Bây giờ là 5 giờ sáng, hàng xóm thất đức đang sửa chữa, ồn thì thôi rồi.
Lâm Ân nằm trên giường gỗ, mắt vẫn luôn nhắm chặt nhưng không biết đã ngủ hay chưa.
Tai trái là người cá ca hát, tai phải là người khổng lồ vung chùy, mỗi khi Lâm Ân cảm thấy thân thể mình trầm xuống sắp chìm vào giấc ngủ thì lại ầm một cái đánh thức cậu, nhiều lần như thế khiến cho ý thức của cậu cũng bắt đầu bay bổng lên trời.
Cậu cảm thấy mình không phải đang ở trên đảo hoang, mà đã trở lại căn nhà trọ có cách âm kém kia. Tầng trên cãi nhau, sát vách đánh con, còn có hai vợ chồng tâm sự đêm khuya, mà cậu thì ở nhà một mình, dục hỏa đốt người, nhắm mắt vẫn mất ngủ.
Lẽ nào thực sự hàng xóm trong thiên hạ này đều thất đức như nhau, thế giới này không thể yên tĩnh được à?
Cứ nhắm mắt nằm như thế thêm vài phút, Lâm Ân không nhịn nổi nữa, đột nhiên mở mắt xốc chăn đang đắp lên, ngồi phắt dậy, nổi giận đùng đùng mở cửa nhà gỗ ra đi về chỗ Olly bên đống lửa.
"Ồn ào quá, em muốn giết bọn chúng!"
Vẻ mặt Lâm Ân dữ tợn, với tư cách là một người bệnh, mặc dù chết rồi chắc chắn sẽ được an nghỉ, nhưng hiện tại cậu vẫn rất cần nghỉ ngơi.
Olly ngồi bên đống lửa, vẻ mặt chết lặng, quay đầu nhìn cơ thể lấp lóe ánh sáng của cậu, thống khổ nhắm mắt lại rồi đáp rất chân thành:
"Ngươi không có tư cách nói người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-the-hoang-dao-cau-sinh-ky/2859881/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.