Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn



“Đến bây giờ số lần hắn ngủ với Mặc còn chưa đủ mười ngón tay, hắn không muốn chết chút nào.”Bốn phía đều là nước, nhưng nước nơi này lại không giống nước trong hồ, nước xung quanh lưu động, mà nước nơi này lại hoàn toàn đứng im.

Vùng nước lặng này rất lớn, hình tròn, nằm ngay giữa hồ nước, không chệch đi đâu.

Mà nằm trong vùng nước lặng là một người đàn ông cao lớn, đường cong cơ bắp gần như hoàn mỹ.

Người nọ hai mắt nhắm nghiền như đang ngủ, không biết qua bao lâu, ngón tay người nọ khẽ giật một cái, rồi run run.

Sau đó, thân thể người nọ không có chút phản ứng nào, nhưng vùng nước lặng giam cầm hắn lại xuất hiện thay đổi kỳ dị.

Thay đổi bắt đầu từ chung quanh thân thể người nọ, vùng nước vốn dĩ không có lưu động nay bắt đầu gợn sóng, dùng mắt thường sẽ không thể thấy được những gợn sóng đang lấy thân thể người nọ làm trung tâm mà lan ra bốn phía.

Giống như đang do dự cái gì đó, gợn sóng lan ra các hướng bắt đầu tụ dần lại ở đáy hồ.

Ý thức của Nguyên Chiến vẫn chìm trong nửa hôn mê nửa tỉnh táo, hắn nhớ rõ mình được Cửu Phong đưa đến một hòn đảo nào đó, ở đấy, hắn thấy Đại Vu tộc Người Cá, một thằng đàn ông mà trông còn đẹp hơn cả phụ nữ.

Cửu Phong thấy con cá lớn đó liền điên cuồng tấn công, mà hắn nhìn thế nào cũng chẳng thể vừa mắt tên người cá đẹp quá mức cho phép kia, đặc biệt là khi đối phương còn có thái độ nhìn người bằng lỗ mũi, làm hắn thật muốn dộng cho một quyền lên mũi y, rồi dùng cái chân to của mình chà đạp bản mặt y, chà cho dính hết bùn lầy lên mặt.

Nhưng trực giác của hắn nói cho hắn biết, đây là một kẻ nguy hiểm, có lẽ còn nguy hiểm hơn cả lão Tát Mã tộc Phong! Có hàng xóm cường đại và nguy hiểm như vậy, là thủ lĩnh một bộ lạc, hắn không thể làm việc theo tình cảm, Nguyên Chiến nhiều lần tự nhủ với bản thân rằng: Phải nhẫn nại, hỏi ra Mặc ở đâu trước rồi tính tiếp.

Nhưng mọi nhẫn nại của hắn đều bị phá vỡ chỉ bằng một câu của đối phương.

“Cậu ngủ với tư tế của cậu bao giờ chưa? Nếu chưa, thật là đáng tiếc, cặp mông cậu ta không tồi, da sờ cũng thích lắm, tuy nhan sắc chỉ bình thường thôi.” Con cá lớn kia tựa như đang hồi tưởng lại dư vị mà nhìn về phía hắn cảm thán.

Nguyên Chiến như bị dội cho một quả bom nổ tung!

Hắn không chỉ nổ tung, mà hắn còn phát điên.

Lúc này bộ lạc là cái gì, hàng xóm mạnh là cái gì, đều bị hắn vứt hết ra sau đầu.

Hắn chỉ biết tư tế của hắn bị tên đàn ông khác ép ngủ, Mặc của hắn bị một con cá bắt nạt! Điều này làm hắn hận không thể đánh dấu ký hiệu của mình trên khắp người Nghiêm Mặc, hắn không cách nào chịu đựng được việc người khác đụng chạm vào Nghiêm Mặc.

Nguyên Chiến căn bản không tin người có tính cách như Nghiêm Mặc sẽ cam tâm tình nguyện ngủ với thằng đàn ông khác, chắc chắn là con cá này cưỡng bức cậu ấy, xúc phạm cậu ấy!

“Mặc ở đâu?” Nguyên Chiến liều mạng kiềm chế lửa giận sắp trào ra, hỏi một câu cuối cùng.

“Không biết.”

Không biết cái con mẹ mày! Nguyên Chiến mặc kệ đối phương mạnh tới mức nào, lập tức dùng tuyệt chiêu mạnh nhất của mình tấn công đối phương.

Nhưng dù hắn liều mạng cỡ nào đi chăng nữa, trước mặt con cá lớn kia, đòn tấn công của hắn không gây được bao nhiêu phiền phức gì cho y.

Khi hắn dùng hết chút sức cuối cùng, rồi định chui xuống lòng đất, quậy cho hồ Thanh Uyên long trời lở đất, thì hắn bị con cá lớn kia giam lại. Sau đó,  không biết quả cầu nước mà con cá lớn đó giam hắn làm bằng gì, hắn chỉ cảm thấy đầu mình bị chấn động một cái, rồi ngất xỉu.

Chắc là con cá lớn đó nghĩ nếu hắn hôn mê thì sẽ không còn sơ xuất nào nữa, lại không biết từ sau khi hắn học phép huấn luyện sơ cấp do Mặc dạy, ngày luyện, đêm cũng luyện, ngay cả ngủ cũng có thể vận chuyển quy luật hô hấp theo phép huấn luyện một cách tự nhiên, khiến việc thở như vậy biến thành một loại bản năng.

Mà lúc này, bản năng mang đến lợi ích to lớn cho hắn, thậm chí khi thân thể hắn phát hiện mình không thể thở được, liền phong bế miệng mũi, đổi sang phương thức hô hấp khác mà hắn không cách nào hiểu được, cố gắng sử dụng không khí hòa tan trong nước… hình như Mặc đã từng nói sinh vật nào cũng cần có không khí… tên là oxi, đúng không nhỉ?

Mặc… nghĩ đến Nghiêm Mặc, trí não Nguyên Chiến như được khởi động lại, những chuyện trước khi hôn mê lần lượt hiện tới, ngay sau đó hắn mở to mắt, hắn phải tốn một chút thời gian để hiểu rõ hoàn cảnh của bản thân lúc này, rất nhanh, hắn chậm rãi xoay người, để mặt mình hướng xuống dưới.

Quả cầu nước rất cổ quái, lực cản rất lớn, hắn chỉ xoay người một cái mà gần như muốn kiệt sức.

Hắn phải bơi xuống, phá quả cầu nước, tiếp xúc với mặt đất, chỉ có như vậy, hắn mới có cơ hội chạy thoát, rồi nghĩ biện pháp cứu Mặc ra.

Nguyên Chiến cực kỳ cố sức hoạt động tay chân, để mình chìm xuống từng chút một.

Áp lực và lực cản càng lúc càng lớn, làm cơ bắp thân thể hắn bắt đầu run lên nhè nhẹ, khi hắn bơi xuống đến vị trí một phần ba quả cầu nước, nước quanh thân hắn đã biến thành màu hồng nhạt.

Nguyên Chiến không biết da và mạch máu của mình đã vỡ trên diện rộng, thậm chí hắn còn không biết hai mắt, lỗ tai, lỗ mũi mình đang tràn ra máu tươi.

Mặc… mình phải đi cứu Mặc.

Mặc mới mười lăm tuổi, Mặc vẫn chưa thể ngủ với người khác, Mặc không thích, Mặc không muốn, mình phải cứu Mặc ra, dẫn Mặc rời khỏi thành Cửu Nguyên, chúng ta cùng đi tìm nơi khác, chờ khi mạnh rồi, thì trở lại giết chết tên người cá đó.

Mặc, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ cứu cậu ra, tôi nói rồi, tôi dù có chết cũng phải mang cậu theo cùng, cậu là của tôi, tôi sẽ không để cậu lại cho người khác, tuyệt đối không!

Ngu Vu đang kiểm tra đặc tính của thứ chất lỏng màu xanh lam xem nó có tác dụng như lời tư tế nhỏ nói hay không thì bỗng nhiên ngẩng đầu, ‘chậc’ nhẹ một tiếng.

Chiếc đuôi cá thật dài vẫy lên, Ngu Vu bơi qua hai cái đỉnh nối liền với nhau, trông như cái vòm được hình thành từ dãy núi thiên nhiên dưới đáy hồ, bơi tới khu cất trữ và giam giữ.

Khu cất trữ khá lớn, bên trong có vô số quả cầu nước lớn lớn bé bé, trong quả cầu nước có đủ loại sinh vật hiếm lạ cổ quái.

Ngu Vu bơi vòng qua những quả cầu nước đó, xuất hiện bên cạnh quả cầu giam giữ Nguyên Chiến.

Lúc này Nguyên Chiến không thể bơi xuống đáy quả cầu được nữa.

“Ê.” Ngu Vu gõ gõ lớp ngoài của quả cầu nước.

Nước trong quả cầu bị gõ rung rung, Nguyên Chiến cố hết sức xoay đầu qua, tốc độ Ngu Vu rất nhanh, vừa rồi hắn không thấy y lại đây.

“Cậu có thật là chiến sĩ cấp năm không vậy?” Ngu Vu rất hiếu kì, bơi tới nơi cách Nguyên Chiến gần nhất, cẩn thận quan sát mặt hắn: “Lạp Mông nói các cậu vẫn chưa học được cách che dấu ấn ký của chiến sĩ, vậy ấn ký trên mặt cậu hẳn là thật.”

Hai mắt Nguyên Chiến không có bất cứ cảm xúc nào, chỉ yên lặng nhìn.

“Nhưng mấy quả cầu nước này ta chế ra dựa theo cấp bậc của đối tượng cần giam giữ, trừ phi cậu có thể đột phá lên cấp sáu trong quả cầu, thì nếu không không có sự cho phép của ta, cậu vĩnh viễn không thể tỉnh lại, càng không thể nâng cao thực lực.”

Ngu Vu nhìn chằm chằm mặt Nguyên Chiến: “Thú vị đấy, hai nhóc quái vật! Tư tế của cậu tìm được di tích của thần, vậy còn cậu? Cậu cũng tìm được một cái sao? Hay tư tế của cậu có được một vài thứ tốt trong cái di tích kia, rồi chia cho cậu?”

Nguyên Chiến nhếch môi, nhe nanh với tên người cá trước mặt.

Ngu Vu đảo mắt qua cánh tay đang đặt trong tư thế quái dị của Nguyên Chiến: “Cậu có biết tay cậu đã gãy rồi không? Nếu cậu cứ cố ép mình phá hủy quả cầu nước này, thì xương cốt trên người cậu sẽ gãy thành từng khúc, da thịt và nội tạng của cậu cũng sẽ bị áp lực đè thành một bãi bầy nhầy, cậu sẽ chết.”

Thế nhưng Nguyên Chiến lại cong khóe miệng, cười một cách châm chọc.

“Cậu không sợ chết?” Ngu Vu có hơi tức giận. Tư tế nhỏ chịu ngủ với tên mọi rợ này mà không chịu ngủ với một Đại Vu người cá vĩ đại, lợi hại như y. Tên mọi rợ này thì có gì tốt?

Nếu tư tế nhỏ thông minh, y có thể cho cậu ta rất nhiều thứ mà tên mọi rợ này không thể cho cậu ta được.

Nguyên Chiến sợ chết, đến bây giờ số lần hắn ngủ với Mặc còn chưa đủ mười ngón tay, hắn không muốn chết chút nào, hắn muốn chờ Mặc đủ mười tám tuổi, chờ một ngày con của hắn và Mặc được sinh ra, hắn sao có thể yếu thế trước mặt con cá lớn này!

Tao sẽ giết mày, nhất định. Nguyên Chiến dùng mắt truyền đạt suy nghĩ của mình cho Ngu Vu.

Ngón tay Ngu Vu chậm rãi lướt qua vỏ quả cầu nước, y rất không thích tên đàn ông có cặp mặt hẹp dài, vừa âm độc vừa tham lam này, cặp mắt kia làm y nhớ tới loài rắn độc đáng sợ nhất biển sâu, loài rắn độc đó là thiên địch duy nhất của người cá trong biển, chúng nó thích bắt người cá ăn, thường xuyên lui tới những nơi có người cá, một khi người cá bị cắn trúng thì rất khó mà cứu về.

“Ta không biết tư tế nhỏ thích cậu ở điểm nào, nhưng nếu cậu ta phát hiện chiến sĩ cấp năm mà cậu ta nể trọng biến thành rác rưởi bỏ đi, cậu nói xem, cậu ta sẽ đối xử với cậu như thế nào?” Ngu Vu cười lên trông rất đẹp, nụ cười cực kỳ tùy ý, tư tế nhỏ dám uy hiếp y? Một chiến sĩ cấp năm nho nhỏ cũng dám khiêu khích y? Được lắm! Y sẽ khiến bọn hắn biết được đắc tội với Đại Vu tộc Người Cá đuôi dài sẽ có hậu quả gì!

Ở một chỗ khác trên đảo Đại Vu.

Sau khi Nghiêm Mặc đi vào rừng cây liền bị tấn công một lần, nhưng hắn còn chưa kịp thấy rõ sinh vật tấn công hắn trông như thế nào, thì nó đã bị quả Vu Vận trong thân thể hắn hút rã chỉ còn bột phấn.

Quả Vu Vận được xóa bỏ lệnh cấm túc liền gấp không chờ nổi, gào khóc kêu to, chờ những thân thể máu thịt dám tới gần Nghiêm Mặc.

Sau lần tấn công đó, đường đi tiếp theo liền rất an bình, theo chỉ dẫn của quả Vu Vận, Nghiêm Mặc đi một đường vào trung tâm hòn đảo.

Hòn đảo này nhìn từ bên ngoài thì không thấy, chờ đến khi đi vào mới phát hiện đây là một hòn đảo nhỏ được một dãy núi lùn vây quanh.

Mà trung tâm hòn đảo là một cái ao sâu.

Nghiêm Mặc nhìn cái ao trước mặt, nhịn không được hít ngược một hơi.

Hắn thấy cái gì trong ao?

Hắn thấy một tòa cung điện loại nhỏ được dựng lên từ tinh thạch!

Tòa cung điện tinh thạch này thần kỳ nổi giữa ao, ánh mặt trời chiếu trên nó, ngay cả Nghiêm Mặc vốn không có hứng thú với đá quý cũng không cầm lòng được mà say mê nhìn tòa cung điện tinh thạch lấp lánh bảy sắc.

“Ba, đằng trước! Đằng trước!” Tiếng kêu của quả Vu Vận càng lúc càng vội vàng.

Nghiêm Mặc vỗ đầu một cái, cười khổ nói: “Con trai, đừng nói mày muốn ăn tòa cung điện kia nha? Mấy cái đó là đá, ăn có gì ngon?”

“Ba! Đằng trước! Mau lên!” Quả Vu Vận thét muốn chói tai trong đầu hắn.

Nghiêm Mặc không hiểu ý nó, hắn đang quan sát cái ao, xem xem làm sao để đi đến tòa cung điện tinh thạch kia.

Màu nước ao rất tối, nhìn không tới đáy, không thể đoán được cái ao này sâu bao nhiêu.

Nghiêm Mặc thử thò tay vào trong nước, rất lạnh, không giống nước của ngày hè.

“Ba——!”

“Câm miệng!” Nghiêm Mặc cởi dây thừng cỏ ném vào ao, cũng may, này không phải Nhược Thủy trong truyền thuyết mà ngay cả lông ngỗng cũng không nổi được.

Nhìn hướng dây thừng trôi, Nghiêm Mặc hoài nghi nước trong ao nói không chừng là nước chảy, rất có thể bên dưới có mạch nước ngầm nối liền với hồ Thanh Uyên.

Mà tòa cung điện tinh thạch cách bờ chừng mười lăm mét, hắn biết bơi, rất nhanh có thể bơi sang.

Nhưng mà đám người cá Lạp Mông nói hòn đảo này là cấm địa, chắc sẽ không thể tiếp cận tòa cung điện tinh thạch đơn giản thế đâu. Thoạt nhìn nó như có bí bảo trong đó mà

Cái ao này có gì đó kỳ quái, Nghiêm Mặc tin chắc như vậy.

Nhưng khi Nghiêm Mặc đang muốn tiếp tục quan sát, nếu không được thì tạm thời làm bè gỗ chèo qua, thì quả Vu Vận trong bụng hắn lại làm ầm làm ĩ, chẳng những khóc lóc trong đầu hắn làm hắn đau đầu muốn chết, mà còn đỉnh đỉnh cái bụng hắn, làm bụng hắn lâu lâu gồ lên một cục.

Tên nhóc quỷ đang làm ầm ĩ này chắc chắn không phải con hắn! Đô Đô nhà hắn ngoan ngoãn lắm.

Người từng nuôi con đều biết, đôi khi lũ trẻ làm ầm ĩ với bạn, cho dù bạn có kiên nhẫn và lý trí cách mấy thì cũng sẽ bại trận trước chúng nó.

Nghiêm Mặc có lý trí, nhưng thỉnh thoảng hắn cũng sẽ ngu ngốc một chút. Thí dụ như giờ phút này, hắn định xuống nước bơi qua, nhưng hắn còn muốn thử một chút, cho nên hắn thò chân vào trong ao.

Sau đó… hắn liền cảm giác được chân mình đau đớn kịch liệt, vừa nhấc lên liền thấy, một con cá ăn thịt người đang há cái miệng rộng hoác cắn chặt mu bàn chân hắn.

Máu chảy ròng ròng trên chân.

Máu rơi vào trong ao như một loại tín hiệu nào đó, nước ao bị khuấy động, sóng nước dập dềnh, vô số cá lớn phóng về phía Nghiêm Mặc.

Mà khi Nghiêm Mặc vừa nhấc chân lên liền có hơn mười con cá liên tiếp nhảy ra khỏi hồ, miệng chúng nó rất rộng, thân thể khá dẹp, con nào cũng có hàm răng sắc nhọn khiến người ta nhìn mà phát lạnh.

“Phập!”Con cá đang cắn chân hắn đột nhiên uốn éo, nổ tung, máu bắn tung tóe.

Máu của nó dính trên chân hắn, nhanh chóng bị da hắn hấp thu.

“Ba! Xuống đi! Đồ ăn ngon… thật nhiều đồ ăn ngon…”

Nghiêm Mặc ngây ngốc: “Mày nói đồ ăn, là chỉ đám cá ăn thịt người này?”

“Ăn… Ăn…” Quả Vu Vận vừa được nếm vị thịt liền hưng phấn không ngừng kêu la, đỉnh đỉnh bụng Nghiêm Mặc thúc giục hắn mau nhảy vào ao nước.

Nghiêm Mặc nghĩ nghĩ, dứt khoát ngồi xuống bên hồ, thò cái chân bị cắn vào trong nước.

Mới đầu, hắn còn có thể cảm giác được đau đớn khi bị cá ăn thịt người cắn trúng, nhưng hai ba lần sau, hắn cảm thấy có thứ gì đó chui ra từ chân hắn…

—— Cảnh cáo! Kẻ lưu đày thao túng quả Vu Vận ác ý thương tổn số lượng lớn của một giống loài, +20 điểm cặn bã. Cảnh cáo, cứ ba con cá chim* Ngu Huyết sẽ bị tăng một điểm cặn bã.

*Cá chim:



Cái đệt, mới được bao lâu mà đã tăng cho tao 20 điểm rồi?!

“Dừng dừng dừng! Con trai, mày dừng lại cho ba!” Nghiêm Mặc sợ tới mức vội vàng rút chân lên khỏi mặt nước.

Nhưng bàn chân lại bị một nhánh cây màu đỏ thật dài kéo lại, thoạt nhìn như san hô, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến thứ chất lỏng màu đỏ chảy bên trong là máu cá, thì Nghiêm Mặc lập tức không thể vui vẻ ngắm nghía.

“Dừng lại!” Nghiêm Mặc vội vàng sử dụng năng lực sau khi dung hợp với cây Phản Hồn non đã trở thành bản năng trong người mình.

Nhánh cây đỏ như máu kia rất không tình nguyện nhưng vẫn nhanh chóng lùi về trong cơ thể Nghiêm Mặc.

“Ba xấu… Muốn ăn… hu hu…”

“Thằng con ngốc, ai kêu mày chủ động tấn công? Không thể ngoan ngoãn chờ lũ cá tới cắn hả?”

Không biết quả Vu Vận có hiểu hay không, cứ nói ‘ba xấu, ba xấu’ mãi.

Nghiêm Mặc trực tiếp hạ mệnh lệnh: “Không cho chủ động tấn công, có nghe thấy không? Nếu không về sau đừng mong ba thả mày ra!”

“Ba…”

“Kêu ba cũng vô dụng, ba mày còn không biết mày rốt cuộc có phải con ba hay không đây! Nghe lời, về sau chỉ khi nào ba hoặc chính mày bị tấn công thì mới có thể phản kích, hiểu chưa?”

Quả Vu Vận không làm ầm ĩ nữa, bởi vì Nghiêm Mặc đã trực tiếp bơi vào trong ao.

Hắn muốn đến gần tòa cung điện tinh thạch kia, hắn cứ cảm thấy ở nơi đó có thứ gì rất đáng giá, hơn nữa mấy cục tinh thạch thoạt nhìn rất quen mắt.

Mặt khác, từ sau khi quả Vu Vận tấn công và hấp thu đám cá chim, hắn liền cảm thấy thân thể mình nóng lên, thậm chí hắn còn có thể cảm nhận được sự tồn tại của thể tùng một cách rõ ràng.

Trong thân thể hắn nhất định đã có gì đó thay đổi, sự thay đổi này có vẻ như không gây hại.

Ngu Vu bên này vừa giải quyết xong chiến sĩ thần huyết cấp năm dám khiêu khích mình, thì y liền cảm nhận được.

Đảo Đại Vu!

Hải Thần tại thượng, sao y lại có thể quên mất trong người tư tế nhỏ còn có quả Vu Vận – một sinh vật vô cùng tham lam, không sợ đại đa số các sinh vật trong thiên hạ này!

Y đã dựng tầng phòng ngự trên hòn đảo, nhưng nếu tòa cung điện tinh thạch bị chạm tới, thì vòng bảo vệ bên ngoài chắc chắn đã bị quả Vu Vận cắn nuốt.

Còn nữa, cá chim Ngu Huyết của y! Đó là thứ y dùng máu mình để nuôi ra, ngay cả chiến sĩ cấp bảy cũng không dám giỡn mặt với chúng. Bây giờ không biết còn thừa lại được bao nhiêu con nữa!

Đáng giận! Đáng giận! Đáng giận! Nếu không phải việc sinh sản của tộc Người Cá là vấn đề vô cùng to lớn, thì làm sao sau khi y nghe nói đến loại thuốc có thể khiến cá vô sinh này lại bất cẩn như vậy!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.