Hoành Văn đã được sinh ra như một hài tử bình thường, hắn từng có cha mẹ, từng có huynh đệ họ hàng, nhưng qua thời gian, những điều này cũng dần tan biến. 
Hắn không nhớ cái tên phụ mẫu đã đặt, cũng không còn nhớ gương mặt của những thân nhân quan trọng ấy, cái còn sót lại chỉ là cảm giác ấm áp khi mẫu thân ôm hắn vào lòng, rồi cảm giác rất muốn khóc nhưng không thể khóc khi nhìn họ chết đi. 
Thời đại hắn ra đời đã ở xa lắm, hắn chỉ loáng thoáng nhớ mình đã nhặt được bí tịch, tư chất bản thân lại là loại yêu nghiệt quá mức, vận may rất tốt gặp đủ kì ngộ, nên hắn tu luyện thuận buồm xuôi gió. Hình như hắn từng nỗ lực kéo dài mạng sống cho phụ mẫu, nhưng cuối cùng cũng không chống lại được thiên mệnh. 
Tất cả những người hắn quen biết đều chết đi, chỉ có hắn là tồn tại, bất diệt, sống mãi. Hắn không biết mình sống vậy để làm gì, nhưng hắn không muốn chết, nên cứ thế tiếp tục tu luyện. Chỉ tu luyện và tu luyện. 
Bởi thế, hắn khá bao dung Ám Dạ môn, vì họ đã để lại một chút thay đổi trong quãng đời tu luyện của hắn. 
Ngày này qua ngày khác, hắn tu luyện, có lúc nhàm chán thì đi làm vài việc, thuận tay cứu người này, tức giận thì hủy hoại tà giáo nọ, đôi lúc gặp phải hoàng đế. Vì hành tung bí ẩn và lực lượng siêu việt, nên hắn được người đời gọi là tiên nhân. Ừ thì điển tịch hắn tu đúng là tiên môn công pháp. 
Nhưng tiên nhân 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-the-doat-tinh/1317048/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.