*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Cửu Phong bỗng nhiên túm lấy tóc Nguyên Chiến, la lên: “A! Chim lớn!” “Bốn người Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc lén rời đi trong gió cát, hai người này không nhân lúc loạn mà rời khỏi, ngược lại còn thâm nhập vào trong vương cung.
Theo như Nghiêm Mặc nói: Cũng không thể đi một chuyến không công.
Nguyên Chiến tràn ngập hứng thú đối với việc cướp sạch bảo khố của vương cung, tư tế đại nhân của hắn có không gian trữ vật, nếu có thể chứa được hết, hắn tính dọn sạch bảo khố của vương cung luôn.
Cửu Phong nghe nói sắp sửa được đi đánh cướp, khoái muốn chết, nó và Nguyên Chiến một đứa trên trời, một đứa dưới đất, không tin không tìm được nơi giấu bảo bối của Hữu Giác Nhân.
Vu Quả từ khi biến thành quả oa oa thì năng lực cảm ứng yếu đi rất nhiều, nhưng nó vẫn có thể cảm giác được phương hướng của một vài bảo vật đặc biệt, vừa rồi nó mới giục hai người cha của nó chạy về phía tây trong vương cung.
Nguyên Chiến bỗng dừng bước, thân thể chợt lóe lên, xuất hiện ở phía sau Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc xoay người theo.
Cửu Phong còn đang hưng phấn mà lẩm nhẩm lầm nhầm với tiểu Bạch Giác, khoe khoang vừa rồi mình lợi hại cỡ nào.
Tiểu Bạch Giác dùng ánh mắt hâm mộ nhìn nó, nó cũng muốn mạnh được như vậy, mạnh như vậy sẽ không có ai dám nhốt nó lại, đúng không?
Một bóng người có vóc dáng thon dài chậm rãi bước ra từ trong cát bụi, quanh thân y tựa hồ như một vòng gió xoáy lưu chuyển, cát bụi không thể chạm vào người y mảy may.
Bóng người đến gần, càng lúc càng trở nên rõ ràng, đó là một Hữu Giác Nhân.
Cửu Phong đang nói chuyện với bạn bỗng nhiên ngẩng phắt đầu dậy, nhìn về phía người tới.
Nghiêm Mặc cũng nhìn chằm chằm đối phương.
Nguyên Chiến định ra tay, nhưng lại không cảm nhận được chút địch ý nào từ đối phương, xuất phát từ cẩn thận, hắn chỉ nâng cao đề phòng, chứ không lập tức ra tay tấn công đối phương.
Đó là một người đàn ông Hữu Giác có dáng người vô cùng cao lớn, tướng mạo cực kỳ đẹp trai, khí chất lạnh lùng tàn khốc, nhưng trong mắt lại mang theo ba phần ý cười dịu dàng.
Hữu Giác Nhân kia chớp chớp mắt nhìn Cửu Phong trước, rồi lại ngước mắt nhìn về phía Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến, khẽ cười với hai người.
Nghiêm Mặc không có nhãn thuật gì gì đó có thể nhìn thấy vạn vật, nhưng nguyên khí xung quanh hắn hình như đang muốn truyền đạt cho hắn cái gì đó.
Người nọ cất bước, đột nhiên tới gần bọn họ.
Nguyên Chiến theo bản năng mà chắn trước Nghiêm Mặc và hai đứa nhỏ, mặt ngoài thoạt nhìn hắn vẫn lơi lỏng, nhưng hắn biết cơ bắp mình đã căng chặt.
Nghiêm Mặc không cảm nhận được ác ý của đối phương, nên dùng nụ cười đáp lại.
Người nọ dừng bước: “Chào, nhân loại Vô Giác.”
Đây cũng là một cách gọi kỳ lạ, tất cả các Hữu Giác Nhân đều gọi là Vô Giác Nhân, rất ít người gọi cái kiểu này, cứ như thể y không phải nhân loại giống bọn họ.
“Chào, người bạn không biết tên.” Nghiêm Mặc nhẹ nhàng đẩy Nguyên Chiến ra, gật đầu với hắn.
Người nọ chào hỏi xong như cảm thấy đã hoàn thành nhiệm vụ, liền dời toàn bộ lực chú ý lên người Cửu Phong, còn hỏi một câu rất kỳ quái: “Nhóc là tự nguyện à?”
Cửu Phong nghiêng đầu, dùng đôi mắt phượng khôn khéo mà đánh giá đối phương.
Nghiêm Mặc cảm thấy không ổn, theo lý thuyết thì nguyện lực của hắn có thể khiến đại đa số người không để ý đến hai đứa nhỏ, nhưng người này hình như ngay từ khi bắt đầu đã theo dõi Cửu Phong đi?
Người nọ cười, vươn tay như muốn vuốt cái đầu nhỏ của Cửu Phong.
“Bốp.” Nguyên Chiến không chút khách khí mà đánh bay tay y. Hắn sẽ không để một người xa lạ chạm vào con nít nhà hắn!
Người nọ nhíu mày, có chút tức giận, nhưng khi y muốn động thủ thì đột nhiên hiểu ra được cái gì đó, kinh ngạc mà thấp giọng nói: “Cậu vậy mà… a, hóa ra không phải sức mạnh của cốt khí, ha hả, đã rất lâu rồi ta chưa từng gặp qua, không ngờ Vô Giác Nhân trên phiến đại lục này lại có chiến sĩ thần huyết đột phá cấp mười, xem ra cục diện của phiến đại lục này lại sắp phải thay đổi.”
Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc thay đổi vẻ mặt.
Người nọ cười rộ lên: “Đừng có trừng ta, tuy ta cũng rất muốn đánh với cậu một trận, nhưng nếu hai ta thật sự đánh nhau thì chỉ sợ thành phố này sẽ không đứng vững nổi. Dựa theo quy tắc của cường giả, chỉ cần là chiến sĩ thần huyết từ cấp mười trở lên đều không được chiến đấu ở nơi có một lượng lớn sinh linh tồn tại, nếu không sẽ bị những cường giả khác hợp sức thảo phạt. Lần sau đi, chúng ta tìm một vùng đất hoang vu, đánh cái cho đã ghiền.”
Đây là những lời mà Nghiêm Mặc chưa bao giờ nghe qua, thì ra giữa những cường giả còn có văn bản chế ước rõ ràng sao? Nghe rất hợp lý đó. Nghiêm Mặc suy đoán thân phận đối phương.
Nguyên Chiến thì cảm nhận được sức uy hiếp cường đại trên người đối phương, thực lực người này khiến hắn cảm giác hình như còn mạnh hơn chiến sĩ Phi Sơn của Vu Thành một chút, nhưng hẳn là không mạnh hơn Ngu Vu.
Ngu Vu chính là một lão yêu quái —— theo cách nói của Nghiêm Mặc.
Nguyên Chiến đoán, thực lực của hắn và người này rất có thể không kém nhau mấy, nhưng nếu đánh nhau thật thì hắn cũng không sợ, hắn có rất nhiều thủ đoạn chứ không phải chỉ có năng lực của chiến sĩ thần huyết, có vài năng lực để tổ hợp với nhau, rất tiện đi ám sát người ta.
Nghiêm Mặc cứ cảm thấy người này không giống như những Hữu Giác Nhân khác. Hắn thử dùng sức mạnh linh hồn để thăm dò đối phương, nhưng lại bị sức mạnh linh hồn của đối phương ngăn cản bên ngoài —— tinh thần lực của người này cũng vô cùng cường đại!
Đúng lúc này, Cửu Phong bỗng nhiên túm lấy tóc Nguyên Chiến, la lên: “A! Chim lớn!”
Người đàn ông điển trai nọ mang theo yêu thương trong mắt mà nở nụ cười: “Ồ, nhóc con, rốt cuộc cũng nhận ra ta rồi, tiếp thu truyền thừa không tồi. Nơi này không phải chỗ để nói chuyện,chút nữa sẽ có người tìm tới, đi theo ta.”
Người đàn ông xoay người.
Cửu Phong xác định được thân phận người nọ thì vô cùng vui mừng, há mồm phun một lưỡi dao gió với đối phương.
Người nọ nâng tay lên, ngón tay huơ một vòng, lưỡi dao gió kia liền xoắn quanh ngón tay y, tạo thành một lốc xoáy nhỏ.
“Khặc khặc! Chơi vui!” Cửu Phong vỗ tay, hai mắt như phát sáng.
“Muốn học không? Nhóc con.” Người nọ cười, quay đầu nhìn nó.
Cửu Phong liều mạng gật đầu.
Người nọ ra hiệu cho bốn người Nghiêm Mặc đi theo mình.
Hai lớn dắt tay hai nhỏ nhanh chóng đuổi theo.
Tiểu Bạch Giác mím môi, cố gắng dùng phương thức của mình để hạ thấp cảm giác tồn tại của mình xuống. Nó cũng cảm thấy Hữu Giác Nhân này rất cường đại, đây là năng lực bẩm sinh của nó.
Suốt đường đi không ai nói chuyện, Hữu Giác Nhân điển trai kia nhanh chóng dẫn bọn hắn đi vào một tòa cung điện, bên trong tràn ngập hơi thở ấm cúng của gia đình, thoạt nhìn như là chỗ ở của người này.
“Cứ tự nhiên mà ngồi.” Người nọ vào nhà liền cởi áo khoác xuống treo trên móc, tùy ý cầm ấm nước trên bàn lên rót vài ly cho bọn họ, còn cầm một quả trái cây lên đưa cho Cửu Phong, thuận tiện sờ sờ đầu nó: “Nhóc con, cái này hẳn là hợp khẩu vị với nhóc.”
Cửu Phong cười vui vẻ, cầm trái cây lên cắn, tựa hồ như nó vô cùng tin tưởng Hữu Giác Nhân này.
Nguyên Chiến vừa tiến vào liền nhìn quanh bốn phía, bảo đảm không có mai phục.
Nghiêm Mặc thì trên cơ bản đã xác định được thân phận đối phương, hơn nữa thái độ của Cửu Phong rõ ràng rất thân mật với người nọ, điều này làm thái độ của hắn khi nói chuyện trở nên hữu hảo hơn: “Thì ra là tộc nhân của Cửu Phong nhà chúng tôi, anh ngụy trang không tồi.”
Người nọ cười ha ha: “Hóa ra nhóc con này tên là Cửu Phong à? Tên rất hay! Mặt khác, ta không có ngụy trang, xem ra cậu không hiểu biết nhiều về chủng tộc bọn ta, về sau chờ khi Cửu Phong thành niên, cậu sẽ biết vì sao.” Tuy với vòng đời ngắn ngủi của Vô Giác Nhân, rất có thể không đợi được đến khi Cửu Phong thành niên.
Nghiêm Mặc cũng không cần chờ đến lúc đó, hắn là một bác sĩ và nhà nghiên cứu, khi được gặp hai ví dụ điển hình, lại nghe đối phương nói như vậy, hắn lập tức đoán ra được: “Ngoại trừ thân thể của bổn tộc các anh, có phải các anh còn có thể lựa chọn một thân thể thứ hai không? Mà thân thể này sẽ dựa vào người mà các anh thân thuộc hoặc yêu mến để quyết định?”
Người nọ không giấu vẻ kinh ngạc: “Nếu cậu đã tự đoán được, vậy ta đây không thể không thừa nhận cậu là một Vô Giác Nhân rất thông minh, không giống với đại đa số những Vô Giác Nhân ngu muội khác.”
“Thật ra Vô Giác Nhân không ngu muội đâu, bọn họ chỉ khuyết thiếu kinh nghiệm mà thôi.” Nghiêm Mặc không cảm thấy mình bị xúc phạm, chỉ nói đúng như thực tế.
“Cậu nói đúng, thấy cậu và người bên cạnh rất có thể đã là chiến sĩ thần huyết trên cấp mười, ta liền biết Vô Giác Nhân các cậu đã bắt đầu đứng lên.” Người nọ rõ ràng có tướng mạo điển trai nhưng tàn khốc và lạnh lùng, cơ mà lại rất thích cười, khi cười còn phối thêm đôi mắt chứa đầy tình cảm dịu dàng kia, đừng nói là khác phái, ngay cả người đồng giới chỉ sợ cũng sẽ động tâm với y.
Ai cũng có cái tính đam mê sắc đẹp, Nghiêm Mặc cũng không ngoại lệ, tuy hắn không bị nhan sắc của đối phương dụ hoặc, nhưng cũng không thể không thừa nhận rằng diện mạo đối phương đã đẹp đến trái quy tắc rồi.
Nguyên Chiến nhạy bén cảm nhận được điều gì, hơi trừng Nghiêm Mặc một cái.
Nghiêm Mặc cười thầm trong lòng. Xem ra gia súc nhà hắn vẫn rất để ý chuyện dung mạo của mình nha, ha ha.
Nghiêm Mặc ho khan một tiếng, hắn lại đoán ra được vài thứ từ lời của người nọ, vị Côn Bằng mặt người này hình như chưa từng tới đông đại lục, nếu không thì y chắc chắn đã không nói vậy.
Người đàn ông điển trai ngồi xuống bên cái bàn gỗ, cầm lấy ly nước nhấp một ngụm, rồi buông xuống hỏi: “Có thể nói cho ta biết, các cậu tới vương thành của Hữu Giác Nhân là vì sao không? Để tàn sát vương tộc? Hay muốn phá hủy vương thành của bọn họ?”
Nghiêm Mặc hơi dừng lại một chút, hỏi: “Anh hẳn là thấy được hiện trạng của Vô Giác Nhân dưới sự thống trị của Hữu Giác Nhân đi?”
Người đàn ông điển trai gật đầu: “Ừm, ta thấy. Trước tiên phải nói, ta sẽ không nhúng tay vào chuyện tranh cãi và đấu đá của nhân loại các cậu, nhưng bạn đời mà ta chọn là một Hữu Giác Nhân, nếu các cậu muốn khai chiến ở chỗ này, vậy thì nói cho ta biết trước một tiếng, ta sẽ dẫn bạn đời của ta rời đi.”
Lời này vô cùng lạnh nhạt, nhưng nghe qua lại rất phù hợp với cách hành xử của Côn Bằng mặt người.
Nguyên Chiến bỗng mở miệng: “Anh cảm thấy chúng tôi muốn khai chiến ở đây?”
Người đàn ông điển trai quay đầu: “Kỳ thật chiều nay ta bắt gặp các cậu trên đường đi, mới đầu ta cũng không chú ý tới nhóc con cùng tộc, mà là chú ý tới cậu, trên người cậu có sát khí.”
Sau đó, y lại nhìn về phía Nghiêm Mặc: “Ta không biết các cậu muốn làm gì và nhóc con kia muốn làm gì, nếu không phải ta chú ý tới vị chiến sĩ thần huyết này, lại cảm nhận được hơi thở quen thuộc trên người cậu, rồi dùng sức mạnh linh hồn cẩn thận thăm dò, chỉ sợ ta sẽ không để ý đến nhóc con đó như những người khác.”
Nghiêm Mặc nghe đến đó thì yên tâm, người đàn ông này chú ý tới Cửu Phong, nhưng hiển nhiên y không chú ý tới một đứa khác, này chứng tỏ nguyện lực của hắn vẫn còn rất hiệu nghiệm, xem, ngay cả tộc Côn Bằng mặt người cường đại cũng không cách nào nhìn thấu.
Người đàn ông điển trai lại nói chuyện với Cửu Phong, lần này tiếng y nói không phải ngôn ngữ thông dụng của Hữu Giác Nhân, mà là ngôn ngữ của tộc Côn Bằng mặt người: “Nhóc con, nhóc từ đâu tới đây? Sào huyệt của nhóc ở đâu? Ta đã ở đây một khoảng thời gian ngắn nhưng chưa từng nghe nói ở gần đây có tộc điểu nào nuôi chim non. Hơn nữa, nhìn bộ dáng của nhóc, ít nhất cũng đã mở được ba tầng truyền thừa bị phong ấn đi?”
Cửu Phong rất kiêu ngạo mà giơ móng vuốt nhỏ lên: “Bốn tầng!”
Người đàn ông điển trai cười: “Không tồi! Chiến sĩ nhân loại Vô Giác này là bạn đời mà nhóc chọn?”
“Kiệt?” Cửu Phong há to miệng, bị dọa cho ngu người, sau đó kích động kêu to: “Cái tên bại hoại đó sao có thể là bạn đời mà ta chọn chứ, ta không muốn giao phối với hắn đâu!”
“Ồ? Vậy thì là người còn lại?” Người đàn ông điển trai tựa hồ như không cảm thấy vấn đề mình hỏi rất không phù hợp với một thằng nhóc.
Mà Cửu Phong cũng không cảm thấy như vậy, nó mở được đến tầng truyền thừa thứ ba là đã biết tộc Côn Bằng bọn nó có thể chọn bạn đời ngay từ khi còn rất nhỏ, cũng có thể suốt đời không chọn ai cả. Nói chung, tộc Côn Bằng là một chủng tộc rất tùy hứng.
“Mặc…” Cửu Phong đúng là chưa từng nghĩ tới chuyện chọn Mặc làm bạn đời của mình, có thể nói trước đó nó chưa từng có cái khái niệm này, dù sao thì nó vẫn còn rất nhỏ. Nhưng hiện giờ được vị Côn Bằng thành niên này nhắc, nó bỗng cảm thấy chọn Mặc làm bạn đời hình như cũng không tồi, chỉ là chắc mỗi ngày nó đều phải đánh nhau với Nguyên Chiến để giành Mặc.
Nguyên Chiến nghe không hiểu hai con chim một lớn một nhỏ đó nói cái gì, nhưng Nghiêm Mặc thì có thể hiểu được.
Cửu Phong còn nghiêng đầu nhìn hắn, hớn hở hỏi: “Mặc, cậu sinh cho ta một con… không, sinh thật nhiều chim nho nhỏ có được không?”
Nghiêm Mặc: “…Không được.”
Cửu Phong đau lòng.
Nghiêm Mặc thấy bộ dáng kia của Cửu Phong thì lại không đành lòng, sửa miệng: “Tôi không sinh được, nhóc xem Đô Đô và Vu Quả đều phải dựa vào quả trái cây mà nhóc nhặt được mới có thể chào đời, thì sao tôi có thể sinh cho nhóc chim nho nhỏ được chứ? Cửu Phong, nếu nhóc thích chim nho nhỏ, vậy chờ về sau tìm một đối tượng có thể sinh dục, đến lúc đó nhóc muốn người nọ sinh bao nhiêu là có thể sinh bấy nhiêu!”
Những lời này thì Nguyên Chiến nghe hiểu, nhưng hắn lại không để trong lòng, con chim chích bông của thằng nhóc thích cưỡi trên cổ hắn đó ngay cả lông còn chưa mọc đâu, muốn giành người với hắn? Nằm mơ đi!
Cửu Phong cào cào đầu, thật khó xử mà lẩm bẩm: “Nhưng ta thích cậu, không thích người khác đâu.”
Nghiêm Mặc cảm động, hắn vẫn chưa nghĩ ra cách dỗ dành thằng nhóc này thì vị Côn Bằng thành niên hóa thân thành Hữu Giác Nhân kia đã cười nói: “Nhóc có thể chờ sau này con của cậu ta lớn lên, rồi hẵng xem xem có thích hay không.”
Những lời này của người nọ là thật tình nghĩ cho hai người, y nghĩ vòng đời của Vô Giác Nhân ngắn ngủi, mà Nghiêm Mặc đã thành niên, dù tộc Côn Bằng có thể chia sẻ tuổi thọ của mình cho bạn đời thì cũng phải chờ đến khi thành niên mới làm được, mà chờ đến lúc Cửu Phong thành niên, thì chắc Nghiêm Mặc đã chết đến mức chỉ còn lại xương trắng, thay vì để Cửu Phong chờ một người bạn đời không có hy vọng, còn không bằng ngay từ đầu đã đặt hy vọng lên đời sau của Nghiêm Mặc.
Cửu Phong lập tức nhìn về phía túi dưỡng thai Nguyên Chiến đeo trước ngực, hai mắt tỏa sáng, đúng vậy, Mặc đã ở cùng Đại Chiến hư thúi, không có cách nào làm bạn đời với cậu ấy, nhưng cậu ấy đã sinh hạ hai Mặc nho nhỏ, nó có thể chờ Mặc nho nhỏ lớn lên nha!
Vu Quả nằm trong túi dưỡng thai cảm thấy một cơn gió lạnh thổi qua, nó cố gắng tới gần Đô Đô, muốn bảo vệ Đô Đô, không cho cỗ ác ý khổng lồ kia xúc phạm em trai bảo bối của mình.
Nghiêm Mặc chú ý tới ánh mắt của Cửu Phong, nhưng căn bản không để trong lòng, bọn nhỏ vẫn còn nhỏ, ai biết tương lai sẽ như thế nào chứ.
Cha Chiến thì hừ lạnh một tiếng, muốn làm bạn đời của con hắn, còn phải xem người cha này có đồng ý hay không! Trước tiên đánh thắng hắn đã rồi nói sau!
Tiểu Bạch Giác thấy Cửu Phong nhìn chằm chằm túi dưỡng thai Nguyên Chiến đeo trước ngực, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác kỳ quái. Nó vẫn còn nhỏ, vẫn chưa biết cái này gọi là ‘ghen’, không phải kiểu ghen giữa hai người yêu nhau, mà chỉ đơn thuần là vì bạn của mình lại thân với người khác hơn cả mình.
“Xin hỏi, chúng tôi nên xưng hô với anh như thế nào?” Nghiêm Mặc tự giới thiệu: “Tôi là Nghiêm Mặc, đây là Nguyên Chiến, bảo bối nhỏ này là Tô Môn.”
Người đàn ông điển trai chưa nói đã cười trước: “Nguyên Châu, ta cho phép các cậu trực tiếp gọi tên ta.”
Nguyên Chiến thầm trề môi trong lòng. Chờ về sau tìm cơ hội đánh anh một trận, bắt anh phải gọi Mặc của tôi là Mặc đại nhân!
Nguyên Châu và Nghiêm Mặc lại hàn huyên thêm vài câu, Nghiêm Mặc cố ý hỏi những điều cấm kỵ trong việc giáo dục chim non của tộc Côn Bằng mặt người, nhưng không biết Nguyên Châu là vì bảo hộ Cửu Phong, hay là vì không muốn nói ra bí mật của tộc Côn Bằng cho chủng tộc khác, chỉ nói phàm là tộc nhân của tộc Côn Bằng mặt người đều không cần quá chăm chút việc giáo dục, tự bọn chúng sẽ biết được hết thảy từ truyền thừa trong trí nhớ của mình.
Nghiêm Mặc cũng không cưỡng cầu. Hắn lại hỏi Nguyên Châu có biết về quả Vu Vận không, cùng với việc y có biết phương pháp nuôi dưỡng quả Vu Vận chính xác hay không.
“Cậu hỏi cái này làm gì? Cậu tìm được quả Vu Vận rồi?” Nguyên Châu nhìn Nghiêm Mặc.
“Tôi muốn nuôi nó thành người.” Nghiêm Mặc không phủ nhận.
Nguyên Châu gõ gõ mặt bàn, trong mắt toát ra vẻ tán thưởng rõ ràng: “Cậu thật sự rất không tồi, các chủng tộc trí tuệ có được quả Vu Vận đều sẽ không chống lại được sự dụ hoặc của nó, khiến bọn họ nuôi dưỡng sai cách, làm quả Vu Vận biến thành sinh vật tham lam chỉ biết cắn nuốt, cuối cùng bị diệt vong. Nếu cậu thật sự có được quả Vu Vận, thì hiện giờ vẫn còn có thể bình tĩnh như vậy mà muốn nuôi nó thành người, ta nghĩ sức mạnh linh hồn của cậu nhất định rất cường đại, vận may cũng cực kỳ tốt.”
Nguyên Châu nói tới đây thì nhìn Cửu Phong, có thể khiến Côn Bằng mặt người còn nhỏ tuổi như thế chịu thân mật với mình, người này sao mà không may mắn chứ?
“Nhưng thật đáng tiếc, phương pháp nuôi dưỡng kỹ càng ta không biết, này phải hỏi tư tế của tộc ta, chỉ có ký ức truyền thừa của tư tế mới biết điều này.”
Nghiêm Mặc không cảm thấy thất vọng, hắn cảm thấy cách hắn nuôi dưỡng Vu Quả bây giờ cũng không có vấn đề gì, chỉ là hắn muốn có thêm một tầng đảm bảo nữa thôi.
“Cho nên, các cậu tới thành thị của Hữu Giác Nhân, còn đại náo một trận, rốt cuộc là vì sao? Chẳng lẽ các cậu không sợ bị vây bắt? Tuy hai người các cậu rất lợi hại… ừm, ta không rõ thực lực của cậu lắm, nhưng dù thực lực của cậu tương đương vị chiến sĩ thần huyết này, thì tộc Hữu Giác cũng không thể bị đánh bại chỉ với hai người các cậu.” Nguyên Châu lại chuyển đề tài trở lại.
Nghiêm Mặc trầm ngâm, hắn không biết có nên tin tưởng vị Côn Bằng vừa gặp mặt này hay không, nhất là khi bạn đời đối phương còn là một Hữu Giác Nhân. Hắn và Nguyên Chiến đại náo một trận cũng không phải là quậy phá không có kế hoạch, nếu được, hắn còn chuẩn bị bức ép Hữu Giác Nhân thừa nhận cái danh Đại Cốt Khí Sư của hắn trong trận chung kết của cuộc thi cốt khí.
Bọn họ chỉ muốn đi nhanh hơn một bước, chứ không định nâng đỡ Vô Giác Nhân từng bước nữa, sau đoạn thời gian ở chung với những Vô Giác Nhân đó, bọn họ phát hiện Vô Giác Nhân trên tây đại lục còn thiếu cái gì, quá nhiều người còn đang ngủ say, bọn họ phải dùng lực thúc đẩy, nếu không, chờ những người đó tự thức tỉnh và thay đổi thì thật không biết phải đợi bao nhiêu năm.
Nhưng kế hoạch của hắn và Nguyên Chiến có thể nói cho người này biết không?
Nguyên Châu nhận ra sự kiêng dè của hắn, cười: “Côn Bằng mặt người bọn ta sẽ không xuất chiến vì bất cứ chủng tộc nào, chỉ cần các cậu không làm hại đến bạn đời của ta hay người mà bạn đời ta quý mến, thế nên, dù các cậu có đánh lệch địa vị Hữu Giác Nhân thì ta cũng sẽ không ra tay.”
Nghiêm Mặc cảm thấy có chỗ nào đó không đúng cho lắm, Cửu Phong nhà hắn hình như đã nhiều lần giúp hắn tấn công người khác rồi nhỉ? A, sao cứ cảm thấy chuyện này nhất định không thể nói cho vị Côn Bằng thành niên đối diện biết nhỉ?
“Kỳ thật chúng tôi không phải người trên mảnh đất này, mà đến từ đông đại lục.” Nghiêm Mặc quyết định tiết lộ một chút thông tin, vừa lúc hắn cần một nội ứng có thể giúp hắn chút chuyện nhỏ, lúc trước không gặp được Nguyên Châu, hắn còn nghĩ chắc mình và Nguyên Chiến sẽ phải phí sức một phen để sắp đặt ít tay chân trong vương cung, hiện giờ có nguồn tài nguyên tốt như vậy, nếu không lợi dụng một chút thì chẳng phải là quá phí phạm rồi?
Về phần người này có thể bán đứng bọn họ ngay khi vừa xoay mặt hay không, Nghiêm Mặc cười ha hả trong lòng, chẳng phải con trai nhỏ của hắn đã nói sao, đánh nhau không tốt, cho uống thuốc độc là được rồi. Mặt khác, hắn còn có thể cầu nguyện, nguyện đối phương không phản bội và bán đứng bọn hắn trong một thời gian nhất định.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]