*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Nước mắt không thể ngăn lại mà trào ra từ hốc mắt!”Nghiêm Mặc ngơ ngác đi về phía Nguyên Chiến.
Hai người cách nhau chỉ hơn trăm mét, người hắn yêu, vẫn còn sống, vẫn đứng ở nơi đó!
Nhanh! Hắn muốn đi đến nhanh hơn nữa!
Nghiêm Mặc cất bước chạy, hắn như đã quên mất mình có năng lực đặc biệt, chỉ có thể chạy như những người bình thường khác, vội vàng và hấp tấp.
Trên gò đất xuất hiện những bậc thang, Nghiêm Mặc từ ba bước rút còn hai bước chạy lên cầu thang, đến trước mặt Nguyên Chiến, dừng lại.
Một người cúi đầu, một người ngẩng đầu, hai người cách nhau chỉ một bước chân.
“Mặc?” Nguyên Chiến vừa định hỏi hắn làm sao vậy.
Thì Nghiêm Mặc đột nhiên nhào lên ôm chặt lấy hắn!
Hắc Thủy Doanh Thạch và chúng chiến sĩ còn chưa đi: “…” Chúng thần tại thượng, tư tế đại nhân nhà mình bữa nay sao lại nhiệt tình như vậy? Ai nha mẹ nó, bọn tui đỏ mặt hết cả rồi!
Hắc Thủy Doanh Thạch tằng hắng một tiếng, đi chậm lại. Chuyện sắp xếp cho nô lệ đương nhiên đã có thủ hạ phụ trách, y chỉ cần truyền lệnh là được, không cần phải nhanh chóng rời đi như vậy.
Các nô lệ cũng trộm nhìn về phía đó, Kỳ Nguyên ôm thi thể Kỳ Hạo không lên xe.
Kỳ diệu là, các chiến sĩ Cửu Nguyên thấy anh ôm một cỗ thi thể nhưng lại không có ai dò hỏi, càng không có người nào bắt anh buông thi thể ra. Vì một trong những quy tắc của Cửu Nguyên đó là không vứt bỏ bất cứ một con dân Cửu Nguyên nào, dù người nọ đã biến thành một cỗ thi thể thì cũng phải đưa người nọ về nhà!
Lúc này Nghiêm Mặc đã quên hết tất cả các nô lệ và chiến sĩ ở đây, bây giờ trong mắt hắn chỉ có một người, và cũng chỉ có thể cảm nhận được người này.
Nguyên Chiến bị hạnh phúc đột ngột ập đến làm cho choáng váng, mặc dù không rõ nguyên do, nhưng vẫn vươn tay ôm lấy tư tế đại nhân của mình.
Không ai biết người đàn ông mặt ngoài trấn định nhưng giờ phút này trong lòng lại là niềm vui mừng thầm lặng không biết dùng lời nào để diễn tả, Mặc của hắn rất ít khi thể hiện tình cảm lúc ở bên ngoài, nhất là khi có người khác ở xung quanh.
Nghiêm Mặc hít một hơi thật sâu, nhiệt độ cơ thể quen thuộc, vòng tay quen thuộc, mùi hương quen thuộc, hết thảy đều rõ ràng như vậy.
Hắn thiếu chút nữa cho rằng mình đã không thể cảm nhận được chúng nữa.
Nỗi đau khổ dài dằng dặc, chỉ có thể sống trong hồi ức có mấy ai hiểu được!
Nếu không phải hắn tin tưởng vững chắc rằng mình còn có thể được nhìn thấy người này lần nữa, được nhìn thấy bọn nhỏ lần nữa, nếu không phải hắn vẫn luôn chờ đợi niềm hy vọng nào đó không xác định và cũng không có khả năng ấy, chỉ sợ hắn đã sớm sụp đổ rồi.
Ảo cảnh kia quá chân thật, chân thật đến nỗi hắn cho rằng mình lại sống qua một đời.
Khi thoát khỏi ảo cảnh, hắn luôn tìm cơ hội để vào không gian mà lấy túi dưỡng thai ra nhìn, quả oa oa đang ngủ say bên trong vẫn bình yên vô sự.
Bây giờ hắn cần xác định người này vẫn còn sống.
Nghiêm Mặc nhẹ nhàng áp tai vào vị trí trái tim của người nọ, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của người nọ vang lên trong lồng ngực: “Thình thịch! Thình thịch!”
Hơi ấm này là thật.
Từ khi nào, người đàn ông dã nhân làm hắn hận đã trở thành người quan trọng giống như các con của hắn, thậm chí còn…
Nghiêm Mặc không nói nên lời, hắn vẫn luôn cho rằng mình thích người này nhất định không nhiều bằng người này thích mình, hắn vẫn luôn cho rằng mình nắm quyền chủ động, đứng ở phía điều khiển chứ không phải bị điều khiển, muốn bỏ người này bất cứ lúc nào cũng có thể.
Nhưng sự thật lại nói cho hắn biết, chẳng qua chỉ là một ảo cảnh mà thôi, thế nhưng lại phá nát tất cả những gì mà hắn ‘luôn cho rằng’.
Ngay cả trong ảo cảnh mà hắn còn không thể buông bỏ người nọ, huống chi là con người chân thật bên ngoài.
Con cái là để nối dõi, nhưng người này lại là người làm bạn với hắn cả đời. Con cái là máu thịt của hắn, nhưng người này lại là linh hồn và thần trí của hắn.
Khi hắn nhìn thấy thân thể lạnh băng của người này nằm rạp trước cửa căn phòng đất, còn không hơi thở, thân thể cũng cứng đờ, đầu óc hắn đã trở nên trống rỗng, cái gì cũng không còn nhớ nổi, cái gì cũng không thể phản ứng lại.
Sau ngày chôn người nọ, hắn thức dậy từ trên chiếc giường cỏ hiu quạnh, khi hắn ý thức được từ hôm nay chỉ còn một mình, hắn ngồi ở đó mà bắt đầu nghiêm túc nghĩ các phương pháp để tự sát.
Khi hắn giết chết nô đầu, hắn đã đến bên hồ nước nơi chôn thi thể người này —— khi đó ngay cả mộ bia hắn cũng không dám dựng, chỉ nhớ kỹ khối đất đó. Hắn nhìn hồ nước lạnh như băng, không biết đã bao nhiêu lần muốn nhảy xuống?
Khi hắn cô độc mà chết già, vừa nguyền rủa mình vô dụng không thể tiêu diệt Hữu Giác Nhân, lại vừa chờ mong và hy vọng sau khi chết đi có thể gặp lại người nọ ở một thế giới khác.
“Còn có thể nhìn thấy anh, thật tốt.”
Nước mắt không thể ngăn lại mà trào ra từ hốc mắt!
Nghiêm Mặc không muốn khóc, nhưng hắn nhịn không được.
Nguyên Chiến ngây người. Hắn không sợ lạnh, dù có mặc áo khoác da thì hắn cũng để phanh ngực, bên trong mặc một lớp áo mỏng, thế nên hắn có thể cảm giác rõ những giọt nước mắt ấm nóng thấm ướt vạt áo mình.
Nghiêm Mặc siết chặt cánh tay hơn, mười ngón tay bấu chặt lưng áo Nguyên Chiến, cảm nhận nhiệt độ trên thân người yêu của mình, rõ ràng, trên thực tế bọn họ mới xa nhau chưa được mấy tiếng đồng hồ, nhưng cảm giác như hắn đã xa người này một đời.
Trong ảo cảnh kia, hắn vẫn luôn dựa vào hồi ức cùng hy vọng mơ hồ có thể gặp lại người yêu và các con lần nữa để kiên trì.
Người ta nói lời nguyền phải sống cô độc cả đời rồi chết già là thứ nguyền rủa ác độc nhất, nhưng nếu bạn đã từng có được rồi lại mất đi tất cả, cuối cùng chỉ có thể mang theo những hồi ức tốt đẹp mà ngắn ngủi cùng đau khổ và tuyệt vọng vô tận chậm rãi sống đến già rồi chết, ấy còn không bằng ngay từ đầu đã chẳng có được.
Nguyên Chiến quả thực muốn điên rồi!
Mặc của hắn khóc? Tư tế đại nhân luôn kiên cường, mạnh mẽ, ích kỷ, lạnh nhạt, có chút giảo hoạt, còn có chút xấu xa của hắn lại rơi lệ?!
Là kẻ nào dám làm Mặc của hắn thương tâm? Hắn muốn giết kẻ đó! Băm kẻ đó ra! Xé nát nó!
Nguyên Chiến ép mình bình tĩnh lại, bàn tay to vuốt ve sau gáy Nghiêm Mặc, trầm giọng hỏi: “Nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì?”
Nghiêm Mặc chậm rãi ngẩng đầu, hơi tách khỏi Nguyên Chiến một chút, hắn tham lam nhìn ngắm gương mặt người nọ, giơ tay vuốt ve cằm người nọ, ấm áp, còn sống, chân thật.
Hắc Thủy Doanh Thạch há to miệng. Hai người kia đã quá chọc mù mắt người ta rồi, da mặt dày như y mà còn ngại nhìn nữa là, sao y cứ cảm thấy hai người kia đang ở trong một thế giới cách biệt khác, kẻ dám tới gần ắt phải chết!
May là các chiến sĩ và nô lệ đã rời đi gần hết, nếu không, nhìn thấy hai vị lão đại động tình (buồn nôn) thế này thì… ặc, nói không chừng sau một mùa đông, tỷ lệ ghép đôi của Cửu Nguyên sẽ lại tăng cao thêm mấy lần?
Nguyên Chiến… Nguyên Chiến đã hạnh phúc đến mức không biết phải làm thế nào cho phải, đãi ngộ như vậy cũng không có được sau khi hắn chủ động hiến thân đâu!
Sự quyến luyến không muốn xa rời, niềm vui sướng, tình yêu và nhung nhớ tràn ra từ người tư tế đại nhân của hắn đã sắp nhấn chìm hắn rồi!
Cầu nhấn chìm! Đừng ai tới cứu tôi, đời này tôi tính chết đuối trong cái bể tình này!
“Mặc, đã xảy ra chuyện gì?” Người đàn ông trong cơn say mê vẫn không quên quan tâm tới sự khác thường của bạn đời mình.
“Tổ Thần phạt tôi trải qua một ảo cảnh.” Nghiêm Mặc cũng không muốn giấu diếm, hắn cần giải tỏa, hắn muốn trải lòng mình ra với người yêu.
“Ảo cảnh?”
Nghiêm Mặc tùy tiện chùi nước mắt, tuy khóc khá mất mặt, nhưng được phát tiết một chút như vậy quả thật thoải mái hơn rất nhiều: “Trong ảo cảnh anh và tôi đều biến thành người thường, chúng ta không có năng lực thần huyết, còn bị tộc Luyện Cốt bắt làm nô lệ, các chiến sĩ Cửu Nguyên thành nô lệ binh, mà chúng ta thì bị nhốt trong trại nô lệ làm nô lệ.”
Nghiêm Mặc không kể lại quá tỉ mỉ, mà chỉ kể những tình tiết quan trọng đã xảy ra, hắn thậm chí còn không muốn nhớ lại những hồi ức trong đó.
Khi nghe nói hai đứa nhỏ bị giết chết, mình thì bị chặt ba chi và tự sát, cuối cùng bỏ lại một mình Nghiêm Mặc giãy giụa trong trại nô lệ, tim Nguyên Chiến đau như muốn vỡ ra.
“Vì sao Tổ Thần lại bắt em trải qua ảo cảnh đó?” Nguyên Chiến hận không thể chui vào trong ảo cảnh, nếu hắn ở đó, hắn nhất định sẽ không để Mặc lại một thân một mình mà gánh vác hết thảy đau khổ, càng sẽ không vô dụng như vậy!
Tâm tình Nghiêm Mặc vẫn không cách nào bình phục trở lại, hắn nói mà mang theo chút ý hận: “Chắc là vì muốn tôi trải nghiệm cảm giác khi làm kẻ yếu.”
Nguyên Chiến đảo mắt nhìn qua các nô lệ ở phía xa: “Cho nên em mới cứu nhiều nô lệ như vậy về?”
Nghiêm Mặc cười, nụ cười có chút khó coi, hắn vuốt ve cánh tay người nọ, bỗng nhiên nói: “Bây giờ tôi đã biết rõ vì sao có người thà chết chứ không muốn mất đi quyền thế, địa vị và năng lực trong tay, làm kẻ yếu thật sự quá khổ sở! Dù trong lòng anh có hận cách mấy, phẫn nộ cách mấy, oan khuất cách mấy, nhưng nếu anh không có năng lực và địa vị có thể tùy ý điều khiển sống chết và vận mệnh của người khác, thì anh sẽ không làm được gì cả. Anh không thể trả thù, không thể uy hiếp, không thể bắt đối phương trả một cái giá đắt! Anh chỉ có thể ôm hận trong lòng, chỉ có thể bất lực mà nguyền rủa, rồi mang theo nỗi hận cùng tuyệt vọng mà sống dưới sắc mặt của kẻ khác.”
“…Em đang sợ?” Nguyên Chiến nhìn vào mắt người yêu.
Nghiêm Mặc thản nhiên gật đầu: “Phải, tôi đang sợ, tôi sợ mất đi năng lực hiện tại, mất đi hết thảy những gì giúp mình mạnh hơn người khác, tôi sợ biến thành kẻ yếu, tôi sợ… cảnh tượng trong ảo cảnh sẽ trở thành sự thật.”
Nguyên Chiến bật cười: “Tư tế đại nhân của tôi, em hẳn nên tin tưởng vào mình, dù có mất đi năng lực thần huyết, thì em vẫn còn y thuật, em biết châm cứu, biết chế thuốc độc, chỉ hai cái này cũng đã giúp em có năng lực tự bảo vệ mình. Mà y thuật của em sẽ kéo những người khác đến bên cạnh em, em còn rất có đầu óc, nếu chúng ta thật sự rơi vào tình cảnh giống như trong ảo cảnh, chúng ta dù không thể giết chết Hữu Giác Nhân, thì muốn chạy thoát cũng không khó. Ha hả, đừng quên lúc trước em đối phó với tôi như thế nào.”
Nghiêm Mặc muốn nói cái gì đó, nhưng Nguyên Chiến nắn nắn vành tai hắn một chút, cười ngạo nghễ: “Dù em không có tự tin, thì em cũng phải tin tưởng tôi chứ. Đừng xem cái tên ngu xuẩn trong ảo cảnh kia là tôi, em cảm thấy tôi sẽ rơi vào hoàn cảnh ngu xuẩn như vậy sao? Ngay cả bảo vệ em và bọn nhỏ mà cũng không làm được? Hơn nữa, dù em có thật sự ngủ với tên nô đầu kia cũng không sao cả, khi đó bảo mạng mới là cái quan trọng nhất.”
“Bốp!” Trán Nguyên Chiến bị đập một cái.
Nguyên Chiến cười, bắt lấy tay Nghiêm Mặc: “Tôi nói thật, tôi không muốn người khác chạm vào em, chỉ cần nghĩ tới chuyện người khác sẽ chạm vào em, là tôi liền không thể chịu đựng được. Nhưng nếu dưới tình huống đó, thật sự có người có địa vị cao hơn tôi, có thể cho em cuộc sống tốt hơn tôi, tôi sẽ không ngăn cản em đến với người nọ, mà tôi sẽ tích trữ lực lượng để sau này giành em về, rồi giết chết cái tên đã từng nhúng chàm em.”
Nguyên Chiến nói rất bình thản, nhưng Nghiêm Mặc biết người này thật sự nghĩ như vậy.
Đúng thế, hiện giờ người ta nào có quan niệm về trinh tiết, Nguyên Chiến không muốn người khác chạm vào hắn là do ham muốn độc chiếm, không liên quan gì đến trinh tiết cả. Nếu hắn thật sự tìm vài nam nữ nào đó mà ngủ, có lẽ Nguyên Chiến sẽ tức giận mà giết những người đó, nhưng tuyệt đối sẽ không cảm thấy thân thể hắn dơ bẩn hay sao sao đó, người nọ sẽ không có cái khái niệm này.
“Nếu đối phương vì có được tôi mà cố ý giết anh thì sao? Hoặc là bọn họ chỉ đơn thuần muốn làm nhục chúng ta, giết chúng ta, dưới tình huống anh mất hết năng lực thần huyết, có thể đánh thắng được một người, nhưng liệu có đánh thắng được nhiều người bao vây tấn công không? Càng đừng nói tới việc đối đầu với chiến sĩ thần huyết!”
“Mặc, em để tâm tới những chuyện vụn vặt này quá.” Nguyên Chiến bất đắc dĩ, ảo cảnh đó thật đáng giận, làm ảnh hưởng đến suy nghĩ bình thường của tư tế nhà hắn.
“Được rồi, dù chúng ta mất hết tất cả, trở thành một người bình thường, nhưng người thường cũng có cách sống của người thường, bộ lạc Nguyên Tế trước kia đã có không ít chiến sĩ bị nô lệ của mình giết, mà việc này cũng phát sinh trong các bộ lạc khác, những nô lệ đó hầu như là người thường, mà chiến sĩ bị giết thì lại có không ít người mang năng lực thần huyết. Lại nói, châm ngôn của tôi là ‘giữ được rừng thì lo gì không có củi đốt’, lúc cần thiết, vì bảo mạng, vì em, vì bọn nhỏ, tôn nghiêm của chiến sĩ và đàn ông có là gì, dù đám nô đầu đó có bắt tôi quỳ xuống xin tha, hay dù mỗi ngày bắt tôi làm thú cưỡi cho nó…”
“Đừng nói nữa!” Nghiêm Mặc nghe không nổi nữa, hắn không thể chịu đựng được và cũng không cách nào tưởng tượng được cảnh Nguyên Chiến vì mình mà làm những việc đó, càng không muốn hắn làm!
Nguyên Chiến lại cười, sờ sờ má người yêu, nâng mặt người nọ lên, cúi đầu dùng chóp mũi cọ chóp mũi hắn, nỉ non: “Mặc của tôi, sinh mệnh của tôi. Em cảm thấy khó tưởng tượng sao? Nhưng em có còn nhớ rõ, lúc trước tôi ở bộ lạc Nguyên Tế, vì chân phải bị thương mà mất đi khả năng thăng cấp, khi đó tôi và em có khác gì kẻ yếu trong miệng người đời? Nhưng tôi không hề tuyệt vọng, tôi vẫn nỗ lực để mình sống càng tốt hơn, khi đó tôi muốn có một nô lệ thuộc về riêng mình, sau đó tôi nhặt được em. Mà em lúc ấy cũng rất yếu ớt, nhưng em không có biện pháp đối phó với chủ nhân là tôi hay sao?”
Nghiêm Mặc như đã hiểu: “Anh đang nói cho tôi biết, người ở mỗi giai cấp sẽ có mỗi nguyện vọng khác nhau? Kẻ yếu có hạnh phúc của kẻ yếu? Mà bọn họ cũng có thể trở thành kẻ mạnh.”
“Đúng vậy.” Nguyên Chiến hôn hôn môi hắn, rồi chuyển qua cắn cắn vành tai hắn, lòng mềm thành một bãi nước, thì ra Mặc của hắn lại để ý đến hắn như thế, còn vì hắn mà khóc nữa, hề hề!
Hắc Thủy Doanh Thạch che mặt, rồi lại trộm hé hai ngón tay ra.
Mấy chiến sĩ còn đứng bên cạnh y cũng đỏ mặt nhìn lén, cả đám không hiểu sao lại hưng phấn: Tình cảm của thủ lĩnh và tư tế đại nhân nhà chúng ta thật tốt! Tổ Thần tại thượng, thật tốt quá!
Kỳ Nguyên cũng không rời đi, ánh mắt anh khi nhìn hai người có chút hâm mộ. Anh cũng có vợ con, nhưng khi anh bị biếm thành nô lệ, vợ con anh đã rời bỏ anh, đi theo người cha nọ. Anh không trách vợ con mình, trở thành một trong số các bà vợ của cha dù sao cũng tốt hơn là mang theo con mà cùng anh sống những ngày gian khổ, nhưng dù sao lòng anh vẫn khó bình.
Trong mắt thủ lĩnh Nguyên Chiến bây giờ chỉ có tư tế nhà mình: “Tư tế đại nhân của tôi ơi, nhanh thoát khỏi bi thương nào, con của em, đồ đệ của em, và tôi vẫn rất khỏe mạnh! Kẻ mạnh cũng có nỗi khổ của kẻ mạnh, bây giờ chúng ta rất mạnh, nhưng bộ chúng ta không có ưu sầu và phiền não hay sao? Ngược lại, kẻ địch của chúng ta lại càng lúc càng nhiều, chuyện chúng ta phải suy nghĩ cũng càng nhiều.”
“Nhưng tôi cảm thấy làm kẻ mạnh rất tốt.” Nghiêm Mặc lầu bầu, bị Nguyên Chiến hôn khắp mặt cũng không hề tức giận.
Nguyên Chiến cười nhẹ: “Đương nhiên, nếu có thể làm kẻ mạnh thì ai mà không muốn làm? Nếu em thật sự suy nghĩ cho kẻ yếu… ừm, kỳ thật tôi cảm thấy những quy tắc mà em định ra cho Cửu Nguyên chính là tạo ra cuộc sống công bằng cho kẻ yếu, hình như tôi hiểu ra Tổ Thần muốn em làm gì rồi.”
Nghiêm Mặc quăng cho hắn một cái nhìn xem thường: “Tôi còn tưởng anh đã sớm hiểu chứ.”
Nguyên Chiến cười ra tiếng: “Được rồi, tôi sẽ ủng hộ em hơn nữa, chúng ta sẽ tạo ra cuộc sống mà kẻ yếu có thể an tâm sinh hoạt, cố gắng để bọn họ cảm thấy bộ lạc không bất công với mình.”
“Không được có nô lệ, không được ức hiếp, làm nhục, cưỡng ép, càng không được bạo hành trẻ em.”
“Đương nhiên, chẳng phải bây giờ chúng ta đã thực thi chế độ như vậy sao.”
Nghiêm Mặc lắc đầu: “Anh không hiểu rõ, trước kia tôi làm như vậy chỉ vì để tiện quản lý và vì cho bọn nhỏ có một cuộc sống tốt mà thôi, hơn nữa tôi cảm thấy chế độ như vậy sẽ khiến nhiều người chịu gia nhập Cửu Nguyên hơn, chứ không phải vì…” Thật sự suy nghĩ cho kẻ yếu.
Nguyên Chiến ôm lấy hắn, để hắn dựa vào lòng mình, bình tĩnh nhưng mạnh mẽ mà nói: “Không cần phải rối rắm. Dù em muốn làm gì, tôi đều sẽ đi cùng em. Em muốn cứu người, tôi cùng em cứu. Em muốn cho kẻ yếu được sống những ngày lành, chúng ta sẽ thành lập một thế lực như vậy. Em muốn giết người, tôi giúp em giết. Em muốn khơi mào chiến cuộc, tôi sẽ đứng ở tiền tuyến cho em. Em muốn khai chiến với ma thần, thí thần diệt ma, tôi sẽ trở thành thanh đao sắc bén nhất trong tay em! Hết thảy đều có tôi.”
Nghiêm Mặc cong môi, đầu khẽ tựa vào bờ vai rắn chắc của người yêu nhỏ: “Bảo bối, anh có phát hiện ra không, càng ngày anh càng biết nói những lời âu yếm?”
Hai người nhìn nhau, rồi cùng cười rộ lên.
Bởi vì góc đứng, Nghiêm Mặc cuối cùng cũng nhìn thấy những người khác còn đang ở đây.
Hắc Thủy Doanh Thạch cười khặc khặc, xoay người bỏ chạy. Y dẫn theo vài tên chiến sĩ cũng đang cười trộm chạy nhanh theo sau.
Kỳ Nguyên không nhúc nhích.
“Đoàn trưởng Hắc Thủy, từ từ!” Nghiêm Mặc giương giọng.
Hắc Thủy Doanh Thạch nghĩ thầm: Thảm, hóng chuyện cũng phải trả giá!
Nhưng lời tiếp theo của Nghiêm Mặc lại nằm ngoài dự đoán của y: “Về chuyện phòng ở, chỉ sợ phải phiền đoàn trưởng Hắc Thủy xây nhiều thêm một chút.”
Nghe là chính sự, Hắc Thủy vội xoay người: “Muốn xây bao nhiêu?”
Nghiêm Mặc nhảy xuống từ trên gò đất, đi đến trước mặt Kỳ Nguyên, hỏi anh: “Anh biết bên kia còn bao nhiêu nô lệ không?”
Nguyên Chiến cũng nhảy xuống theo.
Kỳ Nguyên không cần nghĩ ngợi đã trả lời: “Ngoại trừ nô lệ binh, còn khoảng sáu ngàn, nhưng đây là con số trước mùa đông, từ khi mùa đông bắt đầu đến nay, chắc còn chừng bốn ngàn đã là không tồi rồi.”
Hắc Thủy nhíu mày: “Sao mà chết nhiều vậy?”
Kỳ Nguyên cười thảm: “Nô lệ bị bắt tới vốn đã có không ít người bị thương, mà ai lại đi quan tâm tới nô lệ bị thương, người có thể sống sót đều lớn mạng, sống không được thì cũng chỉ có thể chết. Đương nhiên, rất nhiều người chết vì trời đông giá rét và bị bóc lột sức lao động, người già và trẻ em là chết nhiều nhất. Nếu lần này Mặc vu đại nhân không tới cứu chúng tôi, chờ thêm vài ngày nữa, có lẽ nhóm người chúng tôi cũng không có bao nhiêu kẻ còn sống.”
Nghiêm Mặc nói với Hắc Thủy: “Vậy xây dựa trên số lượng bốn ngàn người.”
Hắc Thủy giật mình, nhưng y không hỏi nhiều, chỉ gật gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Nghiêm Mặc: “Tốt nhất là trước buổi tối có thể xây xong.”
Hắc Thủy: “…”
Nguyên Chiến cười: “Được rồi, há hốc miệng làm cái gì, anh tưởng miệng anh to bằng đám gấu bự của tộc Đa Nạp à?! Lát nữa tôi qua giúp các anh.”
Hắc Thủy thở hắt một hơi: “Vậy thì tốt rồi, có thủ lĩnh đại nhân ra tay, trước tối chắc chắn sẽ chuẩn bị xong.”
“Không, các anh cứ làm trước đi, lát nữa A Chiến phải đi cứu người cùng tôi.”
Nguyên Chiến nhướng mày.
Kỳ Nguyên thì vui mừng.
Hắc Thủy chớp mắt: “Cậu tính đưa hết nô lệ của Hữu Giác Nhân sang đây?”
“Cả nô lệ binh nữa. Chúng ta có thể chuẩn bị để đón bọn họ không?” Nghiêm Mặc cười hỏi.
Hắc Thủy hỏi: “Bao nhiêu?”
Kỳ Nguyên trả lời: “Tôi chỉ biết có chừng ba mươi ngàn người.”
Nguyên Chiến cũng gật đầu: “Tôi đã thấy bọn họ tấn công vài lần, tổng số nô lệ binh không cách xa cái mức ba mươi ngàn là bao, nhiều nhất vẫn sẽ không hơn bốn mươi ngàn.”
Nghiêm Mặc nghĩ đến số nô lệ lúc trước mua được từ Ma Nhĩ Càn, mua bán một lần mấy ngàn người mà bọn họ không hề nhướng mày dù chỉ một chút, chứng tỏ lực lượng quân sự của Ma Nhĩ Càn ít nhất cũng phải gấp mười. Nếu trừ hao tổn thất khi Hữu Giác Nhân xâm chiếm Ma Nhĩ Càn, số còn dư lại là hai chục ba chục ngàn cũng là bình thường.
Hắc Thủy nghe thấy con số này thì không lập tức trả lời, mà cẩn thận suy nghĩ.
Kỳ Nguyên căng thẳng nhìn Hắc Thủy, trong mắt không tự chủ được mà mang theo chút cầu xin.
Nghiêm Mặc thầm thở dài trong lòng, Kỳ Nguyên vốn là một người đàn ông rất kiêu ngạo, chỉ mới vào trại nô lệ bao lâu mà sự tự tin và kiêu ngạo vốn có của một người bề trên như anh ta đã mất hết.
Hắc Thủy tính nhẩm, sau đó nói: “Nếu trong số những người đó không có phần tử quấy rối, hơn nữa còn là nô lệ đã được dạy dỗ, vậy bốn mươi ngàn mà nói, Cửu Nguyên chúng ta cũng không phải chứa không nổi. Nhưng nếu trong số họ có người mang ý xấu thì sẽ rất khó khống chế, một khi gây chuyện, rất có thể bọn họ sẽ tạo ra nội loạn cho Cửu Nguyên chúng ta.”
Kỳ Nguyên tiến lên một bước, nói: “Tôi có thể cam đoan nô lệ binh của Ma Nhĩ Càn tuyệt đối sẽ không quấy rối, tôi lấy chiến hồn mình ra thề! Tuy bọn họ mặt ngoài thì nghe lời cha tôi, nhưng từ sau khi người nọ giết chết tư tế Tự Thủy đại nhân, lại giúp Hữu Giác Nhân dụ bắt Thuỷ Thần, các chiến sĩ Ma Nhĩ Càn đã hận ông ta thấu xương, sẽ không ai nghe lời ông ta nữa. Nếu Mặc vu đại nhân có thể cứu Thuỷ Thần đại nhân về Cửu Nguyên, vậy người Ma Nhĩ Càn càng sẽ thề vĩnh viễn trung thành với Cửu Nguyên!”
Hắc Thủy nghe vậy thì phấn chấn: “Nếu chỉ tính nô lệ binh của Ma Nhĩ Càn, hoặc là nói, cậu có thể khống chế bao nhiêu nô lệ binh?”
“Chừng hai mươi ngàn.”
“Vậy là đủ rồi!” Hắc Thủy vui mừng: “Có thể bảo các chiến sĩ Ma Nhĩ Càn giúp trông những người khác.” Đương nhiên đây là dưới tình huống tin tưởng các chiến sĩ Ma Nhĩ Càn tuyệt đối không có vấn đề gì.
Nghiêm Mặc không hoàn toàn tin tưởng Kỳ Nguyên, nhưng hắn có tính toán của mình, hắn nếu dám nói sẽ mang nhiều người như vậy về, thì hắn dám cam đoan sẽ không cho những người này có cơ hội quấy rối, nhưng bây giờ có Kỳ Nguyên ở đây, nên hắn không nói suy nghĩ của mình ra cho Hắc Thủy.
Hắc Thủy cũng không tin, nhưng y biết làm thế nào để vẻ mặt mình không lộ ra chút hoài nghi nào.
Nguyên Chiến như đang suy tư cái gì đó: “Các chiến sĩ Ma Nhĩ Càn bây giờ đều nghe theo anh?”
Kỳ Nguyên cung kính trả lời: “Tôi không dám cam đoan tất cả đều nghe theo tôi, nhưng sau những gì mà ông ta làm, sẽ không còn ai đứng về phía ông ta nữa. Đây cũng là lý do mà ông ta kiêng dè tôi như thế, để mặc Hữu Giác Nhân biếm tôi và Kỳ Hạo thành nô lệ.”
“Ồ? Sao vậy?”
Kỳ Nguyên không chút giấu diếm nói: “Tôi muốn thả Thuỷ Thần đại nhân ra, nhưng bị ông ta phát hiện. Mà Kỳ Hạo lại phẫn nộ vì Tự Thủy đại nhân bị ông ta giết chết, nên làm phản, cũng bị ông ta giao cho Hữu Giác Nhân.”
Hắc Thủy đồng cảm nhìn về phía Kỳ Nguyên: “Cái thằng cha đó của cậu thật đúng là ác.”
“Chúng tôi cũng không phải thứ tốt gì, cùng lắm chỉ có nhiều nhân tính hơn ông ta một chút.” Kỳ Nguyên thản nhiên nói.
Hắc Thủy vỗ vỗ vai anh: “Chủ yếu vẫn là chút nhân tính này, đây là anh của cậu, Kỳ Hạo?”
“Ừm.” Kỳ Nguyên rất mệt, nhưng anh vẫn không buông thi thể Kỳ Hạo.
Nghiêm Mặc dừng mắt trên thi thể Kỳ Hạo, không chút khách khí hỏi: “Anh ta đã chết, vì sao còn muốn mang theo anh ta?”
Kỳ Nguyên rũ mắt: “Tôi chỉ không muốn bỏ thi thể anh ta lại đó để bị xem như nguyên liệu hoặc bị mang cho chiến thú ăn. Anh ta… dù thế nào cũng là anh ruột của tôi, tôi muốn thả thi thể anh ta vào thượng du sông lớn.”
Ma Nhĩ Càn không có tập tục chôn thi thể, bọn họ sùng bái nguồn nước, sau khi chết sẽ thả vào dòng nước chảy, để cầu Thuỷ Thần phù hộ cho linh hồn bọn họ và mượn sức mạnh của Thuỷ Thần đưa hồn phách của người chết về với vòng tay Mẫu Thần.
Mà việc đặt thi thể một người vào thượng du một con sông, đối với người Ma Nhĩ Càn là một lễ tang vô cùng long trọng, những người không phải tù trưởng, tư tế hoặc các nhân vật quan trọng sẽ không thể hưởng một lễ tang như vậy.
“Nếu tôi nói… tôi có biện pháp giúp Kỳ Hạo sống lại, thì anh có muốn anh ta sống lại không?” Nếu là trước đây, Nghiêm Mặc mà không có lợi ích lớn thì tuyệt đối sẽ không lãng phí một viên Phản Hồn đan được luyện chế ra từ máu thịt mình. Nhưng bây giờ hắn vẫn còn bị ảo cảnh ảnh hưởng, theo cách thông tục mà nói thì chính là lúc hắn mềm lòng nhất.
Hắc Thủy quay phắt đầu lại nhìn Nghiêm Mặc, không giấu được vẻ giật mình.
Nguyên Chiến không chút tán thành mà nhíu mày.
Kỳ Nguyên thì càng khiếp sợ, nhưng anh sau khi suy nghĩ vẫn lắc đầu: “Tôi muốn, làm một người chết sống lại, Mặc vu đại nhân nhất định phải trả một cái giá lớn đi? Tôi trả không nổi, hơn nữa tôi và Kỳ Hạo… nghiêm túc mà nói, quan hệ cũng không tốt lắm, anh ta nói hy vọng kiếp sau anh ta và tôi có thể làm một cặp anh em hòa thuận, vậy nên cứ chờ đến kiếp sau thôi.”
Kỳ Nguyên rất bình tĩnh, anh quá hiểu về Kỳ Hạo, gã chỉ khi sắp chết mới nói những lời thiện ngôn đó, còn nếu thật sự giúp gã sống lại, có lẽ trong một chốc gã sẽ kiềm chế mình, nhưng qua một thời gian lâu, hết thảy đều sẽ trở về nguyên dạng, thậm chí còn tệ hơn nữa, tính cách của bọn anh, từ quan điểm tới cái nhìn, đã chú định bọn anh không thể làm một cặp anh em tương thân tương ái.
Việc Kỳ Hạo nói lời thiện ngôn khi sắp chết, anh mang thi thể gã ra khỏi Ma Nhĩ Càn, dùng hình thức lễ tang tương đương với địa vị tù trưởng cao nhất mà đặt thi thể vào thượng du sông lớn, đó cũng coi như trả lại phần thiện ý cuối cùng của gã.
Nghiêm Mặc đương nhiên sẽ không cưỡng ép, vừa rồi hắn chỉ là nhất thời mềm lòng, nếu thật sự cứu sống Kỳ Hạo, thì sẽ có rất nhiều phiền toái kéo đến.
Lúc đó sự tình truyền ra ngoài, nhà ai có người chết liền tới cầu xin hắn, vậy hắn có bao nhiêu Phản Hồn đan cho đủ đây?
Dù hắn nói mình chỉ có duy nhất hai viên, hoặc nói luyện chế khó khăn, mười năm mới có một viên, nhưng một khi vượt quá kỳ hạn, trong Cửu Nguyên có nhân vật quan trọng xảy ra chuyện, hoặc có người tới cửa cầu xin mà không cách nào cự tuyệt, thì sao hắn có thể thấy chết không cứu?
Chỉ cần hắn trái với lời nói của mình một lần, người khác sẽ không tin những lời như luyện chế khó khăn hay gì gì đó của hắn nữa. Đến lúc ấy người tới cửa cầu hắn không lấy ra, thì cũng chính là đưa tai họa tới cho mình và Cửu Nguyên, vậy nên không bằng như hiện tại, chỉ cần có duyên phận, hoặc giao dịch với những đối tượng đặc biệt.
Như vậy nếu Cửu Nguyên có nhân vật quan trọng nào xảy ra chuyện, hắn lặng lẽ cứu sống, chẳng những không gây ra rắc rối, mà còn có thể nhận được sự trung thành càng sâu sắc hơn của người Cửu Nguyên.
Phản Hồn đan chỉ có thể làm một vật phẩm bí ẩn, tuyệt đối không thể chiêu cáo thiên hạ.
Nguyên Chiến thấy Kỳ Nguyên từ chối lời đề nghị của Nghiêm Mặc, ý nghĩ muốn giết Kỳ Nguyên diệt khẩu cũng tan đi.
Hắc Thủy vừa thấy vẻ mặt của Nguyên Chiến thì lập tức làm một động tác ngậm miệng, tỏ vẻ mình tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài.
Nghiêm Mặc nhìn thấy, cười khẽ: “Các anh cho rằng khiến người chết sống lại rất dễ à? Nó cần một tế phẩm rất quan trọng và cần tôi nhảy vũ khúc hiến tế, còn phải là người chết không quá ba ngày, xác còn phải hoàn chỉnh, dù đạt đủ tất cả điều kiện thì có cứu được hay không còn phải xem tâm tình của Tổ Thần.”
Hắc Thủy nghiêm túc gật đầu: “Tôi cũng nghĩ vậy, đây là lĩnh vực của thần. Mặc vu đại nhân ngài cứ yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không sẽ nói chuyện này ra!”
Kỳ Nguyên cũng vội vàng thề theo.
Nghiêm Mặc cười to: “Không sao, tôi đã hạ nguyền rủa cho các anh, nếu các anh nói chuyện tôi có thể cứu người chết sống lại cho người thứ ba biết, thì các anh sẽ trở thành tế phẩm cho Tổ Thần.”
Hắc Thủy và Kỳ Nguyên rất tin vào lời đe dọa đó của hắn! Ai kêu bây giờ trên cả đông đại lục chỉ cần là người có tin tức linh thông đều biết vị Chú Vu đại nhân lợi hại nhất kia chính là sư phụ của Mặc vu!
Nghiêm Mặc bảo Kỳ Nguyên tạm thời giao thi thể Kỳ Hạo cho Hắc Thủy, để nhờ anh ta cùng trở lại Ma Nhĩ Càn giúp mình dẫn đường.
Kỳ Nguyên đồng ý, anh còn ước gì như thế, anh ở lại chính là vì có ý tự đề cử mình.
Nguyên Chiến có chút khó hiểu: “Vì sao lại gấp như vậy? Chúng ta có thể sắp xếp cho nhóm nô lệ này xong trước…”
Nghiêm Mặc cắt ngang lời hắn: “Trời quá lạnh, chúng ta cứu trễ một ngày thì sẽ có rất nhiều người chết đi, nếu chúng ta đã có suy nghĩ muốn cứu, vậy không nên chậm trễ.”
Nguyên Chiến đau lòng, cầm lấy tay tư tế đại nhân nhà mình. Ảnh hưởng của ảo cảnh kia chắc sẽ không thể xóa nhòa trong khoảng thời gian ngắn.
Nghiêm Mặc ngẩng đầu nhìn hắn, cười giảo hoạt: “Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là, Hữu Giác Nhân tuyệt đối không thể ngờ chúng ta mới vừa đi một chuyến, đảo mắt đã trở lại chuyến nữa.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]