũ, thế nhưng đối mặt với cao thủ Phong Tuyết ngân thành, Triệu Kiếm Hồn so với một con kiến hôi cũng không mạnh hơn bao nhiêu.
Quân Vô Ý tuy không hy vọng Triệu Kiếm Hồn có thể sống trên đời, thế nhưng đúng như lời Triệu Kiếm Hồn nói, trong lòng Quân Vô Ý cũng có lòng kiêu ngạo của một quân nhân, trước kia cũng vậy sau này cũng vậy, tin tưởng vĩnh viễn đều là như vậy.
Hắn chỉ chấp nhận giết chết Triệu Kiếm Hồn tại chiến trường, mà tốt nhất do chính tay mình giết! Vô luận như thế nào không hy vọng Triệu Kiếm Hồn vì Quân Vô Hối mà tìm tới Phong Tuyết ngân thành báo thù, sau đó cứ thế mà mơ mơ hồ hồ chết!
Mà trên thực tế, Quân Vô Ý cũng chỉ là mơ hồ suy đoán mà thôi. Rốt cuộc là ai hạ độc thủ đối với Đại ca, Nhị ca còn có cả hai đứa cháu của mình, Quân Vô Ý cũng không rõ ngày đó ra sao, cũng chỉ nghe người nói mà thôi, cho dù Quân gia có vạn mối cừu oán, cũng không muốn liên quan đến người khác, vô luận "Người khác" này là ai, cũng không thể dính vào!
"Triệu Kiếm Hồn, chuyện này không phải là ngươi có thể quản được. Bọn họ có thể đối phó với Đại ca, Nhị ca, có thể đối phó với ta, như vậy bọn họ cũng rất dễ dàng đối phó với ngươi!" Quân Vô Ý lạnh lùng nói tiếp: "Triệu Kiếm Hồn không nên không biết tự lượng sức mình như thế! Tuy ta cũng hy vọng ngươi nhanh đi chết một chút, thế nhưng ta cũng nghĩ giống ngươi. Ta tuyệt đối cũng không hi vọng ngươi mơ hồ mà chết! Quân nhân thủy chung vẫn luôn nguyện ý chôn thây ở chiến trường!"
"Nói như vậy, ngươi đã sớm biết Quân gia tam huynh đệ các ngươi sẽ bại! Cùng người Triệu gia ta không có quan hệ?" Triệu Kiếm Hồn tiến lên một bước, có phần kích động nói.
"Đương nhiên! Triệu Kiếm Hồn ngươi cố nhiên xứng danh với cái tên đệ nhất Đại tướng quân của Vũ Đường đế quốc, nhưng muốn đánh bại huynh đệ chúng ta, bằng vào Triệu Kiếm Hồn ngươi vẫn còn chưa đủ tư cách!" Quân Vô Ý hừ một tiếng, thản nhiên nói: "Ngươi cũng không có năng lực đó!"
"Đa tạ! Đa tạ ngươi!" Bị Quân Vô Ý làm giảm uy danh như vậy, thế nhưng Triệu Kiếm Hồn lại rất cao hứng, rất cảm kích, rất kích động!
"Quân Vô Ý, ngươi cũng là một vị tướng quân trăm trận trăm thắng, có lẽ cũng vĩnh viễn không biết, những năm gần đây ta đột nhiên thắng như chẻ tre, thế nhưng trong lòng lại có tư vị gì! Mười năm này, ta tắm máu trên chiến trường, cũng không phải chưa lúc nào bại, thế nhưng thủy chung có thể nói là không chỗ nào mà không thể tới, cuối cùng giành chiến thắng. Cũng là bởi vì ta không cam chịu để bất kỳ kẻ nào thắng ngoại trừ huynh đệ Quân thị, thế nhưng vô luận đi đến nơi nào, cũng có thể cảm giác được có rất nhiền người đang ở sau lưng chỉ trỏ, bàn tán. Giống như một tên gia hỏa rất nhiều lần xéo vào *** chó, thế nhưng vận mệnh lại rất tốt, đánh đâu thắng đó! Người khác thắng trận đều là nhờ vào chân đao chân thương, chỉ có hắn vận khí quá tốt, vô luận là hiểm địa thê thảm thế nào. cuối cùng cũng có thể đi tới, biến thành một đại tướng quân. Vận khí của hắn còn quan trọng hơn là thực lực.
"Thế nhưng đây lại là một nỗi sỉ nhục lớn nhất của một người lính! Quân nhân là người duy nhất không tin vào vận khí! Duy chỉ có thực lực mới là hết thảy." Thanh âm của Triệu Kiếm Hồn rất lớn, hắn dốc cạn bầu tâm sự, gào lên: "Lão tử chẳng lẽ không có thực lực? Lão tử cũng là một người đáng trận mười năm qua không hề bại một trận nào, vô luận là gian khổ như thế nào. Cuối cùng nhất kết quả chính là lão tử quyết thắng, vì cái gì tất cả mọi người đều cho rằng vận khí của lão tử quá tốt, nếu sớm biết như thế. Lão tử thà rằng không đáng còn hơn.
Quân Mạc Tà im lặng nhìn Triệu Kiếm Hồn, tại một khắc khi đối phương xúc động, Quân Mạc Tà tựu như nhìn ra được, người này chính là một vị quân nhân chân chính! Khi nghe được lời này hắn lại càng thêm minh bạch.
Có lẽ, tại trong lòng Quân Mạc Tà, đối với đối phương cổ hủ bực này, thắng bại chi niệm phi thường của lão hắn không đồng ý, nhưng lại không thể không bội phục. Cũng không thể không ủng hộ. Đây mới chính là quân nhân, chính thức là thiết huyết quân!
Quang minh lỗi lạc, chân đao chân thương,không tin vận khí, càng không tin vận mệnh! Có chết cũng muốn chết đứng! Có chết cũng muốn chết trên chiến trường! Dùng tư thế xông về phía trước để tử, cũng phải bảo vệ lòng kiêu ngạo của bản thân cùng sự tôn nghiêm của quốc gia, đem sự bất diệt lưu lại sau lưng, giống như Trường Thành lưu cho hậu nhân, lưu cho tổ quốc!
Chỉ cần hy sinh thân mình vì nước. Cũng không cần da ngựa bọc thây! Quân nhân. Đặc biệt rất kiêu ngạo, giờ phút này trên người Quân Vô Ý cùng Triệu Kiếm Hồn đều toát ra khí thế như vậy!
Vô luận là địch hay là bạn, quân nhân như thế đều đáng tôn kính.
Nhưng mà một vị thiết huyết tướng quân như vậy, một vị nam nhi quang minh lỗi lạc như vậy lại bị người cho rằng có vận khi *** chó Đại tướng quân, Đại tướng quân may mắn, đã phá hủy bao nhiêu thàng quả tích lũy của Triệu Kiếm Hồn. Vô luận là một vị tướng quân nào cũng không thể thừa nhận!
Quân Vô Ý cùng Triệu Kiếm Hồn đã từng là địch nhân, là đối thủ lớn của nhau, hai người nói rất nhiều. Lúc này lại ở trước một phần của bạch y quân suất Quân Vô Hối tâm sự. Tuy rằng đối chọi gay gắt, thế nhưng vẫn tỉnh táo đối đáp không có vẻ gì là kẻ thù của nhau.
Từ đầu chí cuối, Quân Mạc Tà không có chen vào nửa câu. Hắn hiểu được, giờ khắc này, thế giới là của riêng bọn họ. Hai lão binh, hơn nữa đã từng là đối thủ trên chiến trường.
Thẳng đến lúc cuối, Triệu Kiếm Hồn cố ý nói một câu, khiến cho Quân Mạc Tà chú ý, "Quân gia còn có Độc Cô gia nữa, trước mắt Thiên Hương các ngươi dường như không được tốt lắm thì phải."
"Chuyện này từ đâu mà ra vậy?" Quân Vô Ý hỏi: "Chẳng lẽ Triệu huynh biết tin gì sao? Là quốc gia kia muốn châm ngòi chiến tranh sao?"
"Còn nói là quốc gia khác muốn châm ngòi chiến tranh đối với các ngươi sao? Ta cùng quốc sư sau khi đi vào Thiên Hương, ba vị hoàng tử đều muốn đăng môn bái phỏng, ha ha, hơn nữa thái độ rất là... Hắc hắc."
Triệu Kiếm Hồn đứng thẳng, tiếng nói có phần trầm thấp cùng cười lạnh một tiếng, nói: "Quân gia cùng Độc Cô gia đều là tử trung với Thiên Hương quốc chủ Dương Hoài Vũ, mà ba vị hoàng tử điện hạ thủy chung chưa phân cao thấp, ý định của Hoàng Đế các ngươi là muốn duy trì thế cân bằng, cho nên cũng chưa định ai là người kế ngôi; cho nên hiện tại ba người đều có chút đợi không được; ai cũng muốn tranh thủ cuối cùng mình sẽ thành công thượng vị, binh biến chỉ sợ là lựa chọn duy nhất mà thôi.
Thế nhưng cũng không nhất định là một vị hoàng tử nào bởi vì chướng ngại lớn nhất của ba người chính là Quân gia cùng Độc Cô gia, bọn họ phải nghĩ cách thanh trừ hai đại gia tộc này. Mà Độc Cô gia còn có một vị nữ nhi chưa gả, cũng bảo lưu một phần lợi thế lớn. Tin tưởng bất luận một vị hoàng tử nào cũng muốn truy cầu... Ha ha, mà Quân gia thì sao? Coi như là công chúa được gả cho các ngươi, cũng chỉ là được Hoàng Đế ân sủng mà thôi! Mà không phải là ba vị hoàng tử."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]