Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn



“Chỉ cần có thể khiến ba tộc Hữu Giác tăng thêm chút ngăn cách, thì cớ sao không làm?”Đây là một câu chuyện máu chó phiên bản Hữu Giác Nhân.

Khi công tước Mạc Đốn còn trẻ rất có tinh thần mạo hiểm, vào một lần công tước dẫn thủ hạ, thị vệ và du chiến sĩ đi làm chút nhiệm vụ, hơn nữa ông ta cho rằng là đàn ông thì không thể chỉ ngồi một góc, phải đi khắp nơi mới gia tăng kiến thức, can đảm và trí tuệ.

Từ nhỏ Bố Hoa cũng đã chạy theo cha đi khắp nơi, sau khi lớn lên liền kéo bạn bè hợp thành một tiểu đội du chiến sĩ.

Mười năm trước, công tước Mạc Đốn bị thương ở đầu trong một nhiệm vụ mà hôn mê, thất lạc toàn bộ thủ hạ, sau khi tỉnh lại phát hiện có một tiểu quý tộc Bạch Giác cứu mình, nhưng không biết vì sao lúc tỉnh dậy Mạc Đốn lại mất trí nhớ, hơn nữa, tất cả vật phẩm bên người đều biến mất.

Lúc Mạc Đốn mất trí nhớ đã quên mất thân phận của mình, quen biết với tiểu quý tộc Bạch Giác kia, người nọ tên là Ba (cùng tên một loại cỏ),sau khi kết bạn với đối phương, Mạc Đốn nảy sinh hảo cảm với Ba. Nhưng Mạc Đốn cứ cảm giác hình như mình đã có bạn đời rồi, nên lúc ở chung với Ba ông luôn giữ khoảng cách chứ không quá thân mật.

Chỗ này cần phải nói một chút, Hữu Giác Nhân đối xử với bạn đời cũng tương tự như loài sói, đại đa số người chỉ có một bạn đời trong cả cuộc đời, và vô cùng trung thành với bạn đời của mình.

Tuy Mạc Đốn mất trí nhớ, nhưng vì dấu khắc nằm sâu trong linh hồn với bạn đời mình, dù Ba có tốt với ông như thế nào, ông vẫn không tiến bước nào với đối phương. Không lâu sau, thương thế của Mạc Đốn khỏi hẳn, liền bảo Ba trả lại đồ đạc cho mình.

Ba cầm một phần tới, nhưng cốt khí trữ vật quan trọng nhất lại không đưa cho ông. Khi đó Mạc Đốn không nhớ ra mình có cốt khí trữ vật hay không, nào biết ở ngay đêm mà ông nói mình phải rời đi, thì ông lại đột nhiên phát tình mà chiếm hữu Ba khi Ba tới phòng ông để chào tạm biệt lần cuối.

Xong việc, Mạc Đốn để lại lời hứa với Ba và cha cô ta, rằng nếu ông không có bạn đời thì sẽ kết hôn với Ba, còn nếu đã có, ông sẽ cố gắng đền bù cho Ba. Khi đó Mạc Đốn đã bắt đầu hoài nghi Ba.

Cha của Ba lại yêu cầu hai người phải đến thần điện để tuyên thệ kết hôn ngay lập tức, mới đầu Mạc Đốn cự tuyệt nhưng sau đó lại đồng ý, lúc tới thần điện, ông đã cầu cứu Đại Vu Bạch Giác của thần điện, nói mình mất trí nhớ, rất có khả năng bị hạ dược hoặc bị vu thuật quấy nhiễu.

Vị Đại Vu Bạch Giác kia không thèm để ý đến yêu cầu của cha Ba là bắt Mạc Đốn phải kết hôn với con gái mình, mà giúp Mạc Đốn tìm lại trí nhớ, sau đó có một vị Đại Vu Hồng Giác đi ra ngoài du ngoạn ra tay giúp đỡ mới phát hiện việc Mạc Đốn mất trí nhớ quả nhiên có liên quan đến vu thuật.

Tuy Đại Vu Hồng Giác không thể giúp Mạc Đốn khôi phục toàn bộ ký ức, nhưng cũng đủ để Mạc Đốn nhớ ra thân phận của mình và cách liên lạc với cấp dưới.

Chờ khi Mạc Đốn liên lạc được với cấp dưới, thành chủ và Đại Vu thần điện nơi ông đang ở hợp tác với nhau, tìm ra trong nhà Ba chứa chấp ma vu Vô Giác Nhân, và tìm được vòng cổ cốt khí trữ vật đã bị Ba giấu đi.

Sự tình đến đây thì sáng tỏ, Ba tình cờ gặp Mạc Đốn bị thương, tâm sinh hảo cảm, mang Mạc Đốn về nhà. Cha của Ba nhận ra Mạc Đốn, cho rằng đây là một cơ hội tuyệt hảo để vươn mình, liền bàn bạc với con gái, lợi dụng thảo dược và ma vu Vô Giác Nhân để khiến Mạc Đốn mất trí nhớ, rồi lục soát tất cả những vật có thể chứng minh thân phận của ông, dụ dỗ Mạc Đốn phát sinh quan hệ với Ba, tốt nhất là có thể tuyên thệ kết hôn ở thần điện.

Mà chỉ cần Mạc Đốn kết hôn với Ba ở thần điện, thì dù về sau Mạc Đốn có phát hiện mình còn một người bạn đời nữa, dựa theo pháp luật của Hữu Giác Nhân, dưới tình huống Ba không biết sự tình cũng có thể nhận được tài sản và địa vị mà Mạc Đốn chia sẻ, hay ít nhất cũng có thể nhận được một khoảng bồi thường cực cao.

Tiếc là bọn họ quá hấp tấp, hạ dược khiến Mạc Đốn phát tình, rồi bị Đại Vu Hồng Giác ra ngoài du ngoạn phát hiện ra người khiến ông mất trí nhớ, cuối cùng chẳng những tốn công dã tràng mà còn bị thành chủ hủy bỏ địa vị quý tộc và trục xuất ra khỏi thành.

Ba mất đi tất cả, lại càng thêm không chịu buông tha cho Mạc Đốn, không ngừng khóc lóc cầu xin Mạc Đốn rằng mình thật lòng yêu ông, mà cô ta thì không biết gì cả, tất cả đều là do cha cô ta tự làm.

Ba càng nói, Mạc Đốn càng thấy ghê tởm. Nhất là sau đó Ba còn đuổi tới thành Huyền Vũ, chặn đường công tước phu nhân để mà khóc lóc kể lể.

Ngay lúc Mạc Đốn không thể nhịn được nữa, muốn hoàn toàn giải quyết Ba, thì lại rất máu chó mà phát hiện ra Ba mang thai, dựa theo thời gian thì đứa nhỏ này rất có thể chính là của ông, Ba cũng nói như vậy.

Bất đắc dĩ, xuất phát từ tâm lý coi trọng thế hệ sau —— tộc Hữu Giác vừa đến tây đại lục bởi vì dân cư thưa thớt mà lập ra quy định không được phép phá thai, thế hệ sau sẽ được pháp luật bảo hộ một cách nghiêm ngặt, mà pháp luật này vẫn còn kéo dài đến tận ngày nay.

Tuy Mạc Đốn không muốn để đứa nhỏ này sinh ra, nhưng Ba lại gào lên ngay trước mặt dân chúng, khiến một vài đối thủ nhân cơ hội công kích ông, Mạc Đốn không thể không để Ba sinh hạ đứa nhỏ, nhưng phải dưới tình huống được thần thị của thần điện giám sát.

“Đứa trẻ được sinh ra, sau khi nhờ Đại Vu thử máu, quả thật là cha của đứa trẻ. Cha tôi phải giữ đứa trẻ lại dựa theo quy định của pháp luật, cho Ba một mớ cốt tệ để bồi thường, rồi cho phép cô ta rời đi. Nhưng qua chưa được mấy năm thì lại xuất hiện, về sau cô ta không ngừng dùng cái cớ muốn được gặp con để đòi tài vật từ chỗ cha mẹ tôi.” Bố Hoa lắc đầu, đối với kẻ thứ ba đã hủy hoại tình cảm giữa cha mẹ hắn, còn phá tan gia đình hắn, hắn cực kỳ căm hận và khinh bỉ.

“Vì sao không giết quách đi?” Nguyên Chiến từ nãy đến giờ vẫn im lặng chợt mở miệng.

Ba người cùng nhìn về phía hắn, Bố Hoa cười khổ: “Chúng tôi rất muốn giết đấy chứ, nhưng bởi vì cô ả quậy ghê quá, rất nhiều người đều biết mặt cô ta, đối thủ của cha tôi hình như cũng đang âm thầm giúp cô ta, nếu chúng tôi giết cô ta, những người đó sẽ có cớ để công kích cha tôi, mà tội của cô ta dù sao cũng không đến mức phải chết.”

Nguyên Chiến: “Thế sao không nhốt cô ả lại? Rồi cho người tới canh chừng?”

Bố Hoa: “Chúng tôi thử rồi, nhưng luôn có người giúp cô ta trốn ra, hình như cô ta còn có người âm thầm bảo vệ, đây cũng là lý do đôi khi cô ta có thể lẻn vào nhà tôi.”

“Tộc Bạch Giác?” Nghiêm Mặc đột nhiên hỏi.

Bố Hoa lắc đầu: “Không biết. Không có chứng cứ rõ ràng thì chúng tôi khó mà nói.”

Nghiêm Mặc cầm ly nước lên thưởng thức, một lát sau nói giỡn: “Vậy có khi nào là tộc Hồng Giác đang âm thầm trợ giúp cô ta không?”

Bố Hoa sửng sốt, bật cười: “Sao cậu lại nghĩ như vậy?”

Nghiêm Mặc nhún vai: “Tôi chỉ cảm thấy vị Đại Vu Hồng Giác kia đi ra ngoài du ngoạn đúng lúc quá. Hơn nữa, các anh không cảm thấy chuyện mà cô ta và cha cô ta làm có vài điểm mâu thuẫn lớn sao?”

“Ồ? Điểm nào?”

Nghiêm Mặc giơ một ngón tay lên: “Thứ nhất, bọn họ quá hấp tấp, hạ dược khiến công tước Mạc Đốn phát sinh quan hệ với cô ta, công tước Mạc Đốn đâu phải đồ ngốc, sao lại không nhận ra? Thứ hai, khi công tước Mạc Đốn xong việc đã nói sẽ tận lực bồi thường, chỉ cần cô ta và cha cô ta không quá ngu thì sẽ không dây dưa đòi tới thần điện tuyên thệ kết hôn, mà là chấp nhận khoảng đền bù của công tước Mạc Đốn mới đúng, dù sao cha của cô ta chỉ muốn khôi phục địa vị và vinh quang trong quá khứ mà thôi, chẳng phải sao?”

Bố Hoa không nói gì, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, không phải bọn họ không thể nghĩ đến mấy vấn đề này, chỉ là bọn họ thân là đương sự, rất nhiều chuyện không rõ ràng như vậy, tục ngữ nói ‘trong nhà chưa rõ, ngoài ngõ đã tường’ chính là những tình huống này.

Nghiêm Mặc có thể chỉ ra, nhưng đó là khi hắn đứng trên lập trường của ba tộc và tới từ thời đại mà tin tức bùng nổ.

Nghiêm Mặc cũng không rõ suy đoán của mình có đúng không nữa, nhưng chỉ cần có thể khiến ba tộc Hữu Giác tăng thêm chút ngăn cách, thì cớ sao không làm?

“Thứ ba, nếu cha cô ta có thể muốn lợi dụng vu giả Vô Giác Nhân và thảo dược để khiến Mạc Đốn mất trí nhớ, vậy sao lại ngốc tới nỗi nhất quyết ép Mạc Đốn đến thần điện? Chẳng lẽ ông ta không sợ Mạc Đốn cầu cứu người của thần điện sao? Mà ông ta có thể nhận ra Mạc Đốn, vậy sao những người khác không nhận ra?”

“Thứ tư, vị Đại Vu Hồng Giác kia chứng tỏ việc Mạc Đốn mất trí nhớ là có ẩn khúc quá trùng hợp. Tôi không tin vào sự trùng hợp, tôi chỉ tin hết thảy những chuyện xảy ra trên đời này đều có dấu vết để lần theo, mọi ngẫu nhiên chỉ là kết quả tất yếu của một chuỗi hành động tích lũy mà thành.”

“Thứ năm, các anh cũng đã nói, có người đang âm thầm trợ giúp cô ta, nếu không thì cô ta không thể sống được đến bây giờ, càng không thể sinh hạ được đứa trẻ. Cha anh là ai? Thân là công tước, ông ta sẽ bị một người đàn bà không có tý vũ lực nào chèn ép sao? Vậy rốt cuộc là ai đang trợ giúp cô ta? Kỳ thật, điều này rất dễ đoán, xem xem ai đạt được ích lợi lớn nhất thì đó chính là kẻ đang âm thầm trợ giúp cô ta, rất có khả năng người này chính là người ra tay thúc đẩy mọi chuyện.”

Đơn Đốn thấy Nghiêm Mặc phỏng đoán như thật, mới đầu căn bản không để trong lòng, hắn vẫn chỉ vừa cười vừa nghe, nhưng nghe đến cuối, nụ cười của hắn đã biến mất.

Nghiêm Mặc tổng kết: “Các anh có thể suy nghĩ kỹ một chút, mười năm trước công tước Mạc Đốn đã xảy ra chuyện lớn hoặc thay đổi gì? Cục diện chính trị của Hữu Giác Nhân các anh có thay đổi gì? Mà người phụ nữ tên Ba đó sau khi biến mất mấy năm lại xuất hiện, thái độ của cha anh đối với người Bạch Giác như thế nào? Cùng với những chuyện xảy ra sau đó đã ảnh hưởng gì tới sự phán đoán của ông?”

Vẻ mặt của Bố Hoa đã hoàn toàn thay đổi, hắn đứng bật dậy, rồi lại chậm rãi ngồi xuống.

Đơn Đốn đẩy ly nước qua cho hắn.

Bố Hoa cầm lấy uống một ngụm.

Nghiêm Mặc rất hiểu ý mà nói: “Nếu anh có chuyện gì thì cứ đi trước đi. Tôi và A Chiến ở trong thần miếu Hạ Thành, thần thị nơi đó là thần thị Trọng.”

Bố Hoa ngẩng đầu, lại lấy ra một quân bài đẩy đến trước mặt Nghiêm Mặc: “Cái này cậu cứ nhận trước đi, nếu tôi không ở cạnh các cậu, có cái này ít nhất sẽ giúp các cậu giải quyết được một chút phiền toái nhỏ.”

“Cảm ơn.” Điều Nghiêm Mặc quan tâm nhất là chuyện khác, hắn không quan tâm tới vẻ mặt của người ta khó coi cỡ nào: “Đúng rồi, đứa bé kia là Bạch Giác hay là Hắc Giác vậy? Các anh có người nào mang sừng không thuần một màu không?”

Vấn đề này thật sự rất không lịch sự, lúc này Bố Hoa không có tâm tình để đùa với Nghiêm Mặc, trả lời cho có lệ: “Đứa bé kia là Bạch Giác. Chúng tôi dù là con lai thì cũng không xuất hiện người nào mang sừng không thuần một màu, hoặc là kế thừa từ cha, hoặc là kế thừa từ mẹ.”

“Thế à.”

Bốn người lại trò chuyện thêm dăm ba câu nữa, thấy Bố Hoa không ngồi yên được, Nghiêm Mặc liền phất tay bảo hắn nhanh đi đi.

Tuy Bố Hoa vội vã muốn đi gặp cha, nhưng vẫn cùng Đơn Đốn đích thân tiễn Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến ra khỏi phủ công tước.

Lúc này sắc trời đã tối, nhưng bên đường có đèn đường, trời lại có trăng, tầm nhìn khá rõ, một vài người trở về muộn nhìn thấy thế tử Bố Hoa và bạn mình đích thân tiễn hai tên Vô Giác Nhân ra khỏi phủ.

Ở cửa, người phụ nữ tên Ba quỳ rạp trên mặt đất khóc thút thít đã không còn ở đó nữa, Nghiêm Mặc ngửa đầu nhìn trăng, hơi nhếch mép cười.

Nguyên Chiến cầm lấy tay hắn: “Những gì em phân tích là thật à?”

Nghiêm Mặc cúi đầu, cười giảo hoạt: “Ai mà biết, mọi chuyện đều có khả năng. Hơn nữa có một số việc là do anh nghĩ như thế nào, và nhìn từ góc độ nào mà thôi.”

Nguyên Chiến như hiểu ra cái gì, dùng bả vai đụng đụng hắn. Rồi hai người cùng cười rộ lên, chậm rãi đi về phía trước.

Chốc lát sau, Nghiêm Mặc vỗ trán hô: “Cửu Phong đâu?”

Cùng thời gian đó, trong phủ thành chủ thành Huyền Vũ.

“Đại nhân, đây là đợt trẻ con Vô Giác đưa tới trong hôm nay.”

Quản gia Hữu Giác Nhân phất tay, người hầu ở cửa đẩy cửa ra, người hầu đang chờ ở bên ngoài nâng một đám lồng sắt tiến vào đại sảnh.

Trong lồng sắt truyền ra tiếng khóc thút thít của trẻ con, nhưng miệng bọn nó đều bị khăn vải bịt kín, không đứa nào có thể phát ra tiếng khóc lớn. Lũ trẻ có độ tuổi không lớn mấy, thoạt nhìn đều dưới sáu tuổi, cả đám đều như chim cút bị dọa sợ, rúc trong lồng chỉ biết khóc thút thít và run rẩy, có đứa thoạt nhìn như đã sợ tới choáng váng.

Tất cả người trong đại sảnh đều cúi đầu, chỉ có quản gia là không chút hoang mang mà giới thiệu: “Mấy ngày gần đây bởi vì sắp cử hành cuộc thi cốt khí, rất nhiều khách quý thích ăn thịt trẻ con Vô Giác kéo tới từ nhiều nơi, vì thế mà thị trường bán thịt trẻ con ít hơn bình thường một chút.”

Gã đàn ông gầy gò ngồi ở thượng vị đặt một tay trên tay vịn mà nhíu mày.

Quản gia nói tiếp: “Nhưng tôi đã cho người đến các thành trấn nông thôn phụ cận để thu mua, còn tuyên bố nhiệm vụ ở hiệp hội của đám du chiến sĩ, tin là chỉ sau vài ngày sẽ có đủ trẻ con để đưa tới quý phủ. Đại nhân, ngài xem hôm nay ngài muốn dùng đứa nào?”

Quản gia ra hiệu cho người hầu nâng từng lồng sắt đưa đến trước mặt gã đàn ông để gã chọn.

Trẻ con Vô Giác trong lồng sắt phần lớn đều ốm tới lồi xương sườn, chỉ có hai đứa là có chút thịt, cũng không có đứa nào mềm mụp.

Gã đàn ông gầy nhom dùng ánh mắt kén chọn nhìn lướt qua, cuối cùng dựa người ra phía sau, ghét bỏ hỏi: “Chỉ nhiêu đó? Đứa trẻ ma kia vẫn chưa tìm được à?”

Quản gia khom lưng: “Người của thành vệ sở đã bắt về không ít, nhưng trước mắt vẫn chưa phát hiện ra đứa trẻ ma kia.”

“Ừm.” Gã đàn ông gầy nhom giơ tay lên xoa xoa chóp mũi: “Lại thêm một nhiệm vụ cho hiệp hội du chiến sĩ, một đứa trẻ ma Vô Giác đổi lấy năm ngàn đến mười ngàn cốt tệ.”

“Vâng.”

“Mặt khác, nói là mệnh lệnh của ta, lệnh cho những cái Vô Giác Nhân đó chủ động giao đứa trẻ ma ra, một ngày không giao, bắt đầu từ Hạ Thành, mỗi ngày đuổi mười hộ Vô Giác Nhân bình dân ra khỏi thành, đồng thời tịch thu tất cả tài sản của chúng, để lại toàn bộ trẻ con dưới bảy tuổi.”

Quản gia hơi khựng lại: “Đại nhân, làm như vậy, các quý tộc và thần điện bên kia liệu có…”

Gã đàn ông gầy nhom cười lạnh: “Dù sao ta cũng chẳng phải tộc trưởng không phải sao? Nhưng chỉ cần ta còn là thành chủ thành Huyền Vũ một ngày, ta sẽ có thể hạ mệnh lệnh như vậy. Nếu thần điện và các gia tộc khác có ý kiến, thì bảo bọn họ trực tiếp tới gặp ta. Chỉ là một ít Vô Giác Nhân mà thôi, bọn họ còn muốn chống đối ta à?”

Quản gia cúi đầu: “Vâng.”

Gã đàn ông gầy nhom lại quét mắt nhìn lồng sắt lần nữa: “Vừa rồi ông nói người của thành vệ sở đã bắt không ít trẻ con Vô Giác?”

“Vâng.”

“Đi mua lại đây, nói là ta muốn tất cả.”

“Vâng, đại nhân.”

Mà Cửu Phong lúc này đang làm gì?

Cửu Phong lúc này đang trêu đùa một nhóc Hữu Giác Nhân.

Trên đỉnh đầu nhóc này, ở huyệt Bách Hội có một cái sừng nhỏ màu trắng ngắn ngủn nhòn nhọn, giữa trán có một con mắt khép bảy phần.

Đúng vậy, là con mắt, dù không nhìn thấy bên trong con mắt ấy như thế nào nhưng cũng có thể đoán được đó tuyệt đối không phải nguyên tinh gắn trên trán của Hữu Giác Nhân bình thường.

Đây là bí mật mà nhà Bố Hoa không nói cho người ngoài biết, ngay cả mẹ đẻ của nó cũng không biết, bởi vì khi nó vừa sinh ra thì đã bị tách khỏi cô ta, cô ta ngay cả một cái liếc mắt cũng chưa kịp liếc, mà nhiều năm như vậy, cô ta cũng không gặp được đứa trẻ.

Hữu Giác Nhân rất coi trọng thế hệ sau, nhưng có thể khiến công tước Mạc Đốn coi trọng đến mức độ này, còn không tiếc mạo hiểm mà khiến bạn đời mình khó chịu, để con trai mình không thoải mái, cũng muốn nuôi đứa nhỏ này bên người, thì sao nó không có chỗ đặc biệt chứ?

Ba và người sau lưng cô ta không biết, vì đứa trẻ này có con mắt thứ ba bẩm sinh, chính là đặc thù mà một vị Đại Vu nên có mới là nguyên nhân giúp cô ta sống đến tận bây giờ.

Theo lý thuyết, đứa trẻ như vậy khi vừa sinh ra dù không đưa đến thần điện thì cũng phải báo cho thần điện biết, nhưng công tước Mạc Đốn lại che giấu nó.

Vì sao? Chắc là ngoại trừ công tước Mạc Đốn và người bạn đời mà ông tin tưởng nhất thì không còn ai biết cả.

Cửu Phong đứng trên song cửa nhảy tới nhảy lui, thằng bé thò tay ra ngoài cửa sổ, trên tay là vụn bánh mì.

Nhưng Cửu Phong là ai, sao nó lại đi mổ vụn bánh mì chứ? Cho nên nó mổ ngón tay của thằng bé một cái.

Thằng bé không sợ, mà ngược lại còn nhân cơ hội vuốt ve lông chim trên lưng Cửu Phong.

Cửu Phong thấy nó chỉ là một thằng nhãi nên không thèm nhúc nhích, thằng bé sờ nó rất thoải mái.

“Tớ tên Tô Môn, cậu có tên không? Tớ lấy cho cậu một cái tên nha?”

“Kiệt!” Không, ta đã có tên rồi, Cửu Phong, đây là cái tên rất uy phong đó!

Tiếc là Tô Môn không hiểu tiếng kêu khặc khặc của Cửu Phong: “Cậu có một cái mặt người nho nhỏ, tớ gọi cậu là Nhân Kiểm có được không?”

“Kiệt!” Cái tên này vừa đáng sợ lại khó nghe! Cửu Phong tức giận mổ thằng nhóc một cái.

Thằng nhóc cúi đầu, một lát sau mới phát ra tiếng cười: “Nhân Kiểm, cậu thích cái tên này sao? Cậu có thể ở lại không? Tớ… suỵt, có người tới, cậu mau trốn đi!”

Cửu Phong cũng nghe thấy tiếng bước chân, nó không ý thức được thằng bé này rất nhạy bén, không giống với vẻ trì độn mà nó biểu hiện ra ngoài, Cửu Phong chỉ nhanh chóng đập cánh bay lên xà nhà.

Thằng nhóc rũ mắt, ghé vào cửa sổ mà khôi phục lại bộ dáng ngốc nghếch trước đó.

Người tới là Bố Hoa và một Hữu Giác Nhân tráng niên anh tuấn không thể nhìn ra tuổi tác, từ xưng hô của hai người có thể biết được người tráng niên kia chính là công tước Mạc Đốn.

Công tước Mạc Đốn nhìn thằng bé đang dựa vào bên cửa sổ, ánh mắt phức tạp, quay đầu dặn con trai: “Chuyển nơi ở cho nó, khoảng thời gian này trong thành quá loạn, nhất là năm sau… nếu cứ tiếp tục ở trong phủ chỉ sợ sẽ không an toàn.”

“Cha, ngài bảo con xếp nơi ở cho nó hay là ngài xếp?”

“Con làm đi, ở nơi nào thì đừng cho ta biết.”

“Vâng.” Rõ ràng không có người ngoài ở đây, nhưng hai cha con vẫn nói chuyện như đánh đố nhau.

Sau khi quyết định nơi ở mới của thằng bé, hai cha con bắt đầu thấp giọng bàn chuyện khác, bọn họ vừa nói chuyện vừa tự tay thu xếp hành lý cho thằng bé.

Trên xà nhà, Cửu Phong nghe hết toàn bộ cuộc đối thoại của hai cha con bọn họ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.