Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn



“Ông ta nghĩ, có lẽ nguy hiểm không đến từ tên tư tế thiếu niên này, mà đến từ nơi quả Vu Vận sinh trưởng.”Diệp Hách dựa vào nguyên tinh để xác định phương hướng của bộ lạc Đóa Phỉ Nhĩ Đức trước, sau đó ông ta lại quyết định dùng một viên nguyên tinh cấp cao để bói tung tích của quả Vu Vận một lần nữa.

Diệp Hách nhìn chằm chằm viên nguyên tinh, bên trong nguyên tinh có khói trắng xuất hiện, một tia kim quang lập loè không ngừng lượn quanh màn khói.

Đột nhiên, tia kim quang đâm vào một chỗ trong màn khói, màn khói trắng nơi đó bị nó xé ra, từ từ tản đi.

Trong màn khói xuất hiện một cảnh tượng, là khu rừng đá mà ông ta đang mắc kẹt.

Tim Diệp Hách đập nhanh, ông ta đang chờ, trước kia cũng là như thế này, xuất hiện nơi mà ông ta đang đứng, tỷ như khi ông ta thực hiện việc này ở thần điện thành Lạch Trời, thì trong màn khói sẽ xuất hiện thành Lạch Trời, sau đó màn khói di chuyển, lướt qua núi Phụ Thần, để ông ta nhìn thấy vùng đất hoang dã mênh mông bát ngát, nhưng năng lực của ông ta có hạn, khi bói về người hay vật cách quá xa, ông ta chỉ có thể tìm được phương hướng đại khái, chứ không có được vị trí chính xác.

Nhưng lần này, sau khi màn khói hiện ra khu rừng đá mà ông ta đang ở, cảnh vật lại không đổi sang nơi khác, màn khói tản ra bốn phía từng chút một, ông ta thấy khu rừng đá là vị trí nằm giữa thành Cửu Nguyên và bộ lạc Đóa Phỉ Nhĩ Đức, còn thấy một con sông lớn và hồ nước xanh như ngọc rộng tựa biển.

Chẳng lẽ đây là phạm vi tìm kiếm quả Vu Vận?!

Diệp Hách khẽ thở gấp, ông ta muốn thu nhỏ phạm vi lại chút nữa, nhưng vào lúc này, ông ta bỗng nhiên cảm thấy tim mình đập nhanh một nhịp.

Máu mũi nhỏ xuống, cảnh vật trong nguyên tinh rung lên, khói trắng đã tản ra lại kéo tới. Nhưng màn khói vốn trắng như màu sữa bò giờ lại đột nhiên chuyển sang màu đỏ đen!

“A!”

“Rắc!” Viên nguyên tinh cấp cao dùng để bói đột nhiên nứt ra, vỡ thành hai nửa.

Điềm xấu! Có nguy hiểm!

Thân thể Diệp Hách đổ về phía trước.

“Đại nhân?!” Bành Tư và Ốc Đặc nhào qua, nâng ông ta dậy: “Đại nhân, ngài làm sao vậy?”

Diệp Hách túm lấy tay Bành Tư, móng tay bấu vào trong thịt Bành Tư, vội vàng nói: “Rời khỏi nơi này!”

Bành Tư nhíu mày chịu đau.

“Đại nhân, ngài tìm được phương hướng rồi?” Ốc Đặc vui mừng hỏi.

Bành Tư lấy khăn ra lau máu mũi cho Diệp Hách.

Diệp Hách thở hổn hển, chỉ tay về phía bắc: “Chạy qua bên đó, dù gặp phải cái gì, phương hướng không thể sai.”

Bành Tư rất muốn nói hay là nghỉ ngơi một đêm rồi hẵng đi, nhưng thấy vẻ mặt của Diệp Hách, hắn không thể không nuốt câu nói này vào bụng.

Ba người cứ như vậy đi theo phương hướng mà Diệp Hách chỉ tới hơn nửa đêm, trên đường đi, Bành Tư còn cõng Diệp Hách nhảy lên một tảng đá cao cao để xác định phương hướng, Ốc Đặc thì đi theo phía sau, nhưng ba người càng chạy lòng càng thấy nặng nề, rõ ràng khi bọn họ đứng trên tảng đá thì có thể thấy được điểm cuối của khu rừng đá, nhưng chạy đến bây giờ mà vẫn chưa ra ngoài được.

Diệp Hách vỗ vỗ Bành Tư, âm trầm nói: “Thả ta xuống.”

Bành Tư nhảy xuống khỏi tảng đá, thở hắt ra, thả ông ta xuống.

Ngay cả Ốc Đặc là người có năng lực được Diệp Hách tín nhiệm nhất cũng không khỏi mệt đến mức phải dựa vào một cái trụ đá, nói: “Đại nhân, khu rừng đá này không thể lớn như vậy, có phải chúng ta đã… đi nhầm hướng rồi không?”

Diệp Hách nhắm mắt lại như đang cảm nhận cái gì đó, một lát sau mở to mắt nói: “Phương hướng không sai, nhưng chúng ta đi sai rồi.”

Ốc Đặc không hiểu lắm: “Đại nhân, nhưng chúng ta vẫn luôn đi về phía bắc.”

Diệp Hách ngửa đầu nhìn không trung: “Tầm nhìn của ta đã sai, không thể tin vào đôi mắt của mình, chút nữa ta nhắm mắt lại, Bành Tư cõng ta, ta chỉ sang hướng nào, thì các cậu đi hướng đấy.”

Diệp Hách lấy ra một viên nguyên tinh cấp sáu trong cái túi lúc nào cũng mang theo bên người, siết chặt nó trong tay, ông ta phải dùng tinh thần lực để dò đường thay vì dùng mắt, nên năng lực sẽ bị tiêu hao rất nhiều. Nhưng ông ta không thể không làm như vậy, điềm xấu vừa bói ra ban nãy làm ông ta cực kỳ bất an, thậm chí có thể nói là ông ta chưa từng bất an như vậy.

Diệp Hách không dám nói cho hai người thủ hạ trung thành của mình rằng ông ta đã ngửi thấy mùi của cái chết.

“Dù là thế nào, chúng ta phải ra khỏi khu rừng đá trước khi hừng đông đến!” Trong cõi U Minh, tựa hồ như có người đang nói với ông, phải làm như vậy thì bọn họ mới có được một con đường sống.

Có lẽ lần này Diệp Hách đã dùng đúng phương pháp, khi trời tờ mờ sáng, bọn họ đã tìm được một vũng nước nhỏ.

Bành Tư và Ốc Đặc vui mừng hoan hô, Bành Tư khá cẩn thận, hắn hỏi Diệp Hách: “Đại nhân, phía trước có một nguồn nước, chúng ta có thể đi qua không?”

Diệp Hách nhắm mắt lại: “Nếu nó nằm ở hướng ta chỉ, thì có thể đi qua, nếu không phải, vậy không thể.”

Điều đáng được mừng là vũng nước nhỏ đó nằm rên phương hướng mà họ đi, nên không cần phải đi đường vòng.

Tuy Diệp Hách muốn ngay lập tức ra khỏi khu rừng đá, nhưng bọn họ quả thật đang cần bổ sung nước.

Ốc Đặc và Bành Tư tới vũng nước rồi nhưng không lập tức vục đầu vào uống nước, bọn hắn cùng nhìn về phía Diệp Hách.

Diệp Hách mở mắt ra, lấy một vật thể tròn xoe, to bằng quả hạnh, màu vàng vàng, đưa cho Bành Tư.

Bành Tư thả nó vào vũng nước, đợi một lát, thấy nó không đổi màu mới vui vẻ nói: “Nước này có thể uống.”

Bành Tư trả viên bi kia lại cho Diệp Hách, Ốc Đặc vừa nghe nói nước không có độc liền vục đầu xuống nước.

Bành Tư thì dùng túi nước múc nước, rồi thấm ướt một cái khăn đưa cho Diệp Hách, lúc này mới uống nước.

Gió mát buổi sáng sớm thổi tới làm ba người cảm thấy thoải mái hơn, Diệp Hách cũng nhịn không được mà dùng khăn thấm nước lau mình.

Ốc Đặc uống một bụng nước thật no, rồi vuốt vuốt bụng, khó chịu nói: “Đại nhân, chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy mà bỏ qua chuyện đó?”

Đối với những người vẫn luôn cao cao tại thượng như họ mà nói, Cửu Nguyên khiến bọn họ cảm thấy khuất nhục từ trong tâm, cho dù tên tư tế thiếu niên kia thật sự đến từ thần điện Thượng Thành, bọn họ vẫn cảm thấy khó mà chịu đựng được.

Nhất là Ốc Đặc, thiếu chút nữa hắn đã bị con Cốt Điểu kia thiêu chết, nếu không phải có Diệp Hách đại nhân, thì chắc hắn đã chôn xương ở vùng đất hoang dã này rồi.

Diệp Hách muốn cởi đôi giày da oi bức ra, rồi ngâm châm vào vũng nước lạnh để thoải mái hơn, nhưng khi ông ta ngẩng đầu nhìn sắc trời, liền dẹp bỏ ý định này: “Đi tiếp thôi. Mục đích của chúng ta không phải thu phục Cửu Nguyên, mà là tìm được quả Vu Vận. Đợi khi tìm được quả Vu Vận, thì người trong tòa thành kia mặc cậu xử lí.”

Ốc Đặc cười dữ tợn: “Tôi muốn cắt gân chân của chúng rồi quẳng vào chuồng thú, sau đó moi tim chúng ra nướng ăn! Đại nhân, thằng nhãi tư tế kia thì sao?”

Bành Tư đứng lên, cười nói: “Tôi nhớ rõ Đại Tư Tế của thần điện thành Phí La thích nhất là kiểu thiếu niên thân thể còn chưa nẩy nở hết này.”

Người nào đó đang theo dõi, vừa nghe thế gân xanh liền nổi đầy trên trán, sát khí không khống chế được mà tràn ra ngoài.

Diệp Hách nghe vậy liền cười nhạt: “Đúng thế, nhưng những loại thiếu niên bình thường muốn hầu hạ Kha Đức đại nhân, Kha Đức đại nhân rất là chướng mắt, gã đó thích nhất là những thiếu niên thần thị có thần huyết đậm, giống như tên tư tế Cửu Nguyên kia, nó nhất định sẽ làm gã hài lòng.”

Nghiêm Mặc ôm chặt lấy người nào đó sắp sửa nổi điên, khuyên nhủ hắn chờ một chút.

Ốc Đặc cười ha ha, cầm túi nước lên rót đầy.

Bành Tư lo lắng: “Đại nhân, nếu tên tư tế kia tìm được quả Vu Vận trước chúng ta?”

Diệp Hách đè ngực quay đầu nhìn bốn phía, ông ta lại nổi lên cảm giác như đang bị ác ma theo dõi, nhưng chờ khi ông ta muốn cẩn thận cảm nhận thì cổ sát khí đó lại trở nên mờ nhạt, không để lại bất cứ dấu vết gì.

“Đại nhân?”

“Khụ, vậy chúng ta báo cáo chuyện này lại cho bề trên như đúng sự thật.” Diệp Hách lắc đầu, cố gắng xua đuổi cái cảm giác thấp thỏm này.

“Chúng ta có thể bỏ qua thành Phí La, trực tiếp bẩm báo cho thần điện Hỏa Thành – Thượng Thành. Dù tên tư tế đó có đến từ một tòa Thượng Thành khác, thì vì Cửu Nguyên có được quá nhiều thứ tốt, quả Vu Vận, tộc Người Cá, tộc người lùn, dù quả Vu Vận không thể chia sẻ, thì các quý tộc của những tòa Thượng Thành đó sẽ không buông tha cho đám người cá mỹ lệ và bọn người lùn nhỏ xinh đâu. Dù tộc Người Cá có mạnh cỡ nào thì Cửu Đại Thượng Thành một khi liên hợp phái quân ra, nếu bọn chúng không có chiến sĩ từ cấp chín trở lên, thì cũng chỉ có nước làm nô lệ mà thôi!”

Diệp Hách nói tới đây, ông ta không kìm được cảm giác nôn nóng nữa: “Đi thôi, đừng trì hoãn thời gian.”

“Vâng!” Bành Tư lại muốn cõng Diệp Hách.

Diệp Hách bỗng nhiên giơ tay, Ốc Đặc và Bành Tư cũng đồng thời nghe thấy động tĩnh, cùng xoay người nhìn về phía nam.

Cách đó không xa có tiếng nói chuyện truyền đến.

“Cửu Phong, sao mày lại lùa bọn họ tới đây? Khó khăn lắm tao mới xác định được thứ trái cây kia mọc trong khu rừng đá này.”

“Kiệt!”

“Được rồi, lúc trước tao không nói với mày là tao không đúng, mày nhanh chóng dẫn đường đi, chúng ta mau tìm ra rồi rời khỏi đây, đừng để kẻ khác giành trước.”

“Khặc khặc!”

“Hy vọng ba tên kia mắc kẹt tới chết trong khu rừng này, haizzz, nếu không phải mày lùa bọn họ tới đây, thì tao đã không cần phải gấp gáp chạy đến khi chưa chuẩn bị tốt thế này.”

“Kiệt!”

“Á! Cửu Phong đại gia, đừng có giật tóc tao nữa!”

Trong đầu Diệp Hách như có hai tiếng nói, một bên gào thét bảo ông ta mau rời khỏi khu rừng đá, còn một bên thì đang thì thầm rằng: Mi bói không sai, quả nhiên quả Vu Vận nằm ở vùng đất này, lại còn nằm trong khu rừng đá! Nếu mi đi mất, thì mi đã lỡ mất dịp tốt để lấy quả Vu Vận rồi, sẽ không còn cơ hội nữa đâu.

Ốc Đặc vội nhìn về phía Diệp Hách, dùng mắt hỏi ông ta: Đại nhân, có cần đi qua hay không?

Diệp Hách mở to mắt. Phú quý trong hiểm nguy, muốn có được quả Vu Vận trong truyền thuyết thì sao mà không mạo hiểm một chút?

Ông ta có thể tìm tới nơi này, còn trùng hợp bị con chim mặt người nọ thổi gió ép vào khu rừng đá, bây giờ ngẫm lại, liệu đó có phải là cơ hội mà Phụ Thần cho ông ta hay không?

Tuy mọi chuyện đều quá mức trùng hợp, ngay khi ông ta sắp ra khỏi khu rừng thì tên tư tế kia lại tìm tới đây, còn để ông ta nghe được cuộc nói chuyện của hắn, nhưng…

Nếu ông ta không bói một lần nữa, thì có lẽ ông ta sẽ hoài nghi, cũng sẽ không hạ quyết định nhanh như vậy, nhưng dù tên tư tế đó lừa ông ta, thì kết quả bói sẽ không lừa ông ta.

Diệp Hách vỗ vỗ vai Bành Tư, chỉ tay về phía truyền đến tiếng nói chuyện, ra hiệu: Theo sau.

Nghiêm Mặc sợ ba người kia chỉ nghe thấy tiếng mà không tìm thấy hướng nên không đi theo, liền cố ý chạy đến chỗ gần bọn họ lượn qua lượn lại, sau khi xác định bọn họ có thể thấy được bóng mình và Cửu Phong, lúc này mới làm bộ như vừa tìm hướng, vừa chầm rãi đi vào trung tâm khu rừng đá.

Diệp Hách thấy chỉ có một người một chim, lòng liền an tâm hơn một chút.

Ông ta nghĩ, có lẽ nguy hiểm không đến từ tên tư tế thiếu niên này, mà đến từ nơi quả Vu Vận sinh trưởng.

Nơi có thứ tốt đều có những sinh vật hung dữ, đây là quy tắc thông dụng ở bất kỳ đâu, như một loại luật bất thành văn.

Ốc Đặc nhìn thấy tên thiếu niên dám đi vào một mình, nụ cười trên mặt càng trở nên hung ác.

Bành Tư càng đi cũng bắt đầu càng thấy bất an, hắn cứ cảm giác có thứ gì đó đang nhìn bọn hắn chằm chằm, nhưng khi hắn quay đầu lại tìm thì không tìm được gì.

Bành Tư nghĩ, vì cớ gì mà tên thiếu niên kia dám một mình tiến vào đây tìm quả Vu Vận? Chẳng lẽ tên đó không sợ chạm trán tới ba người bọn họ? Nhưng nghĩ lại thì, quả Vu Vận là một thứ đặc biệt, tên thiếu niên đó chắc chắn không muốn cho kẻ khác biết. Lại nói tới phương hướng để đi vào và ra khỏi khu rừng đó, nếu không có chim mặt người dẫn đường, chỉ sợ rất khó tìm được đích đến trong khu rừng, tên thiếu niên kia chắc tưởng rằng bọn họ đã mắt kẹt trong khu rừng rồi.

Mặt khác, có lẽ tên thiếu niên đó không ngờ rằng cuộc đối thoại của mình sẽ trùng hợp bị bọn họ nghe được, mà Diệp Hách đại nhân lại có năng lực dẫn bọn hắn ra khỏi khu rừng, nên cả bọn lén lút đi theo phía sau.

Dọc đường đi không có ai nói chuyện, thời gian trôi qua trong khu rừng đá có vẻ như rất khó để cảm nhận, không biết ba người đã đi bao lâu, chỉ thấy mặt trời vẫn chưa lên đến đỉnh đầu.

Tên thiếu niên bỗng dừng lại.

Phía trước là một bãi đất trống khá lớn, chất đất có vẻ khá đặc biệt, ở giữa có một cái cây.

Nếu là người Cửu Nguyên, nhất định có thể nhận ra, đây chẳng phải là cây thổ nguyên sao?

Có điều lúc này, cây thổ nguyên đã đến mùa nên kết trái đầy cây, trên cây có rất nhiều rắn đen nho nhỏ bò tới bò lui, trên đỉnh cây, có một quả rất lớn, cực kỳ bắt mắt.

Nghiêm Mặc bảo Cửu Phong bay lên đậu trên tay mình, giả bộ như cực kỳ vui mừng mà nói: “Tìm được rồi! Thì ra là ở đây.”

Tự Nghiêm Mặc cũng cảm thấy mình diễn trông ba xạo quá, ngay cả Cửu Phong cũng ục ục cười nhạo, nhưng hắn lại cảm nhận được ba hơi thở phía sau càng trở nên nặng nề.

Xem ra ba người Diệp Hách cũng không biết đây là cây thổ nguyên.

Ha hả, dù nhận ra cũng chẳng sợ, có ai biết quả Vu Vận trông như thế nào đâu?

Lần này tinh thần lực đột phá một chướng ngại mới, tuy không có thăng cấp, nhưng Nghiêm Mặc đã dễ dàng khống chế và sử dụng tinh thần lực hơn, tỷ như vừa rồi, hắn vẫn luôn dùng tinh thần lực thay cho mắt để quan sát động tĩnh xung quanh, đồng thời để tâm tới ba người kia.

“Ầm ầm ầm!” Đột nhiên, từ trong khu rừng đá có một con Thiết Bối Long lao ra.

“Uông ——! Tui tới rồi đây!” Nhãi con Thiết Bối Long vui vẻ kêu to, vọt vào bãi đất trống, rống uông uông với Nghiêm Mặc: “Uông! Thịt cậu hứa đâu? Lấy ra! Không lấy liền huých cậu!”

Nghiêm Mặc hoảng sợ, liên tiếp lùi ba bước, nhanh chóng lấy một cục thịt bò đã được ướp muối trong túi không gian ra quẳng cho nó.

Nhãi con Thiết Bối Long có thân hình cồng kềnh vậy thôi nhưng chạy lại rất nhanh, cổ duỗi dài, há miệng đớp khối thịt bay đến.

Chẹp chẹp ăn xong: “Uông! Muốn nữa!”

Nghiêm Mặc lại quăng thịt.

Nhãi con Thiết Bối Long ăn liền ba cục thịt, lắc lắc đầu, miễn cưỡng vừa lòng.

Cửu Phong bay lên, phun lưỡi dao gió với nó, nhãi con Thiết Bối Long tức giận, chạy đi đuổi bắt nó.

Cửu Phong lại cười khặc khặc quái dị, đùa với nhãi con Thiết Bối Long, cả hai một đứa bay, một đứa chạy ầm ầm ra xa.

Nghiêm Mặc lau mồ hôi, nhanh chóng đi đến cây thổ nguyên ở giữa bãi đất trống, ngay khi hắn sắp chạm vào thân cây, liền có một quả cầu lửa bắn về phía hắn.

Nghiêm Mặc đã sớm có chuẩn bị liền lộn người sang chỗ khác, trông có vẻ thật là chật vật mà né tránh quả cầu lửa kia: “Kẻ nào? Bước ra đây!”

Ba người Diệp Hách bước ra từ sau cột đá.

Tuy Diệp Hách cảm thấy cái màn dụ con Thiết Bối Long ra chỗ khác kia có hơi quá mức dễ dàng, nhưng ông ta nghĩ, có lẽ tên tư tế thiếu niên đã sớm thăm dò sở thích của Thiết Bối Long, còn dẫn theo chim mặt người để dụ nó đi xa nên mới thoạt nhìn đơn giản như thế.

“Mày không ngờ tới đi?” Ốc Đặc cười dữ tợn: “Nếu không phải con chim mặt người kia nổi gió dồn bọn tao vào khu rừng đá này, thì chắc là đại nhân của bọn tao đã bỏ lỡ mất quả Vu Vận rồi, hà hà, đây gọi là gì nhỉ? Người tính không bằng trời tính? Nhóc con, chỉ có thể trách vận may của mày quá kém!”

Nghiêm Mặc bò dậy, xoa xoa mũi thành thật nói: “Đấy không phải quả Vu Vận, thật đó!”

Ba người Diệp Hách đều dùng vẻ mặt ‘mày tưởng bọn tao là đồ ngu à?’ để nhìn hắn.

Nghiêm Mặc thở dài, sao cái thế đạo này lại nói láo còn dễ tin hơn nói thật vậy cà?

“Chỉ vì trái cây trên cái cây này, mà các người muốn giết tôi?”

Diệp Hách hiền lành cười với cậu thiếu niên: “Cậu bé, quả Vu Vận rất quan trọng với ta.”

Nghiêm Mặc tỏ ra yếu thế: “Tôi sẽ đưa nó cho các người, chỉ cần các người để tôi đi.”

Diệp Hách nghiêng đầu, hơi gật đầu với Ốc Đặc.

Trong tay Ốc Đặc xuất hiện một quả cầu lửa.

“Đừng làm hại cái cây.” Diệp Hách dặn dò.

“Đại nhân, ngài yên tâm, tôi sẽ cho thằng nhãi kia biến thành tro mà không làm hư một chiếc lá nào!”

Nghiêm Mặc vỗ tay một cái: “Ê, sếp, thấy rồi đó, đây không phải là tôi chủ động ra tay, mà là bọn họ muốn giết tôi trước, chỉ vì bấy nhiêu quả trên cái cây này.”

Ba người Diệp Hách không hiểu ra sao, tên này đang nói chuyện với ai vậy.

Mà khi cậu thiếu niên còn chưa dứt lời, quả cầu lửa của Ốc Đặc cũng bay về phía hắn, bỗng nhiên, cậu ta biến mất.

Diệp Hách biến sắc, vội vàng nói: “Bành Tư, mau lấy trái cây! Là cái ở trên cùng!”

Bóng Bành Tư lóe lên, trong chớp mắt đã xuất hiện trên đỉnh cây.

“Kiệt ——!” Có tiếng ưng kêu dài, theo đó là hơn mười lưỡi dao gió đồng thời bay về phía Bành Tư.

Chim mặt người xuất hiện trên bầu trời, cặp vuốt nhọn hoắc nhắm ngay đầu Bành Tư.

Bành Tư hái được quả trái cây liền sử dụng năng lực tốc độ để bỏ chạy!

“Ốc Đặc!” Diệp Hách thấy Bành Tư gặp nguy hiểm, liền gọi Ốc Đặc chi viện.

Vừa hay bên phía Ốc Đặc không có kẻ nào tấn công. Nhưng Diệp Hách vừa quay đầu, sắc mặt liền trắng bệch.

Ốc Đặc đang đau đớn giãy giụa, thân thể hắn hóa thành đá từng chút một, bắt đầu từ chân, bây giờ phần hóa đá đã lên tới eo hắn.

“Cứu tôi…” Ốc Đặc dùng khẩu hình miệng cầu cứu Diệp Hách.

Diệp Hách muốn tiến lên thì mấy trăm con ong Ăn Thịt đột nhiên chui ra từ lòng đất, bao vây ông ta.

Mẫu Thần! Ông bị lừa rồi! Ông ta nên tin vào thuật bói của mình, lập tức rời khỏi khu rừng đá này mới đúng!

Ốc Đặc muốn phun lửa từ miệng, nhưng hoa lửa chỉ vừa xuất hiện thì hắn đã trợn trắng hai mắt, cổ họng nghẹt lại!

Một bàn tay vươn lên từ dưới chân Ốc Đặc, chậm rãi, một người đàn ông với thân thể cường tráng, trên người chỉ quấn một cái váy da quanh eo, xuất hiện bên cạnh Ốc Đặc.

Nguyên Chiến vừa dùng một tay giữ cánh tay Ốc Đặc, để hắn nhanh chóng hóa thành đá, vừa cười dữ tợn với Diệp Hách.

Diệp Hách cảm thấy nụ cười của tên mọi rợ này còn dữ tợn và đáng sợ hơn cả cách mà Ốc Đặc hay cười.

Ở bên kia, Bành Tư hái trái cây xong, định bỏ chạy thì cảm thấy mình bị cái gì đó cắn một cái, cúi đầu nhìn mới phát hiện ra trên cổ tay có một con rắn đen quấn chặt.

Bành Tư chẳng những trúng độc mà còn lạc đường, không có Diệp Hách chỉ đường, hắn chỉ có thể chạy loạn trong rừng như ruồi mất đầu.

Trên không trung, con chim mặt người kia thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kêu kỳ quái, mỗi khi hắn chạy chậm thì sẽ bị nó phun mấy chục lưỡi dao gió, lâu lâu còn bay xuống cào hắn một cái.

Vết thương trên người Bành Tư ngày càng nhiều.

Ốc Đặc đã bị hóa đá đến cằm, lúc này hắn không thể làm gì được nữa, chỉ còn lại đôi mắt đang tràn ra sự đau đớn cùng cực và tuyệt vọng vô bờ.

Hắn đã quá bất cẩn, hắn không ngờ dưới lòng đất lại đột nhiên mọc lên một đôi tay tóm lấy cổ chân hắn.

Năng lực của hắn rất mạnh, nhiều người đều sợ hắn, nhưng hắn cũng không dám đắc tội với chiến sĩ thần huyết có cấp bậc cao hơn mình, nếu hắn biết nơi này có mai phục, nếu hắn biết còn có một chiến sĩ khống chế đất với cấp bậc cao hơn hắn, thì hắn nhất định sẽ tạo biển lửa, không để bất kỳ kẻ nào tới gần mình, rồi tấn công từ xa.

Nhưng bây giờ mọi chuyện đã quá muộn… hắn sẽ chết!

Nguyên Chiến chuyển tay lên đầu Ốc Đặc, dùng lực bóp mạnh một cái, đầu Ốc Đặc đã hoàn toàn biến thành đá lập tức vỡ vụn, mảnh vỡ lăn đầy đất.

Nghiêm Mặc bò ra khỏi tầng đất mềm xốp, tấm tắc nói: “Chiêu này của anh ác ghê!”

Nguyên Chiến nhướng mày, ngoắc ngoắc tay với hắn.

Nghiêm Mặc phủi bụi đất trên người, giơ ngón giữa với hắn, sau đó đi vòng ra trước mặt Diệp Hách.Zombie: Chiến ngầu quá đê!!!!!!!!!!!!!!!!! Post cái hình mới tìm thấy cho Chiến bớt ngầu =)))

Chiến giở váy dòm chym hoa XD

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.