*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Rõ ràng trong mắt Chiến, tên thiếu niên tóc bạc kia còn quan trọng hơn cả vũ khí, quan trọng hơn rất nhiều, rất nhiều!”Bột Ngạc bỗng nhiên ngẩng đầu: “Tiếng gì vậy?”
Các chiến sĩ đều kinh ngạc, đi theo Bột Ngạc ra khỏi lều lớn.
“Hình như cái tiếng đó truyền đến từ chỗ kia.” Một chiến sĩ thủ lĩnh của tộc Trệ chỉ tay về phía khe núi. Không chắc lắm nói.
“Cho người theo dõi chặt chẽ động tĩnh ở khe núi! Đốt lửa lên!” Bột Ngạc nhìn sắc trời, ra lệnh.
“Vâng!”
Cường Cốt của tộc Hách Lạp nhìn về phía khe núi, cảm thấy thanh âm kia thật kỳ quái, nhưng lại không để bụng lắm.
Nhưng Xích Kỷ của tộc Hồng Hồ lại nhìn khe núi thật lâu, vẻ nghi ngờ trên mặt vẫn không tan đi.
“Xích Kỷ, chúng ta phải chuẩn bị cho tốt, nếu các chiến sĩ của bộ lạc Nguyên Tế dám xông qua chỗ chúng ta, hê hê!” Một tên chiến sĩ tộc Hồng Hồ đi qua nói.
Xích Kỹ không quay đầu lại.
“Đại nhân?” Tên chiến sĩ kia tiến đến gần Xích Kỷ vài trước.
Xích Kỷ bỗng nói: “Tôi không đồng ý với tộc trưởng việc bắt tay cùng tộc Trệ tấn công bộ lạc Nguyên Tế lần này, tộc Trệ quá tham lam, tuy bộ lạc Nguyên Tế cường đại, nhưng tâm bành trướng của bọn họ không lớn, nếu không cũng sẽ không đợi tộc Trệ đi cướp núi muối.”
Tên chiến sĩ kia gãi đầu: “Nhưng tộc trưởng nói chúng ta có thể có được một lượng muối lớn, cả nô lệ nữa.”
“Đến bây giờ chúng ta đã chết bao nhiêu chiến sĩ?”
“A?” Tên chiến sĩ kia không trả lời được.
“Sáu mươi bốn người. Cậu biết điều này có nghĩa gì không?”
Tên chiến sĩ kia lắc đầu.
Xích Kỷ khẽ thở dài: “Nghĩa là chiến sĩ tộc Hồng Hồ đã chết hết một nửa.”
“Đại nhân?”
“Nhân khẩu tộc Hồng Hồ chúng ta không nhiều, vũ lực cũng không tính là mạnh. Chúng ta có thể tồn tại trên mảnh đất này, là vì tất cả mọi người đều thích phụ nữ tộc mình, bọn họ sẽ tìm các cô, tạo ra đời sau, đây chính là chúng ta.”
Xích Kỷ quay đầu nhìn về phía khu lều của tộc Trệ: “Nếu có một ngày, chúng ta không thể bảo hộ những người phụ nữ trong tộc, nếu có kẻ cướp mất bọn họ, thì tộc Hồng Hồ cũng sẽ không còn.”
“Xích Kỷ!” Tên chiến sĩ kia không gọi đại nhân nữa, mà gọi thẳng tên bạn tốt: “Cậu là người thông minh nhất tộc, cậu muốn làm gì? Cậu nói đi, mọi người sẽ làm theo những gì cậu nói! Tộc trưởng cũng bảo Xích Đâu và mọi người nghe theo cậu.”
Xích Kỷ vỗ vỗ vai tên đó, gương mặt xinh đẹp dễ nhìn của hắn bỗng lộ ra một nụ cười nhẹ.
…
Trong sơn cốc, cằm các chiến sĩ rớt đầy đất.
Đầu tiên là một cái đài đất bỗng nhiên dâng lên, rồi tiếng kèn cao vút mà bọn họ chưa bao giờ nghe thấy. Các chiến sĩ cơ hồ cầm lấy giáo nhắm về phía đài đất trong nháy mắt, không phải bọn họ xem Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc là địch, mà chỉ là phản ứng tự nhiên khi hoảng sợ.
Tuy tiếng kèn làm bọn họ tò mò, nhưng hiển nhiên cái đài đất xuất hiện bất thình lình càng làm bọn họ chú ý.
Liệp và Điêu kinh hỉ nhìn về phía Nguyên Chiến, họ biết Chiến có thể khống chế đất đá, nhưng tình huống lúc này hoàn toàn vượt quá sự mong đợi của bọn họ.
Chiến không chỉ thăng cấp, mà năng lực của hắn cũng trở nên cực mạnh!
Tranh không biết Nguyên Chiến đã thức tỉnh năng lực huyết mạch, anh rất lấy làm kinh hãi, nhưng cùng là người tộc Tức Nhưỡng, sau khiếp sợ là cảm giác mừng như điên!
“Chiến! Cậu thức tỉnh năng lực của Đại Địa Chi Thần rồi!” Tranh kích động đến đỏ mắt.
Nguyên Chiến ngầm thừa nhận.
Băng đố kỵ tới mức hai mắt đỏ ngầu, vì sao vì sao vì sao! Vì sao mọi thứ tốt đẹp đều đổ hết lên đầu tên dã thú âm hiểm xảo trá xấu xa lỗ mãng này! Thần không công bằng!
Sắc mặt lão tư tế hết sức khó coi, lão nhắm mắt lại, điều lão lo lắng nhất đã xảy ra, hơn nữa, biểu hiện của Chiến mạnh hơn các chiến sĩ huyết mạch từng xuất hiện trước kia của tộc Tức Nhưỡng nhiều.
Đám trưởng lão thì mỗi người một vẻ mặt khác nhau, trong đó, trưởng lão tộc Tức Nhưỡng tên Thổ Khất siết chặt bàn tay đang run rẩy vì quá mức kích động của mình.
Nghiêm Mặc chống tay lên bức tường ở rìa đài đất, rồi ngồi xuống.
Nguyên Chiến ngẩng đầu thấy hắn ngồi trên tường đất, cặp giò đong đưa bên ngoài, liền cười một tiếng, cố ý nâng tay lên.
Nghiêm Mặc liền cảm giác được tường đất dưới mông mình rắn chắc và rộng ra hơn, tường đất rất nhanh biến thành một cái ghế dựa có chỗ tựa lưng và tay vịn.
Nghiêm Mặc đặt tay tên tay vịn, giơ tay che nửa mặt, giấu đi khóe miệng đang run rẩy. Được rồi, tên gia súc này cũng coi như áo gấm về làng, muốn khoe khoang chút cũng là bình thường. Nhưng vì sao hắn lại có ảo giác như thấy một con sói đuôi thật to đang phe phẩy, vẻ mặt đắc ý dạt dào đứng phía dưới vậy?
Khi lão tư tế mở mắt ra thấy tất cả mọi người đều ngửa đầu nhìn cái đài đất, lão cũng ngẩng đầu nhìn, trùng hợp liền thấy cảnh biến đổi của tường đất.
Lão tư tế có một loại cảm giác kỳ quái, lão cảm thấy thái độ của Đại Chiến đối với tên tư tế tộc khác này rất đặc biệt, không chỉ là kính sợ nên có dành cho tư tế, mà còn… còn như một người chiến sĩ yêu thương và gìn giữ đối với vũ khí của mình? Không, rõ ràng trong mắt Chiến, tên thiếu niên tóc bạc kia còn quan trọng hơn cả vũ khí, quan trọng hơn rất nhiều, rất nhiều!
“Có phải cậu cũng giống tù trưởng, thức tỉnh năng lực khi trở thành chiến sĩ cấp bốn?” Lão tư tế căng mặt hỏi Nguyên Chiến, lại phát hiện giọng nói của mình đã trở nên khô khốc khản đặc
Nguyên Chiến lắc đầu: “Không, tôi rất sớm thức tỉnh rồi.”
Lão tư tế biến sắc: “Chuyện quan trọng như vậy, vì sao cậu lại lừa gạt không nói?”
Tranh lập tức hiểu ra nguyên nhân, khóe môi hiện lên một nụ cười lạnh.
Nguyên Chiến giơ tay sờ sờ vết sẹo cũ trên mặt mình, chầm chậm trả lời: “Bởi vì khi đó năng lực của tôi có cũng như không, cùng lắm thì chỉ chế tác được đồ đá nhanh hơn người ta một chút.”
Mà tất cả mọi người ở đây, chỉ cần không bị ngu thì đều biết nguyên nhân thật sự Nguyên Chiến không tiết lộ năng lực là gì. Trưởng lão tộc Tức Nhưỡng – Thổ Khất, hổ thẹn cúi đầu, lão tư tế quyền cao chức trọng trong bộ lạc, các trưởng lão bọn họ có cũng như không, nếu Nguyên Chiến tiết lộ việc hắc thức tỉnh năng lực, ông thật không biết mình có thể bảo vệ cho hắn được không nữa.
“Cho nên năng lực của cậu bây giờ mới có thể… mạnh như vậy.” Lão tư tế cảm thấy mình đã tìm được nguyên nhân. Quả nhiên người thức tỉnh càng sớm thì càng dễ trở thành chiến sĩ mạnh!
“Không!”
Lão tư tế giật mình, không ngờ Nguyên Chiến lại phủ nhận suy đoán của lão.
Nguyên Chiến ngẩng đầu: “Tôi trở thành chiến sĩ cấp bốn chỉ sau một mùa đông ngắn, năng lực và vũ lực đều đạt tới cấp bốn, tất cả đều nhờ cậu ấy, tư tế đại nhân của tôi!”
Giọng Nguyên Chiến đủ lớn, không chỉ chiến sĩ đứng gần đó, ngay cả xa xa cũng nghe thấy. Mà mọi người đều rất rõ ràng, tư tế đại nhân trong miệng Nguyên Chiến hiển nhiên không phải lão tư tế Thu Thực.
Động tâm ư? Đương nhiên là có! Ánh mắt của các chiến sĩ bộ lạc Nguyên Tế nhìn về phía cậu thiếu niên tóc bạc trên đài đất lập tức trở nên nóng như lửa!
Vị tư tế Tổ Thần này không chỉ có thể khiến chiến sĩ thăng cấp, mà còn có thể khiến chiến sĩ thức tỉnh năng lực huyết mạch? Lại còn khiến năng lực huyết mạch đồng thời thăng cấp? Lạy thần, vì sao cậu ấy không phải tư tế của chúng tôi? Mau đổi đi! Năn nỉ đó!
Điêu cảm thấy chắc mình có thể lân la làm quen với vị tóc bạc tư tế này thông qua Chiến, nói không chừng người ta tâm trạng tốt, cũng thuận tay biến hắn thành chiến sĩ cấp bốn, nếu có thể thì sẵn tiện làm hắn thức tỉnh năng lực huyết mạch luôn càng hay…
Nghiêm Mặc ngẩng đầu nhìn trời, hắn không phải người khiêm tốn, nhưng bị nhiều người dùng ánh mắt nóng bỏng như vậy nhìn, lại còn là một đám đực rựa nữa chứ, hắn chỉ cảm thấy cả người như bò đầy kiến. Xin mấy anh, đừng nhìn tôi như vậy có được không?
Các chiến sĩ lại cảm thấy nhìn kiểu gì cũng không đủ. Cậu thiếu niên tóc bạc một tay cầm kèn, nhìn lên không trung, ngồi trên cái đài đất hình dạng kỳ quái, trong mắt bọn họ thoạt nhìn cực kỳ thần bí, cực kỳ giống một tư tế, thậm chí ngay cả chân người nọ còn mang… Hửm? Đó là gì vậy?
Ngoại trừ chân cậu thiếu niên tóc bạc mang giày rơm, bên hông cậu ta còn đeo một túi nước bằng da, trên tay cầm kèn, bên hông thắt một cái bao da thú nhỏ, cả bộ áo da thú cậu ta bận trên người, đều làm các chiến sĩ ngạc nhiên.
“Hắn làm gì cậu?” Trong lòng lão tư tế tràn ngập đố kỵ và không tin, lão chưa bao giờ nghe nói có tư tế nào có thể giúp chiến sĩ thăng cấp, càng chưa từng nghe nói đến việc khiến chiến sĩ thức tỉnh năng lực, ngay cả Tam Thành trong truyền thuyết cũng không có chuyện như vậy!
Nguyên Chiến nhìn về phía lão tư tế, mặt không chút cảm xúc nhìn lão, nói: “Cậu ấy làm rất nhiều chuyện cho tôi, cậu ấy dạy tôi phương pháp huấn luyện chiến sĩ chính xác, nói cho tôi biết rèn luyện như thế nào mới có thể khiến năng lực của mình mạnh hơn, điều trị thân thể của tôi, dùng sinh mệnh của cậu chúc phúc cho tôi, còn chữa được cái chân trái của tôi nữa.”
Đám Tranh, Liệp nhịn không được lại lần nữa ngẩng đầu nhìn cậu thiếu niên tóc bạc trên đài đất.
Thậm chí lúc Tranh nhìn Nghiêm Mặc, anh còn siết nắm tay thật chặt rồi đấm mạnh lên ngực trái! Bày ra lòng biết ơn và tôn kính dành cho Nghiêm Mặc. Bởi vì nhờ cậu, thần huyết của tộc Tức Nhưỡng mới thật sự thức tỉnh.
Nghiêm Mặc cũng gật đầu với anh, Tranh là một chiến sĩ chân chính, không nói đến lập trường của nhau, người này có rất nhiều phẩm chất đặc biệt làm hắn kính nể.
Trong khe núi thật trầm tĩnh, rõ ràng có nhiều người như vậy, nhưng lại chỉ có thể nghe thấy tiếng Nguyên Chiến nói chuyện: “Thu Thực đại nhân, rõ ràng tù trưởng có cơ hội sống, chẳng lẽ ông thật sự nhẫn tâm nhìn tù trưởng cứ thế mà chết?”
Lão tư tế siết chặt quyền trượng, lão rất phẫn nộ, nhưng khi muốn phản bác thì đột nhiên…
“Kiệt ——!”
Vào lúc này, trên bầu trời có tiếng ưng kêu lanh lảnh truyền đến từ phương xa.
Mặc! Ta tới rồi, ta còn mang thức ăn ngon cho cậu đây!
Nghiêm Mặc ngẩng đầu, trên mặt là nụ cười sáng ngời.
Nghiêm Mặc không thổi kèn nữa, hắn ngồi trên cao, khe núi này khá rộng, cũng không có bao nhiêu cây cối, Cửu Phong nhà hắn tinh mắt như vậy, nói không chừng khứu giác cũng nhạy lắm ha —— hắn nhớ có một loài ưng núi thính mũi tới mức cách mười sáu km cũng có thể dò ra con mồi, không biết Cửu Phong ngửi được bao xa nhỉ?
Mà Cửu Phong quả thật không cần hắn thổi kèn chỉ đường, nó ở trên trời đã thấy quái hai chân nhỏ của nó từ xa rồi.
“Kiệt ——!” Thật nhiều quái hai chân.
Người bộ lạc Nguyên Tế trong khe núi chỉ mới nghe thấy tiếng kêu của Cửu Phong, chứ chưa nhìn thấy khổ người vĩ đại của nó, nhưng chiến sĩ ba tộc cắm trại ở thảo nguyên thì khi nghe được tiếng kêu đã đồng thời thấy một bóng chim khổng lồ bay tới từ xa.
“Con chim kia thật to!” Chiến sĩ ba tộc cảm thán. Con chim khổng lồ đó còn chưa tới gần, mà cánh chim vĩ đại của nó đã dài rộng hơn bất cứ loài chim nào bọn họ từng thấy.
Cửu Phong càng bay đến gần, tất cả mọi người đều đứng ngoài lều ngửa đầu nhìn nó.
Cửu Phong bắt đầu hạ thấp độ cao, bay lướt đi.
“A! Mọi người xem kìa! Con chim khổng lồ đó bay về phía khe núi của bộ lạc Nguyên Tế!”
Có lẽ chiến sĩ ba tộc nên cảm thấy may mắn rằng, Cửu Phong không bay tới từ hướng bọn họ, mà là bay tới từ phía sau khe núi. Có điều, cũng chính vì nguyên nhân như thế, bọn họ không thấy được dáng vẻ thật sự của Cửu Phong.
Bột Ngạc nhận được tin tức, lúc chạy ra xem chim thì đã không thấy đâu.
Vì sao con chim khổng lồ kia lại bay về phía khe núi đó? Trở về tổ ư? Không, mấy ngày nay bọn họ không thấy con chim khổng lồ này.
Vậy chẳng lẽ là đi săn? Hay là…
Không hiểu sao Bột Ngạc đột nhiên nhớ tới tiếng vang kỳ quái truyền ra từ khe núi vừa rồi, vang lên không bao lâu, con chim khổng lồ đó liền bay đến, chẳng lẽ trong khe núi có người kêu gọi con chim này?
Đúng rồi! Là tên chiến sĩ tóc bạc! Hắn có thể sai khiến ong Ăn Thịt, vậy khó mà đảm bảo hắn sẽ không sai khiến sinh vật có cánh khác.
Bột Ngạc đứng bật dậy, lại lần nữa hỏi tên chiến sĩ bên cạnh: “Đốt lửa lên hết chưa?”
Tên chiến sĩ kia trả lời: “Chỉ cần sắc trời vừa tối là đốt.”
“Không! Đốt bây giờ, mau!” Bột Ngạc cảm thấy hôm nay phát sinh quá nhiều việc kỳ quái, điều này làm gã bất an, rất bất an.
“A a a! Chim mặt người! Thật sự là chim mặt người! Thật sự là Sơn Thần Cửu Phong!”
Các chiến sĩ bộ lạc Nguyên Tế dù có kỷ luật, thì lúc bấy giờ đã không giữ nổi bình tĩnh được nữa. Loài chim này chính là sự tồn tại trong truyền thuyết!
“Vị tư tế tóc bạc kia thật sự triệu hoán Sơn Thần! Lạy thần!” Nếu không phải lão tư tế và các chiến sĩ thủ lĩnh đều ở đây, thì rất nhiều chiến sĩ đã nhịn không được muốn quỳ xuống với vị tư tế tóc bạc kia.
“Lạy thần! Nó thật khổng lồ!” Ai ai cũng ngửa đầu, miệng há to nhìn chim mặt người khổng lồ đang nghiêng cánh hạ tầm bay trên không trung.
Tranh nhìn Cửu Phong, lại nhìn nhìn cậu thiếu niên tóc bạc, vốn dĩ anh còn đang phân vân cái gì đó, cuối cùng không do dự nữa, anh đã hạ quyết định.
Liệp nuốt nước miếng: “Nó còn to hơn lần trước nhiều.”
Hai mắt Điêu tỏa sáng nhìn chằm chằm cậu thiếu niên tóc bạc trên đài đất, cậu thiếu niên kia nâng tay lên, mà Sơn Thần đại nhân đáng sợ như vậy lại dừng trên không trung, trong móng vuốt của Sơn Thần đại nhân còn quắp hai con hươu bào.
“Bịch!” Hai con hươu bào bị ném xuống mặt đất.
Thịt! Tất cả mọi người đều đỏ mắt.
“Các người tốt nhất là đừng có động đến hai con hươu đó.” Tâm tình Nguyên Chiến không quá vui vẻ cảnh cáo đám người và bọn Điêu đang chảy nước miếng tí tách: “Đó là thức ăn mà Sơn Thần Cửu Phong mang về cho tư tế đại nhân của nó, ai dám động, vậy chờ nó giết đi.”
A, cho nhìn mà không cho ăn, thật tàn nhẫn! Các chiến sĩ rơi lệ.
Lão tư tế tiến lên trước một bước, không phải lão muốn động vào con hươu bào, lão chỉ muốn hỏi Nguyên Chiến, hết thảy chuyện này rốt cuộc là sao? Vì cái gì Sơn Thần Cửu Phong lại thật sự bị một tên thiếu niên triệu hoán đến! Chẳng lẽ những gì hắn nói đều là sự thật?
Cửu Phong đang định thu cánh lại đáp xuống, liền thấy một lão quái hai chân đứng bên dưới dám đến gần thịt nó mang cho Mặc, lập tức không vui. Dám trộm thịt của ngài chim ta? Kiệt! Ăn một cánh của ta đi!
“Vù!” Một cơn lốc thổi cho các chiến sĩ thủ lĩnh đứng không vững, huống chi là lão tư tế có giá trị vũ lực gần như bằng không.
Đáng thương cho lão tư tế, lão hét lên một tiếng sợ hãi rồi bị cú quạt cánh ấy hất cho lăn vài vòng trên mặt đất, thẳng đến khi Thu Ninh và hai gã chiến sĩ đỡ lấy lão.
Nguyên Chiến vừa thấy Cửu Phong động cánh liền bịt miệng bịt mũi, đợi gió cát dừng lại, hắn mới mang vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Xem đi, ngay cả đến gần cũng không được.”
Nghe vậy, lão tư tế được dìu đỡ, vừa bò dậy thiếu chút nữa tức chết!
Cửu Phong thấy đám quái hai chân ngoan ngoãn, lúc này mới thu cánh lại đáp xuống đài đất, nó còn nhớ rõ, cẩn thận không chạm vào người Mặc.
Khặc khặc, nhưng nó thật muốn cọ cọ quái hai chân nhỏ.
“Kiệt!” Không thể cọ Mặc, không vui!
Nghiêm Mặc rất muốn vỗ vỗ nó, nhưng chỉ có thể cười cười xin lỗi. Bên dưới còn một trận lớn đang chờ hắn, hắn phải giữ thể lực dồi dào mới được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]