Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn



“Mặc không nhớ hắn dù chỉ một chút thôi sao?”Bên bờ hồ Thanh Uyên, có một đoàn người đông đảo đang nghỉ ngơi.

Nguyên Chiến nóng lòng muốn về nhà, Mặc không có ở bên, ngày nào cũng có người không ngừng quyến rũ hắn, làm hắn mỗi ngày đều vô cùng bức bối, hận không thể mặc kệ đám người này, trực tiếp đào hang băng qua đáy hồ chạy về thành Cửu Nguyên.

Hồ Thanh Uyên lớn không thấy giới hạn, đi men theo bờ hồ đã hai mươi ngày, mà bọn họ chỉ mới nhìn thấy một chút xíu bóng dáng của thành Cửu Nguyên thôi.

Nhưng nhiều người thấy mà không biết đó là thành Cửu Nguyên, không phải vì thành Cửu Nguyên không nổi trội, mà là bờ hồ quá dài, có không ít cây cối, dù không mấy rậm rạp, nhưng lác đác lưa thưa cũng đủ để che phần lớn tầm mắt. Hơn nữa còn cách khá xa, trong kiến thức của người dân bộ lạc Nguyên Tế lại hoàn toàn không có khái niệm về thành trì, chỉ nghĩ đó là một ngọn núi đá có diện mạo khá kỳ quái mà thôi.

Những người khác không rõ, nhưng Nguyên Chiến thì rõ.

Khi thành Cửu Nguyên càng ngày càng hiện rõ, hắn càng không kìm chế được, bước chân cũng bất giác chạy nhanh hơn.

“Chiến, chiều nay đừng vội lên đường, buổi sáng mọi người đi gấp quá, nhiều người chịu không nổi.” Tranh nhắc nhở Nguyên Chiến.

“Sắp tới rồi.”

“Hả?” Tranh nghe vậy không khỏi lên tinh thần: “Ở đâu? Bao lâu nữa thì tới?”

“Thật ra các anh thấy đã nó hai ngày nay.”

Tranh nghi hoặc, thấy cái gì?

Nguyên Chiến chỉ về phía tây nam: “Nơi đó, thành Cửu Nguyên.”

Tranh nhìn theo ngón tay hắn: “Bộ lạc ở trong ngọn núi kia?”

“Không, cả ngọn núi đều là Cửu Nguyên.”

Tranh không hiểu lắm, thẳng đến khi anh tới gần thành Cửu Nguyên, tận mắt nhìn thấy dáng vẻ của bộ lạc, mới biết câu nói ‘cả ngọn núi đều là Cửu Nguyên’ của Nguyên Chiến có nghĩa gì.

Hai ngày sau.

“Mau nhìn kìa! Đó là cái gì vậy?” Lam Điệp túm chặt lấy một chiến sĩ đứng bên cạnh, vươn tay chỉ ra xa.

Mấy ngày nay bọn họ đang đến gần thứ to lớn đó, càng tới gần, càng thấy rõ, lại càng không biết nó là cái gì.

Ở nơi đó, một ngọn núi nhưng lại không giống núi, chỉnh thể là hình vuông, nguy nga sừng sững.

Dưới chân núi còn có thể thấy một con sông, vì góc độ của mấy người Lam Điệp đứng, nên bọn họ chỉ có thể thấy được một góc con sông, chứ không thấy đầu nguồn của nó ở phương nào, cũng không thấy nó chảy về đâu, càng không biết thật ra ngọn núi lớn đó có tới hai con sông như vậy chảy quanh.

“Không phải núi hả?” Người chiến sĩ trẻ tuổi cấp hai kia hỏi.

Lam Điệp trợn mắt: “Cậu thấy có ngọn núi nào trông như vậy không?”

“Vậy là cái gì?” Người chiến sĩ cấp hai kia hỏi lại.

Lam Điệp đã có suy đoán, nhưng anh ta không dám khẳng định, phất tay một cái: “Đi, trở lại nói với thủ lĩnh đại nhân!”

Sáu chiến sĩ chia ra ba người ở lại, ba người khác thì chạy về.

Lại một ngày trôi qua, hơn ba trăm người và người tộc Cách Lan Mã theo sau đội ngũ không xa không gần, đi cùng Nguyên Chiến tới bờ một con sông lớn.

Mà thứ to lớn khiến bọn họ không ngừng ngờ vực rốt cuộc là cái gì nay cũng được thấy rõ toàn cảnh.

Thời tiết sáng sủa, mặt trời lên cao, ánh nắng chói chang rọi xuống tòa thành nguy nga, khiến cả tòa thành vốn đã lóa mắt nay càng huy hoàng hơn nữa.

Kiên cố, rắn chắc, uy nghi, oai phong, cứ như con cự thú hồng hoang đang núp ở nơi đó, nhìn chằm chằm những sinh vật nhỏ bé dám tiếp cận nó.

“Trời ạ! Kia rốt cuộc là cái gì?”

Không chỉ một người phát ra tiếng cảm thán đầy kinh ngạc.

Thứ to lớn sừng sững trước mắt hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ, nhưng cho dù bọn họ không có kiến thức, cũng sẽ không xem thứ to lớn này là một dãy núi thiên nhiên.

Cái thứ trông như dùng đá cục hình vuông xây nên là vách tường đi? Nhưng vì sao vách tường lại không có một khe hở nào? Hay đó vốn dĩ là một khối đá hoàn chỉnh? Nhưng trên đời làm gì có khối đá nào lớn và ngay ngắn như vậy!!

Ở giữa những vách tường đó là gì? Là miệng quái thú khổng lồ, hay là cửa?

Vách tường cao như vậy, dù là hơn mười hai mươi người chồng lên cũng với không tới đỉnh, bên trên hình như có người đang đi lại?

Người nào thị lực tốt đều nheo mặt nhìn kỹ.

Đó là thứ con người tạo ra sao? To như vậy, cao như vậy, chỉnh tề như vậy, còn… người Nguyên Tế không tìm được từ nào để hình dung nữa, bọn họ chỉ cảm thấy quá mức chấn động!

Thậm chí các chiến sĩ còn có một loại cảm giác khủng bố, dù bọn họ có bao nhiêu người xông lên đi chăng nữa, chỉ sợ cũng không cách nào cướp được nơi này.

Nhìn thì đáng sợ, nhưng người sống bên trong nhất định sẽ rất an toàn đi?

“Đây là lãnh địa của thần sao?”

Không thể trách người Nguyên Tế lại nảy ra nghi vấn như vậy, làm sao bọn họ có thể tưởng tượng được chỉ bằng sức người mà có thể xây nên thứ kiến trúc trông như một dãy núi to lớn, đầy khí thế, và uy nguy như vậy?

Người Nguyên Tế còn đỡ, vu giả tộc Cách Lan Mã thì dẫn cả con dân của mình quỳ xuống bái lạy tòa thành.

Nguyên Chiến thật sự phải rất rất rất cố gắng kiềm chế mới không để miệng mình cười tét đến tận mang tai.

Vẻ mặt của người Nguyên Tế, tộc Cách Lan Mã quỳ lạy, tất cả đều hướng về phía tòa thành, mà tòa thành này do ai tạo ra?

Là người có công lao lớn nhất trong việc xây thành, Nguyên Chiến sao có thể không hả hê chứ?

Nghiêm Mặc không có ở bên, nếu có, hắn nhất định sẽ phát hiện ra cái đuôi của người nào đó đã vểnh lên tới tận trời.

“Con sông này?” Tuy Tranh không có nhiều kiến thức lắm, nhưng bản năng làm chiến sĩ khiến năng lực quan sát của anh vượt xa mọi người.

Con sông lớn nọ cản đường bọn họ đi, mặt sông rất rộng, không nhìn thấy hai đầu, nhìn như sức người không thể tạo ra, nhưng Tranh lại cảm thấy nó có phần mất tự nhiên.

Phần mất tự nhiên này đến từ độ cong của con sông, thấy thế nào cũng như đang bảo vệ thứ to lớn hình vuông ở giữa.

“Chiến?!” Các chiến sĩ thủ lĩnh đều cùng nhìn về phía Nguyên Chiến, chờ đợi hắn giải thích.

Nguyên Chiến nâng tay lên, chỉ về phía tòa thành cao lớn đằng xa, kiêu ngạo và đầy khoe khoang, nói: “Đó chính là thành Cửu Nguyên, bộ lạc mới của chúng ta, ngôi nhà mà thần ban cho chúng ta!”

Có điều…

Nguyên Chiến đảo cặp mắt hẹp dài nhìn qua bên trái, ngoại thành đột nhiên mọc ra nhiều ngôi nhà như vậy là sao đây?

Hắn kêu Mãnh xây nhiều nhà, bộ nội thành hết chỗ rồi à? Sao lấn ra tới ngoại thành rồi?

Đám người Tranh nghe nói đó chính là Cửu Nguyên, dù trong lòng bọn họ đã có suy đoán, nhưng khi nghe thấy lời khẳng định thì vẫn chấn động không thôi.

Nơi đó chính là Cửu Nguyên? Bộ lạc an thân sau này của bọn họ?

Trời ạ! Bọn họ đã tới nơi nào rồi?!

Các chiến sĩ trẻ tuổi nghe Nguyên Chiến nói liền nhịn không được mà lan truyền tin này, không lâu sau, hơn ba trăm người đột nhiên phát ra tiếng hoan hô rung trời.

Có người còn gào khóc!

Cuối cùng bọn họ đã tới Cửu Nguyên, mà hết thảy trước mắt không làm bọn họ thất vọng, không, phải nói bọn họ thậm chí còn bắt đầu hoài nghi, có lẽ bọn họ sẽ không ở trong thứ to lớn kia, vì nó nhìn như chỉ có thần mới có thể ở.

Người Cách Lan Mã nghe tiếng người Nguyên Tế hoan hô và gào khóc, bọn họ quỳ trên mặt đất căng thẳng nhìn bốn phía, không thấy có nguy hiểm gì, nhưng bọn họ vẫn cẩn thận lui ra sau theo mệnh lệnh của Đại Vu bọn họ không dám đến gần con sông lớn, nhưng cũng không muốn lập tức rời đi.

Cô gái xinh đẹp diễm lệ đứng trước các tộc nhân của mình, ánh mắt đầy vẻ cuồng nhiệt nhìn thứ to lớn sừng sững trước mặt.

Mặc kệ đó là gì, mặc kệ có nguy hiểm hay không, cô đều cảm thấy đáng giá, cô đã dẫn tộc nhân tới lãnh địa của thần, thậm chí còn tận mắt nhìn thấy thần tích!

Đại Vu trong tộc đi qua, thương lượng với cô việc hiến tế cho thần.

Cô gái bảo ông chờ một chút, cô muốn xem thử xem những chiến sĩ cường tráng đó có được đón vào lãnh địa của thần không, hay là định cắm rễ ở gần đây.

Nguyên Chiến nhìn chằm chằm lũ người lùn tụ tập bên bờ sông, bọn chúng càng ngày càng nhiều, hắn rất khó chịu.

Trong số đó có rất nhiều tên lùn hắn không biết mặt, đám lùn này từ đâu chui ra đây?

Người Nguyên Tế cũng kinh ngạc: “Sao mà nhiều con nít dữ vậy?”

Đám người lùn tụm đầu lại nói cái gì đó, nhưng con sông quá rộng, người ở bờ bên này hoàn toàn nghe không thấy người bờ bên kia nói cái gì.

Nguyên Chiến nhướng mày, chân giậm mạnh một cái trên bờ sông, nước sông đột nhiên cuồn cuộn.

Vài chiến sĩ tộc Người Cá trồi lên, không ít chiến sĩ vừa thò đầu ra đã mắng lia lịa: “Ai làm? Đáy sông sao đột nhiên lại…”

Chiến sĩ tộc Người Cá đang mắng chửi bỗng thấy Nguyên Chiến, liền câm miệng.

Nếu là người khác, bọn họ còn có thể phun cho vài ngụm nước tỏ vẻ phẫn nộ một chút, nhưng Nguyên Chiến tốt xấu gì cũng là thủ lĩnh Cửu Nguyên, hôm nay bọn họ dám phun nước miếng người ta, thì ngày mai tên mọi rợ này có thể làm đáy hồ Thanh Uyên tét ra vài cái động hoặc mọc lên vài trái núi cũng không chừng!

Cái danh mọi rợ và thô bạo của Nguyên Chiến đã bị anh chàng người cá Lạp Mông truyền đi khắp hồ Thanh Uyên, mọi chiến sĩ người cá đều biết, tóm lại, trong mắt nhóm người cá, tư tế Cửu Nguyên là người cực kỳ cực kỳ tốt, có thể kết bạn, còn thủ lĩnh Cửu Nguyên thì… khụ, rảnh rỗi vẫn có thể đi tìm hắn đánh nhau, rất có ích cho việc nâng cao sức chiến đấu của mình.

Làm trò ngay trước mặt người Nguyên Tế, chiến sĩ tộc Người Cá và đám người lùn, con sông vốn dĩ không có bất cứ thứ gì bắt ngang nay chậm rãi mọc ra một con đường đất.

Con tường đất kia ban đầu rất hẹp,  sau khi vào đến mặt nước thì dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được mà rộng ra từng chút một.

Các chiến sĩ người cá giật mình nhìn Nguyên Chiến.

Lạp Mông nói không sai, sau khi người này thăng lên cấp năm, đã thật sự mạnh hơn trước kia rất nhiều.

Sắc mặt Nguyên Chiến không có chút biến hóa nào, nhưng kỳ thật trong lòng hắn thì đang than khổ, bình thường tạo một ngọn núi không lớn lắm trên đất bằng cũng không khó, nhưng vừa vào tới nước thì lại gặp một lực cản lớn.

Rất nhiều lần, hắn vừa nâng đất dưới đáy sông lên, còn chưa cao được bao nhiêu thì đã bị nước xoáy nhỏ trong sông làm cho rã ra.

Khiến hắn không thể không cố gắng tăng độ dày và độ cứng của đường đất, tốc độ làm ra cũng chậm lại.

Vốn dĩ hắn muốn dậm chân một cái là khiến cho con sông mọc ra một con đường đất, thế mới ngầu!

Nhưng bây giờ, làm nửa ngày, con đường đất còn chưa được một nửa.

Về sau lấy cái này ra để huấn luyện năng lực rất tốt đó. Nguyên Chiến vừa nghĩ vừa thầm đau khổ, linh hồn nhỏ bé trong lòng ngồi xổm vào một góc vẽ vòng tròn, sớm biết thế còn không bằng đi cái đường mà trước kia để lại, con đường đó được để lại chính là vì tiện cho người Cửu Nguyên ra ngoài săn bắt và hái lượm.

Con đường kia được tạo ở khúc hẹp nhất của dòng sông, ở giữa có một ngọn núi đá hình tam giác rất chênh vênh mà hắn cố ý chừa lại, giữa núi đá khoét một cái hang, hai đầu là đường đi nối liền với bờ sông.

Ban ngày có thể đi qua hang núi, khi gặp chuyện có thể lấp cái hang lại, nv  sẽ không sợ dã thú và kẻ địch xông vào. Cho dù chúng có xông tới, cũng có thể giúp người Cửu Nguyên kéo dài thời gian trốn vào nội thành. Mà dưới núi đá thì khoét một cái hang để thông nước sông, đồng thời cũng là để người cá qua lại.

Nguyên Chiến không hài lòng với biểu hiện của mình, nhưng hắn không biết chiêu thức ấy đã đủ để làm những người khác trợn to mắt.

Đặc biệt là đám người lùn, khi bọn họ thấy trong sông mọc ra một con đường đất nối tới tường thành, miệng há to nửa ngày trời chưa khép lại được.

Đây là năng lực của chiến sĩ thần huyết ư?

Thật ghen tị, bọn họ cũng muốn!

“Thôi xong.” Đức Đức lầm lầm.

“Cái gì xong?” Cách Cách nhìn hắn.

“Thủ lĩnh của bọn họ đã về, nếu hắn biết chúng ta có ý định cướp thành Cửu Nguyên, mày nói hắn có thừa lúc nửa đêm chôn sống chúng ta không?” Đức Đức bày ra vẻ mặt đưa đám nói.

Cách Cách vội bịt miệng hắn, tức giận: “Đừng có nói toẹt ra như thế! Mọi người đã đủ sợ hãi rồi!”

Đức Đức kéo tay hắn xuống, giật giật mũi, thấp giọng nói: “Cách Cách, mày nói thật đi, bây giờ tộc trưởng và tổ vu đại nhân đã bị nhốt trong thành, người Cửu Nguyên và người cá đều không muốn nói chuyện với chúng ta, liệu chúng ta có biến thành nô lệ không?”

Tim Cách Cách rơi lộp bộp trong lòng, hắn cũng sợ lắm, nhưng hắn không thể hùa theo Đức Đức, vội an ủi: “Không đâu, trưởng lão Tra Tra đã đi gặp tộc trưởng và tổ vu đại nhân, nói bọn họ khỏe, đám nhân loại kia không có ngược đãi bọn họ, chỉ cần chúng ta trả hết nợ nần tiền ở và phá hoại cho thành Cửu Nguyên, thì tộc trưởng và tổ vu đại nhân có thể trở lại.”

“Thật à?” Đức Đức rưng rưng nước mắt.

Cách Cách ra sức gật đầu: “Thật! Tao tin Mặc đại nhân sẽ không gạt chúng ta.”

Đức Đức chùi nước mắt, dùng âm thanh còn nhỏ hơn nữa nói: “Tao không thích chiến tranh, vì sao mọi người lại muốn cướp thành Cửu Nguyên, chúng ta vốn đã rất tốt rồi mà, không phải sao? Chúng ta còn có thể học được rất nhiều kiến thức từ Mặc đại nhân, bọn Diệp Tinh cũng sẽ dẫn chúng ta đi chơi với người cá.”

“Suỵt, Đức Đức, đừng nói nữa, để các trưởng lão nghe được thì mày thảm đó! Mày muốn bị đuổi ra khỏi bộ tộc sao?”

Đức Đức cúi đầu, ngậm miệng lại, trong tộc có rất nhiều người nghĩ như hắn. Kẻ thích đánh tới đánh lui là tộc Lạc Lạc, không phải tộc Mạc Mạc, bọn họ vốn đang ở trong nội thành, cuộc sống tốt đẹp, được hưởng cùng lợi ích với người Cửu Nguyên, mỗi ngày mọi người đều có cuộc sống vui vẻ, vì sao tộc Lạc Lạc lại thay đổi?

Tổ vu Tạp Đế nói bọn họ cần một nơi an toàn thành lập bộ lạc mới, thế vì sao lại nhất quyết phải cướp thành Cửu Nguyên?

Tộc Mạc Mạc và tộc Lạc Lạc khác nhau, bọn họ cần cù, thông minh, những gì bọn họ học được từ Cửu Nguyên hoàn toàn có thể giúp bọn họ thành lập một ngôi nhà cho chính mình ở nơi khác, dù không tìm được mảnh đất nào tốt hơn Cửu Nguyên, bọn họ vẫn có thể dựa vào đôi tay và đầu óc của mình để khiến bộ lạc không kém hơn Cửu Nguyên.

Có phải tổ vu Tạp Đế đã làm sai rồi không?

Cách Cách xoa xoa tóc Đức Đức, ngẩng đầu nhìn về phía đám người lùn bên kia.

Đó là tộc Lạc Lạc, dù bọn họ đã bị nhân loại đuổi ra ngoại thành, nhưng hai bên vẫn không thể trở thành người một nhà, huống chi tộc Lạc Lạc còn mạnh hơn bọn hắn, nhân số cũng nhiều hơn bọn hắn, trong khoảng thời gian này, tộc Mạc Mạc bị tộc Lạc Lạc ăn hiếp đủ điều, con mồi bắt được đều bị tộc Lạc Lạc cướp hết một phần lớn.

Nếu bọn họ vẫn ở nội thành, nếu bọn họ vẫn có quan hệ tốt với người Cửu Nguyên và người cá, thì hôm nay bọn họ còn để mặc tộc Lạc Lạc chèn ép sao?

Tổ vu Tạp Đế nói, tổ tiên tộc Lạc Lạc và tộc Mạc Mạc giống nhau, mà nhân loại và lũ quái vật xua đuổi bọn họ ra khỏi khu rừng cũng giống nhau, hai bên là hai chủng tộc hoàn toàn khác biệt, bây giờ nhân loại đối xử tốt với bọn họ, nhưng sớm muộn gì cũng có một ngày, những nhân loại đó sẽ cư xử như lũ quái vật, đuổi bọn họ ra khỏi thành Cửu Nguyên, thậm chí còn ép bọn họ trở thành nô lệ.

Cách Cách cảm thấy tổ vu Tạp Đế nói đúng một mặt, một mặt khác lại nhịn không được nghĩ: Bọn họ nghĩ về nhân loại như vậy, vậy những nhân loại đó có nghĩ như bọn họ hay không?

Mà những việc bọn họ làm trước đó chẳng phải hệt như lũ quái vật ấy sao? Thấy nhà của người khác tốt, thì muốn cướp về cho mình.

Nhân loại còn chưa trở thành quái vật, mà phía người lùn bọn họ đã làm ra chuyện giống như lũ quái vật trước rồi.

Không nói đến gút mắt trong lòng các người lùn, lại nói đến đoàn người đi vào ngoại sông đào, Cửu Nguyên không lý nào không phát hiện ra.

Các chiến sĩ tộc Người Cá giữa sông truyền tin tức cho thành Cửu Nguyên.

Chiến sĩ đứng trên tháp vọng cũng chạy như bay xuống, muốn báo cáo cho Mãnh.

Mà chiến sĩ Cửu Nguyên tuần tra ở bờ sông thì nhanh hơn một bước, chạy tới bên này, bọn họ khá căng thẳng, lần này không phải người lùn tới, nhìn từ xa liền biết đây là một đội ngũ chiến sĩ rất cường đại.

“Báo cho Mặc đại nhân, mau!” Đại Trạch thúc giục cậu thanh niên bên cạnh.

Cậu thanh niên vội chạy đi.

Rất nhanh sau đó, Nghiêm Mặc đang cẩn thận trồng cây liên tiếp nhận được mấy cái thông báo.

“Rất nhiều người?”

“Vâng.”

“Không đếm hết?”

“Vâng.”

“Thấy thủ lĩnh không?”

Chiến sĩ đầu tiên tới bẩm báo lắc đầu.

“Biết rồi, chút nữa tôi ra.” Nghiêm Mặc không đi men theo bờ hồ, nhưng theo số ngày mà hắn tính thì, đoán người tới có chín phần là bọn Nguyên Chiến, cho nên hắn không gấp.

Cậu thanh niên thứ hai chạy tới cũng không thấy rõ người, chỉ nói bên kia bờ sông có một đám người đông đúc, thoạt nhìn là những chiến sĩ rất lợi hại. Cái này, Nghiêm Mặc càng thêm xác định.

Hồ Hồ là người thứ ba, người còn chưa thấy đâu, thì tiếng đã tới trước: “Người cá nói, là thủ lĩnh! Là thủ lĩnh! Thủ lĩnh đã về!”

Chắc là Hồ Hồ vừa chạy vừa kêu, hưng phấn đến mức mặt mũi đỏ bừng, tới lúc anh chạy đến nơi thì thiếu chút nữa cả câu hoàn chỉnh cũng nói không ra hơi: “Đại, đại nhân, người cá nói…”

Nghiêm Mặc nghe mà ù cả lỗ tai, liền ngắt lời: “Tôi biết rồi, Chiến về đúng không?”

Hồ Hồ liều mạng gật đầu.

“Bảo Tát Vân và ba đứa học trò của tôi dẫn người đi chuẩn bị đồ ăn, chuẩn bị cho bốn trăm người, chỉ có thể nhiều chứ không thể thiếu.” Nghiêm Mặc buông cái cây vừa trồng xong, vừa đi ra ngoài vừa nói.

Hồ Hồ há to miệng: “Bốn trăm người?”

“Đúng. Bọn họ ăn rất tốt, lượng thức ăn cho bốn trăm người chưa chắc đã đủ đâu.”

Bốn trăm người, đó là bao nhiêu? Hồ Hồ giơ ngón tay ra đếm đếm. Anh nghe các chiến sĩ người cá nói với anh rằng thủ lĩnh dẫn theo một đống người về, nhưng cụ thể là bao nhiêu thì anh không hỏi, các chiến sĩ tộc Người Cá cũng không nói, anh còn tưởng thủ lĩnh dẫn về nhiều nhất là mấy chục người như tộc A Ô bọn họ thôi chứ.

Bốn trăm người? Lạy trời!

Nghiêm Mặc vừa ra khỏi nhà liền phát hiện người tộc A Ô đều đã biết tin Nguyên Chiến về, rất nhiều người vứt hết việc trong tay, chạy như điên ra cửa thành bắc gần nhất.

Không ít người nhìn thấy Nghiêm Mặc, đều vui vẻ hô to lên với hắn: “Mặc đại nhân! Thủ lĩnh, thủ lĩnh!”

Ba đứa nhỏ cũng muốn chạy ra ngoài, chỉ có Ô Thần là còn hơi bình tĩnh một chút, Nghiêm Mặc đành phải giữ tụi nó lại, dặn dò một lần nữa yêu cầu của mình.

Diệp Tinh và Tát Vũ muốn ra đón thủ lĩnh và người hắn dẫn về, Ô Thần thì khá là hiểu chuyện, mỗi tay túm gáy một đứa kéo đi chuẩn bị đồ ăn.

Nghiêm Mặc có chút ghen tị, lúc hắn trở về cũng chả thấy ồn ào tới vậy, hừ hừ! —— Mà lúc bấy giờ, người này hoàn toàn quên mất khi hắn trở về đã lấy tốc độ vào thành nhanh như thế nào, căn bản không cho người Cửu Nguyên có thời gian phản ứng, hơn nữa, khi hắn vào thành, bao nhiêu người muốn vây lại nhưng bị bọn Hồ Hồ liều mạng ngăn cản.



Tim Nguyên Chiến không hiểu sao bỗng nhiên đập nhanh vài cái.

Nguy hiểm! Hắn sờ sờ lông tơ đang dựng thẳng lên, lập tức bật trạng thái đề phòng.

Cuối cùng, trên con sông xuất hiện một con đường đất nối liền hai bờ sông, cách mặt nước một thước, bề rộng chừng hai mét, thoạt nhìn rất rắn chắc.

Nguyên Chiến không lập tức bước lên con đường đất, hắn đang đợi chiến sĩ thành Cửu Nguyên ra.

Không phải cần người tới đón, mà là hắn muốn biết đám người lùn này là sao.

Mấy người Tranh cũng đứng phía sau Nguyên Chiến, các chiến sĩ tự động xếp hàng, hình thành đội hình tấn công.

Đội hình vừa bày ra, khí thế lập tức dâng lên.

Người Nguyên Tế vào lúc này đều mang trạng thái tinh thần tốt nhất, các cô gái đều thẳng lưng ưỡn ngực, trông kỹ mấy đứa nhỏ để tụi nó không chạy loạn.

Những người bị thương chưa lành muốn đứng lên, mỗi một người trong bọn họ đều không muốn để đám người trong bộ lạc mới đánh giá thấp mình.

Các chiến sĩ Nguyên Tế vừa bày đội hình, đám người lùn bên kia bờ sông cũng lập tức ồn ào hoảng loạn một trận, không ít người lùn không dám ở lại hóng chuyện nữa, đặc biệt là người tộc Mạc Mạc, bọn họ đã bắt đầu lui về phía sau.

Tộc Lạc Lạc siết chặt vũ khí trong tay, có người còn giương cung tên. Đám nhân loại trong thành không chịu nói cho bọn họ phương pháp chế tạo cung tên, nhưng bọn họ muốn cướp một ít từ tay tộc Mạc Mạc thì rất dễ dàng.

Vẻ mặt của các chiến sĩ người cá cũng thay đổi, những người này là ai?

Có phải bọn họ là những tộc nhân sinh sống ở mảnh đất khác mà Mặc đại nhân thường xuyên nhắc tới hay không?

Các chiến sĩ người cá quét mắt nhìn chiến sĩ Nguyên Tế, khi thấy rõ hình xăm trên mặt bọn hắn, một chiến sĩ tộc Người Cá yên lặng chui vào trong nước, anh ta muốn bẩm báo cho tộc trưởng, thành Cửu Nguyên có rất nhiều chiến sĩ cường đại tới.

Những chiến sĩ này khác với những chiến sĩ đang sống trong thành Cửu Nguyên bây giờ, bọn họ chẳng những có đa số là chiến sĩ cấp hai và cấp ba, mà trên người bọn họ còn có sát khí, cả đội hình bọn họ bày ra đều chứng tỏ bọn họ là những chiến sĩ từng được huấn luyện, hơn nữa còn trải qua không ít cuộc chiến, là những chiến sĩ thực sự!

Các bộ lạc dã nhân bình thường sẽ không có tính kỷ luật nghiêm khắc như vậy.

Lúc Nguyên Chiến thấy Đại Trạch mới bước lên con đường đất, đám người Tranh cũng đuổi theo phía sau.

Đại Trạch vừa thấy hắn liền kích động không thôi.

Nguyên Chiến nghĩ thầm trong lòng, sao Mặc còn chưa ra đón?

Với nhãn lực của hắn, hắn có thể nhìn đến cửa thành, nhưng căn bản không thấy bóng dáng tư tế đại nhân của hắn đâu.

Tuy hắn không cần phải được đón tiếp, nhưng mà… Mặc không nhớ hắn dù chỉ một chút thôi sao?Hậu trường

Nghiêm Mặc: Tôi nhớ anh cái rắm ấy!

Nguyên Chiến, cấp tốc nằm vật xuống.

Nghiêm Mặc: … Có ý gì?

Nguyên Chiến trở mình, cố ý vểnh cái mông đầy đặn, rắn chắc lên thật cao.

Nghiêm Mặc: … Chu choa, học được chiến thuật quyến rũ rồi đó hả!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.