*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Anh cướp được bao nhiêu, bảo vệ được bao nhiêu, vậy mười năm sau nó chính là địa bàn của các anh.”Tất cả các nhân loại và phi nhân loại đều trừng mắt nhìn.
Phi Sơn tới, Vu Tượng đâu?
Cái thanh niên đang tùy tiện ngồi trên vị trí của Vu Tượng kia là ai?
Vì sao Phi Sơn lại thân mật với thanh niên đó như vậy?
Thanh niên có đôi mắt tròn tròn, khuôn mặt tròn tròn, khi cười rộ lên còn có má lúm đồng tiền đang cười tủm tỉm nhìn mọi người, còn vẫy tay với La Tuyệt.
Ai nha mẹ ơi! Rất nhiều nhân loại và phi nhân loại ở đây ôm tim, cảm giác như có cái gì đó tông vào ngực mình.
Tên Côn Bằng lưu manh ế vợ thích những cậu thanh thiếu niên đáng yêu nhìn chằm chằm người thanh niên kia không ngừng lẩm bẩm: “Tiêu rồi, tôi cảm thấy tôi gục thiệt rồi, lão đại, các anh em, lần này mọi người nhất định phải giúp tôi! Đoạt lấy, tôi nhất định phải đoạt lấy em ấy!”
Nghiêm Mặc nhúc nhích ngón tay, cảm thán, tuy đã nhìn nhiều lần rồi, nhưng Vu Tượng cười rộ lên trông vẫn đáng yêu quá sức chịu đựng, mỗi lần nhìn thấy y đều nhịn không được mà muốn xoa xoa bóp bóp y một phen.
Nguyên Chiến bất mãn nhéo nhéo vành tai hắn, không cho nhìn, đó là người khác.
Nghiêm Mặc không để ý đến hắn, là tên nào khi vừa nhìn thấy Vu Tượng gầy đi thì không ngừng chọt chọt mặt y, đã nói anh thích con trai có má lúm đồng tiền mà còn không thừa nhận!
La Tuyệt như quên mất việc thông báo cuộc tụ hội bắt đầu.
La Tuyệt đi lên đài, cau mày nhìn về phía thanh niên kia, cẩn thận nhìn nhìn y, một lúc lâu sau mới không chắc lắm mà hỏi: “Cậu là… Vu Tượng đại nhân?”
Tất cả sinh vật ở đây cùng vãnh tai.
Thanh niên cười tủm tỉm gật đầu: “Là ta đây.”
La Tuyệt thiếu chút nữa nhịn không được vươn tay sờ sờ đầu y, nhưng cuối cùng vẫn dựa vào ý chí cường đại mà nhịn xuống, quay đầu nhìn về phía Phi Sơn.
Phi Sơn mỉm cười gật đầu.
“A ——!” Toàn trường vang lên tiếng kêu cảm thán như dậy sóng.
Trùng Vu biến sắc.
Kỳ thật tất cả các sinh vật ở đây đều biết người dám ngồi trên vị trí đó ngoại trừ Vu Tượng ra thì sẽ không có người thứ hai, ngay cả Phi Sơn dù có muốn tìm người cải trang để thay thế thì cũng sẽ không tìm được người nào tương tự.
Chú Vu đột nhiên cười quỷ dị: “Thật không dễ dàng gì, Vu Tượng đại nhân, cái thân mỡ của ngài lúc trước ta dùng nguyền rủa nhưng cũng không giảm bớt được bao nhiêu cho ngài, sao mới một đoạn thời gian không gặp mà ngài đã gầy được như thế này vậy?”
Về chuyện này, Trùng Vu và các tư tế là sốc nhất, trong số bọn họ có người mới gặp Vu Tượng khoảng chừng năm ngày trước, khi đó Vu Tượng vẫn còn béo lắm.
Sau đó Vu Tượng đại nhân biến mất năm ngày, ngoại trừ Phi Sơn ra thì không ai gặp được.
Như vậy có phải có thể đoán là Vu Tượng đại nhân giảm béo chính trong năm ngày đó?
Nhưng chỉ có năm ngày thôi! Những người từng gặp Vu Tượng đại nhân đều biết, với cái thân kia của Vu Tượng, y đã béo quá mức tưởng tượng, y khi đó như một núi thịt vậy, mà bất cứ vu pháp nào cũng không có hiệu quả với y. Rốt cuộc y làm sao mà giảm béo được?
Nói một cách vô cùng dễ nghe đó là cao lớn vạm vỡ, nói khó nghe chính là ngồi không mà hưởng, các tộc thủ lĩnh, trưởng lão, đại nhân vật, đặc biệt là những kẻ thích chơi gái đều vô cùng tò mò. Kỳ thật lúc này mọi người vẫn chưa có quan niệm rõ ràng về béo gầy, rất nhiều bộ lạc vẫn xem việc thân hình đầy đặn, to khỏe là đẹp, béo thì càng tốt. Nhưng dù là thích béo, thì nếu mỡ trên người quá nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến hành động và sinh hoạt, như vậy thì không được.
Nhưng thứ gọi là ‘mỡ’ này, khi bạn có điều kiện thì rất dễ, nhưng khi muốn giảm bớt thì lại rất khó.
Tất cả các sinh vật nhìn thấy sự thay đổi của Vu Tượng đều cảm thấy đã xảy ra kỳ tích.
Là chúng thần chúc phúc ư? Hay có liên quan đến việc Vu Tượng mất đi năng lực tiên đoán?
Vu Tượng sờ sờ mặt mình, rất hưởng thụ cảm giác trơn láng này, cảm ơn Tiểu Mặc vu, chẳng những giúp y giảm béo mà còn điều trị thân thể y một lượt, dùng năng lượng sinh mệnh quý giá để bồi bổ cho y, nên lúc y gầy xuống da không bị nhăn và chảy xệ như Chú Vu, mà trở về độ tuổi thanh niên gần bằng Phi Sơn.
Không biết nếu y nói đây là công lao của Tiểu Mặc vu, thì Chú Vu có ghen tỵ không nhỉ? Ha ha ha!
Ai nha, hay là nói đi, nhìn ông lão đó ghen tỵ rất thú vị và cũng rất sảng khoái! Thân hình Vu Tượng không còn to như ngày trước, rất nhẹ nhàng, bản chất y vốn dĩ đã rất nghịch ngợm, sau khi được trị liệu thì tính cách vẫn sẽ bại lộ dù y có muốn hay không.
“Chú Vu đại nhân, cảm ơn ông đã dạy dỗ đệ tử thật tốt, cậu ấy là vu giả giỏi nhất thế giới. Bây giờ ta có thể được như thế này, chẳng những không chết, mà còn khôi phục thanh xuân, lại thoát khỏi đống mỡ kia, đều nhờ Tiểu Mặc vu cả.”
Cải tử hồi sinh! Khôi phục thanh xuân! Điều trị thân thể!
Oành! Oành! Oành!
Ba tiếng sấm lớn nổ vang trong đầu chúng sinh.
Có lẽ bạn không cần một cái trong đó, nhưng ba cái, sẽ luôn có một cái thích hợp với bạn!
Bạn có dám nói sau này bạn sẽ không chết? Bạn có dám nói bạn sẽ không có một thân hình béo ục ịch không thể tiêu trừ? Cho dù hai cái này bạn đều không sợ, thì tất cả các nhân loại và phi nhân loại ở đây có ai dám nói rằng mình thật sự không sợ già?
Tuổi của Vu Tượng là ẩn số, nhưng chỉ cần nhìn khuôn mặt của Chú Vu mà nghe đồn ông nhỏ hơn y rất nhiều kia là biết, tuổi tác của y rốt cuộc bao nhiêu rồi.
Phi Sơn cũng từng già, thời điểm anh già nhất thoạt nhìn như một trung niên bốn năm mươi tuổi, nhưng bởi vì y đột phá cấp mười, nên sau đó y khôi phục lại bộ dáng thanh niên lúc ba mươi tuổi. Nhưng việc đó đều là nhờ năng lượng thần huyết của Phi Sơn.
Vu Tượng thì sao? y cũng có năng lực thần huyết, nhưng tất cả mọi người đều biết năng lực thần huyết của y phải dựa vào sinh mệnh của chính y mới duy trì được, hơn nữa mỗi lần thi triển còn phải chịu thần phạt, cho nên Vu Tượng mới càng lúc càng béo, thẳng đến khi béo tới mức không thể tưởng tượng nỗi.
Nếu không phải Phi Sơn và các vị tư tế vẫn luôn nghĩ cách giúp y điều trị thân thể, nếu không phải Vu Thành không thể mất đi Đại Tư Tế tiên đoán, thì chắc Vu Tượng đã không kiên trì được đến ngày hôm nay, rất nhiều tư tế đều biết, kỳ thật từ rất lâu trước kia Vu Tượng đã không muốn sống nữa, sau đó y sống tiếp hoàn toàn là vì Phi Sơn, vì Vu Thành đang chịu khổ.
Như vậy Vu Tượng chết đi cũng không có gì kỳ quái, vào cuộc cuộc tụ hội lần trước y đã cho người ta cảm giác rằng mình sắp chết, nếu không phải có Mặc vu Cửu Nguyên…
A! Đúng rồi, chúng sinh linh nghĩ tới, người cứu Vu Tượng lần trước chính là Mặc vu, lần này cũng thế, còn cứu một cách hoàn toàn triệt để.
Cửu Nguyên, Mặc vu…
Người vốn đã có quyết định trong lòng nay lại nhịn không được mà dao động. Nhóm thủ lĩnh và tư tế vốn đã có mối quan hệ thân thiết với Cửu Nguyên thì vô cùng đắc ý vì mình nhìn xa trông rộng.
Trùng Vu nghĩ sâu hơn một tầng, Mặc vu Cửu Nguyên có thể kéo Vu Tượng trở về từ cái chết, còn giúp y giảm béo và khôi phục thanh xuân, vậy có phải cậu ta cũng có thể giúp Vu Tượng khôi phục năng lực tiên đoán không? Nếu năng lực tiên đoán của Vu Tượng thật sự khôi phục, vậy hắn phải làm gì bây giờ?
Chú Vu ngồi phía sau đồ đệ dùng cây gậy nhỏ của mình chọt chọt lưng hắn.
Nghiêm Mặc bị ông chọt ngứa, đành phải quay đầu nhìn ông: “Sư phụ, ngài sao vậy?”
Chú Vu rầm rì: “Ta còn không lớn tuổi bằng Vu Tượng đâu, mà đã già như vầy.”
Nghiêm Mặc cười: “Là ai nói với con bộ dáng này rất uy nghiêm? Được rồi, nếu ngài muốn giả làm một cậu thiếu niên non tơ mới ra đời, ngày mai con có thể giúp ngài đổi một bộ dáng mới dọa sợ tất cả mọi người ở đây luôn.”
Chú Vu muốn gật đầu đồng ý ngay, nhưng không biết ông nghĩ đến cái gì mà sờ sờ mặt mình rồi lại do dự.
Vu Tượng ngồi trên chủ vị phì cười ra tiếng: “Tiểu Mặc vu, cậu không biết sư phụ cậu thời trẻ nổi tiếng… xí trai sao?”
“Vu Tượng!” Chú Vu nổi cơn tam bành, thật quá đáng, sao lại nói huỵch toẹt ra trước mặt nhiều người như thế hả?
Vu Tượng nhìn trời: “Ai nha, không cẩn thận nói ra mất rồi. Ai biểu ông có một đệ tử vừa giỏi vừa ngoan chứ, thật là làm người ta ghen tỵ không thôi. Con người, không thể quá tham lam, đã có đệ tử tốt như vậy, còn vọng tưởng mình cũng xinh đẹp như hoa, sao có thể chứ?”
Toàn trường có không ít người cười trộm.
Mà rất nhiều nhân loại và phi nhân loại đều cảm thấy Vu Tượng đại nhân nói quá đúng, Chú Vu quả thực quá đáng giận, năng lực bản thân cường đại còn chưa tính, đi lừa đệ tử mà cũng lừa được một đứa lợi hại như vậy. Nhìn lại bọn họ xem, năng lực không bằng Chú Vu, đệ tử càng không bằng. Thế mà Chú Vu kia còn đang lèo nhèo cái gì đó, ông ta có cơ hội khôi phục thanh xuân mà còn do dự, quả thực đáng giận đến không thể đáng giận hơn!
“Chẳng phải chỉ là hơi xấu chút xíu thôi sao? Nếu ông không muốn, hay là nhường cơ hội này cho ta đi.” Thập nhị tư tế Dược Vu hừ lạnh.
Tư tế trị liệu Ba Hách và thất tư tế Mê Vu cũng mở miệng: “Chú Vu đại nhân, nếu ngài thích bộ dáng bây giờ của mình, vậy không bằng để đệ tử ngài giúp bọn ta một chút?”
Chú Vu cười lạnh, hất cao cằm, phun ra một chữ: “Cút!”
Trùng Vu rất không vui khi toàn bộ tiêu điểm của cuộc tụ hội đều tụ về phía Vu Tượng và Mặc vu Cửu Nguyên, hắn ho khan một tiếng, nhắc nhở La Tuyệt nên tuyên bố khai mạc cuộc tụ hội.
La Tuyệt quét mắt nhìn về phía tên Trùng Vu mới nhậm chức, thái độ sao cũng được mà cao giọng tuyên bố cuộc tụ hội hôm nay bắt đầu.
Tiếng nói chuyện ồn ào tạm dừng, đại đa số ánh mắt của các sinh vật ở đây đều chuyển tới chỗ La Tuyệt.
La Tuyệt dùng cái loa nhỏ giương giọng nói ra mục đích của cuộc tụ hội này: “Ta nghĩ tất cả mọi người đều đã biết, cuộc tụ hội hôm nay mời các thế lực đến vì ba mục đích.
Thứ nhất, mọi người hợp lực, triệt để thanh trừ hai tộc Hồng, Hắc của Hữu Giác Nhân trên đông đại lục, trả lại bình an cho đông đại lục chúng ta.
Thứ hai, vì biến động của khoảng thời gian trước, các thế lực trên đông đại lục cũng có thay đổi, để tránh cho các thế lực tranh chấp nhau và tạo ra hậu quả quá nhiều sinh linh vô tội thiệt mạng, hôm nay sẽ dựa theo thực lực của các thế lực để sắp xếp lại thứ hạng và phân chia địa bàn một lần nữa. Khi đã quyết định, thì khi lén đấu đá nhau, tất sẽ bị các thế lực khác liên hợp lại chinh phạt. Sau đó, cuộc tụ hội vẫn diễn ra cứ mười năm một lần để phân chia thế lực mới.
Thứ ba, chứng minh việc có ma thần đến từ bên ngoài bầu trời và thảo luận biện pháp đối phó.”
Vu Tượng chờ La Tuyệt dứt lời thì nâng ngón tay lên: “Còn một việc nữa, hôm nay Vu Thành ta sẽ chọn ra đệ nhất tư tế đời tiếp ngay trước mặt mọi người, ngoài ra còn có mười hai vị tư tế. Vu Thành cũng nên thay đổi rồi.”
“Cái gì?” Không biết có bao nhiêu người kinh hô, ba mục đích mà La Tuyệt nói, mọi người đều hiểu rõ trong lòng, nhưng cái Vu Tượng nói thì nằm ngoài dự đoán của một bộ phận người.
Trùng Vu thay đổi sắc mặt, điều Vu Tượng nói chính là mục đích cuối cùng của hắn, hắn đã mưu tính lâu như vậy, mượn sức nhiều thế lực như vậy, chính vì để lay động chiếc ghế đệ nhất tư tế trong cuộc tụ hội hôm nay, nhưng hắn không ngờ Vu Tượng lại chủ động nói ra, thậm chí còn không chỉ là đệ nhất tư tế, mà mười một tư tế khác y cũng muốn thay.
Tư tế của các Vu Thành khác có chút xôn xao, tất cả mọi người cùng nhìn Vu Tượng. Điều Vu Tượng nói không phải là sắp xếp lại thứ hạng, mà là lựa chọn một lần nữa! Cả câu ‘Vu Thành cũng nên thay đổi rồi’, có ý gì?
Vu Tượng chỉ lẳng lặng nhìn mọi người, thẳng đến khi tất cả sinh linh đều không tự chủ được mà an tĩnh lại.
“Việc chọn tư tế cho Vu Thành sẽ là hạng mục cuối cùng, trước đó giải quyết ba cái đầu đã. La Tuyệt.”
La Tuyệt gật đầu, lại nhìn về phía chúng sinh: “Thời gian không nhiều, vậy chúng ta sẽ bắt đầu bằng việc mà mọi người cũng như chúng thế lực quan tâm nhất: Phân chia phạm vi thế lực.”
Được rồi, La Tuyệt nói trúng tử huyệt, so với việc Vu Thành thay đổi, mọi người vẫn quan tâm chuyện của mình nhất. Tất cả các thế lực tới tham gia đều ngồi thẳng dậy, hết sức chăm chú mà nhìn về phía La Tuyệt.
La Tuyệt thầm thở dài trong lòng, nhưng vẫn giương giọng nói: “Phân chia phạm vi thế lực như thế nào, nói trắng ra là dựa vào bản lĩnh của các vị. Ta nghĩ, các thế lực đến đây hôm nay hẳn đều phái những tinh anh mạnh nhất của mình, theo như ta được biết, có vài thế lực đưa cả bán thần của mình đến, vậy nên cuộc tỷ thí bình thường đã không còn ý nghĩa gì, sau nhiều lần thương lượng, bọn ta quyết định cách thức so đấu và phân chia địa bàn như thế này.”
La Tuyệt chỉ tay vào hồ nước cạn.
Chúng sinh nhìn theo hướng tay y.
Hồ nước cạn vốn không có gì cả bỗng nhiên chấn động mạnh, mặt đất chậm rãi bay lên, bay lên chừng một thước thì dừng lại, sau đó có ánh sáng lập loè phát ra, rồi phần đất bay lên biến thành một tấm bản đồ thật lớn.
“Đây là bản đồ của đông đại lục, các người không cần hỏi nó từ đâu ra, chỉ cần biết nó là bản đồ chính xác nhất là được, bốn phía…”
La Tuyệt còn chưa nói xong thì Ngu Vu bỗng phất tay.
Bốn phía tấm bản đồ bỗng có nước tuôn ra ào ạt, nhanh chóng lấp đầy cái hồ cạn.
La Tuyệt khom lưng tỏ ý cảm ơn với Ngu Vu, nói tiếp: “Bốn phía chính là đại dương, những khu tách rời trong biển là một vài đảo và quần đảo nhỏ.”
Có La Tuyệt giải thích, hơn nữa còn có mặt nước đại diện cho biển một cách sống động, tất cả sinh linh ở đây đều rõ bản đồ kia dùng để làm gì.
Quả nhiên, tác dụng của bản đồ mà La Tuyệt nói ra y như trong suy nghĩ của mọi người: “Bản đồ đại diện cho đông đại lục của chúng ta, muốn chiếm được địa bàn, có thể lên đó, anh cướp được bao nhiêu, bảo vệ được bao nhiêu, vậy mười năm sau nó chính là địa bàn của các anh. Tiếp theo là quy tắc, mọi người xin nghe kỹ.”
Cái thế lực lập tức bày ra tư thế lắng nghe, dù cách thức tỷ thí và quy tắc tỷ thí đã từng thông báo với bọn họ và được bọn họ đồng ý.
La Tuyệt nói rất rõ ràng: “Thứ nhất, bởi vì diện tích hữu hạn, mỗi một thế lực chỉ có thể cho chiến sĩ và vu giả lên không quá mười người.
Thứ hai, sau khi đi lên phải vẽ ra địa bàn mình muốn trước, đồng thời cắm cột mốc ký hiệu của thế lực mình ở biên giới để đánh dấu.
Thứ ba, muốn cướp địa bàn của người khác thì phải tiêu diệt được cột mốc ký hiệu của đối phương, rồi cắm cột mốc ký hiệu của mình vào.
Thứ tư, bất kể sống chết, thời gian tranh đoạt là nội trong hai tiếng. Sau hai tiếng, dù anh chiếm được bao nhiêu địa bàn, hay chưa chiếm được gì cả, cũng đều phải dừng tay, nếu có người vi phạm, các thể lực khác sẽ liên hợp chinh phạt.”
Toàn trường có rất nhiều sinh vật, lúc này lại lặng yên như tờ.
Nhưng chỉ sau một lát, tiếng ồn ào liền vang lên.
Rất nhiều sinh linh thì thà thì thầm, cũng có người gân cổ thảo luận với những người khác.
Cửu Phong không ôm Vu Quả bay tới bay lui chơi nữa, nó trở lại bên cạnh Nghiêm Mặc, ngồi trên đùi hắn, híp cặp mắt phượng nhìn người ta, người thì nhỏ con mà cái dáng vẻ kia thoạt nhìn lại giảo hoạt không thôi.
Vu Tượng bắt đầu thả lỏng mà quan sát chúng sinh, khi nhìn đến bụng Nghiêm Mặc gồ lên, trên đùi ôm một đứa, trong lòng đứa kia còn có một đứa nữa, ba khuôn mặt rõ ràng không giống nhau, nhưng vẻ mặt lại cực kỳ giống, mà bên cạnh còn có Tô Môn, khuôn mặt nhỏ vô cùng nghiêm túc, đối lập rõ ràng, y không khỏi bật cười.
Nghiêm Mặc không cảm thấy bụng có gì khó chịu, liền ngồi như những tên đàn ông bụng bia ôm con trai, hắn ôm hai đứa Cửu Phong và Vu Quả cũng rất nhẹ nhàng. Hắn không chú ý tới vẻ mặt của Cửu Phong và con trai lớn nhà mình rất giống mình, cũng không chú ý tới nhóc Tô Môn bên cạnh có chút căng thẳng quá mức, hắn chỉ nghĩ xem làm như thế nào để cướp được địa bàn lý tưởng nhất trong thời gian ngắn và bảo vệ nó.
Nguyên Chiến lười nhác mà gác một tay bên hông Nghiêm Mặc, đầu dựa trên vai Nghiêm Mặc, cọ cọ hắn hệt như một con mèo lười to xác.
Phía sau hai người là cả đám con nít, đám kia không chịu ngồi yên, hết đứa này tới đứa khác tiến đến bên tai Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc lẩm nhẩm lầm nhầm cái gì đó, không biết là đang xin tham chiến hay là nói cái gì khác. Chú Vu cũng thò đầu nghe, rồi lèm bèm cùng đám đồ tử đồ tôn của mình. Tư Thản thì nhàm chán mà ngủ gà ngủ gật bên cạnh.
“Cái nhà này thật là.” Vu Tượng nhỏ giọng lẩm bẩm.
Mày kiếm của Phi Sơn hơi giãn ra: “Sau này chúng ta cũng sẽ có một gia đình như vậy, sẽ có thật nhiều bé con tròn tròn như em.”
“Anh nằm mơ đi! Bộ anh tưởng quả oa oa kia dễ nuôi lắm sao, nuôi được một đứa đã là không tồi rồi.” Vu Tượng nghĩ đến việc sau này sẽ có một nhóc con mang huyết mạch của mình và Phi Sơn, vẻ mặt cũng trở nên vô cùng dịu dàng.
“Một đứa cũng tốt. Em không cần lo lắng, Tiểu Mặc vu đã nói, dù nhóc con có kế thừa năng lực tiên đoán của em thì chỉ cần nó dùng ít hoặc không dùng luôn thì năng lượng cắn trả cũng sẽ không quá lớn, hơn nữa sau này cậu ấy sẽ dựa theo năng lực của nhóc con mà làm cho nó một bộ công pháp tu luyện thích hợp, nói không chừng sẽ hóa giải được năng lượng cắn trả.”
“Em còn đang hy vọng nó có thể kế thừa năng lực của anh, hoặc dứt khoát làm người thường luôn cho lành.”
“Ừm, sẽ. Nếu em cảm thấy như vậy thì chính là như vậy.” Phi Sơn rất tin tưởng, Vu Tượng không mất đi năng lực của mình, mà em ấy chỉ cố tình không sử dụng thôi, nhưng trực giác của em ấy nhạy cảm lên theo từng ngày, có lẽ chính em ấy cũng không phát hiện, chuyện nào đó mà em nói luôn trở thành sự thật vào một ngày không xa hoặc cũng là trong một tương lai nào đó. Loại trực giác bản năng này sẽ không cắn trả lại Vu Tượng như khi em tiên đoán, có lẽ đó chính là lòng thương hại và bồi thường mà chúng thần dành cho Vu Tượng?
Khi mọi người nhớ kỹ quy tắc tỷ thí thì có người bắt đầu đặt câu hỏi.
“Có thể liên hợp không?”
La Tuyệt trả lời: “Có thể.”
“Nếu đánh văng người ra khỏi bản đồ tỷ thí, vậy đối phương có được trở về không?”
“Không được.” La Tuyệt cố ý cao giọng: “Chúng sinh chú ý, nếu có ai rời khỏi bản đồ thì sẽ không thể trở lại, càng không thể ra tay, nếu có kẻ làm trái thì sẽ bị các thế lực truy sát!”
“Vậy có phải chỉ những người đứng được trên bản đồ đến cuối cùng mới có tư cách phân chia đông đại lục không?”
“Phải. Các thế lực còn đứng trên bản đồ sẽ có quyền được chia sẻ, còn những người không ở trên bản đồ chỉ có thể trở thành cấp dưới của các thế lực đó.”
“Vậy nếu có một thế lực chinh phục hết tất cả các thế lực khác hoặc cứ tiếp tục đánh, thế có phải hắn sẽ trở thành chủ nhân của cả đông đại lục không?”
Toàn trường lại yên tĩnh.
La Tuyệt nhíu mày, khó xử nhìn về phía Vu Tượng.
Vu Tượng không nói gì với y mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
La Tuyệt hiểu rõ: “Nếu ai có cái bản lĩnh này, vậy đương nhiên có thể.”
“Bán thần có được lên không?” Lại một câu hỏi sắc bén được đặt ra.
“Anh có thể không cho bán thần lên, chỉ là kết quả đừng có hối hận.”
“Nếu trận chiến trên bản đồ lan ra xung quanh thì sao?”
“À, may là được nhắc, nếu trận chiến trên bản đồ lan ra xung quanh, vậy ai làm thì người đó mất tư cách tỷ thí. Cho nên, tất cả hãy nhớ, có thể thu liễm thì thu liễm một chút, đừng để lan ra xung quanh.”
“Cái này chỉ là phân chia địa bàn, vậy xếp hạng thì sao?”
La Tuyệt hỏi lại: “Qua cuộc tỷ thí đó, các người cảm thấy thứ tự còn quan trọng à?”
Chúng sinh nghĩ nghĩ, thấy cũng đúng.
Cuối cùng có người đề nghị: “Chúng tôi cần thời gian chuẩn bị.”
“Đương nhiên.” La Tuyệt giơ tay ý bảo mọi người im lặng, trực tiếp nói rõ: “Sau đây, các vị sẽ có một tiếng để chuẩn bị, trong thời gian này các vị có thể đi mượn sức hoặc hợp tác với các thế lực khác, và quyết định người lên sân chiến, nói tóm lại, một tiếng này rất quan trọng, các vị phải tranh thủ thời gian hết sức có thể!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]