( PN này nói về Tiểu Bảo khi đã trưởng thành. Nên mình thay đổi cách xưng hô một chút. Tiểu Bảo là hắn, Nguyên Đông là y).
Trong núi lớn, có một nhóm thiếu niên tầm mười sáu, mười bảy tuổi. Bọn họ mặc áo vải bố, đeo túi, bên hông còn mang dao, vững vàng di chuyển xuyên qua núi lớn.
Thiếu biên cầm đầu vóc người rất cao, ít nhất là cao hơn nửa cái đầu so với người khác, dáng người cường tráng. Ống tay áo xắn lên cao, lộ ra cánh tay rắn chắc, hắn đeo bao đựng tên sau lưng, trên tay cầm cung.
Thiếu niên đột nhiên dừng bước, giơ tay ra hiệu mọi người dừng lại. Nhóm thiếu niên ngầm hiểu, dừng chân, bất động, bọn họ nhìn theo hướng thiếu niên dẫn đầu chỉ, phát hiện phía xa cách đó mấy chục thước, có một con hoẵng đang nhàn nhã ăn cỏ.
Thiếu niên dẫn đầu nhanh chóng ra quyết định, lấy mũi tên sau lưng đặt lên cung tiễn, kéo căng dây. Vút một tiếng, mũi tên lao ra, xuyên thẳng vào người con hoẵng kia.
Sơn hoẵng kêu lên thảm thiết, thất kinh, thân thể lảo đảo ngã xuống, sau đó lại nhanh chóng đứng lên, chạy về phía cây cối rậm rạp. Cho dù đã trúng tên, sơn hoẵng có dục vọng cầu sinh mãnh liệt, không bỏ qua cơ hội thoát thân nào.
Thiếu niên lang theo sát, bắn ra mũi tên thứ hai. Mũi tên lần này bắn ra rất tốt, trực tiếp bắn trúng cổ sơn hoẵng, ngay chỗ yếu mạng. Mũi tên xuyên qua yết hầu, máu tươi phun ra, thân thể sơn hoẵng lung lay, cắm đầu ngã xuống, tắt thở bỏ mạng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-the-dien-vien/1314197/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.