Nhìn hắc lang rốt cuộc cũng ngã xuống, Chu Trạch không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lấy tay chống đầu gối, khom lưng ra sức thở dốc, mồ hôi từ trên trán chảy xuống. Trận chiến vừa rồi tiêu hao hơn nửa phần khí lực của hắn.
“Chu tiểu tử, ngươi sao rồi?” Lưu Trường Vượng mang theo mọi người chạy tới, trên tay còn cầm cung tên, vài mũi tên ngay lúc cấp bách ban nãy là do hắn bắn ra.
Chu Trạch điều chỉnh hô hấp: “Lưu thúc, vừa nãy cám ơn người. Ta không sao, chỉ là có chút mệt, nghỉ ngơi chốc lát là ổn rồi.”
Bọn người Lưu Trường Vượng nhìn Chu Trạch, lại nhìn đến hắc lang đã chết nằm trên mặt đất, ánh mắt phức tạp. Đám người trẻ tuổi càng là dùng ánh mắt sùng bái mà nhìn Chu Trạch.
“Chu Trạch, ngươi cũng thật lợi hại, có thể tay không giết được Dị Lang, ta còn nghĩ rằng hôm nay chúng ta không còn mạng mà về.” Trong lòng Lưu Cường vẫn còn sợ hãi nói.
Lời còn chưa dứt, sau gáy đã bị Vương Thiết Đầu vỗ một cái: “Tiểu tử thúi, nói xui xẻo cái gì vậy.”
“Chu tiểu tử, trên người ngươi có thương tích, để ta băng bó cho ngươi.” Lưu Trường Vượng lại nói với những người khác: “Mọi người nghỉ ngơi trong chốc lát, những ai bị thương thì băng bó, sau đó chúng ta xuống núi.”
Chu Trạch gật gật đầu, tiếp nhận ý tốt của Lưu Trường Vượng. Cũng may chuyến đi này bọn họ đều đã có chuẩn bị, Lưu Trường Vượng có đem theo thuốc trị thương, dùng nước rửa sạch vết thương, đắp thuốc lên, lại dùng vải sạch băng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-the-dien-vien/202113/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.