Hai người trở lại thôn, tự về nhà mình.
Lâm Ngọc vừa vào nhà đã gặp đệ đệ.
“Ca, ngươi đã về rồi, sao lại ra ngoài lâu như vậy, cơm đều đã nấu xong, ngươi còn không về là ta đi tìm ngươi rồi.”
Lâm Bảo vội nói, ngẩng đầu nhìn ca ca, nhìn thấy quần áo tóc tai của y rối loạn, trên người có vết bẩn, đất cát dính đầy người, còn có cả cỏ.
Lâm Bảo nhìn thấy y như vậy, nghĩ tới chuyện gì không tốt, vội đi đến trước mặt Lâm Ngọc, lo lắng quan sát, tức giận nói: “Ca, ngươi làm sao vậy, quần áo đều bẩn cả rồi, là ai bắt nạt ngươi?”
Lâm Ngọc bị hỏi đến ngượng ngùng, rõ ràng cái này là do lúc nãy đùa giỡn với Lưu Vân, nào có ai bắt nạt y. Lâm Ngọc nhanh chóng lắc đầu, kéo Lâm Bảo đang bất bình muốn chạy đi thay y giáo huấn người kia.
“Tiểu Bảo, ta không sao, không ai bắt nạt ta hết, là ta cùng Lưu Vân đùa giỡn, không cẩn thận ngã xuống đất, cũng không đau, không có chuyện gì đâu.”
Nghe y nói vậy, Lâm Bảo vẫn còn hoài nghi chưa yên tâm: “Thật là không ai bắt nạt ngươi? Ngươi đừng sợ, ngươi nói cho ta nghe, ta đánh hắn thay ngươi!”
Lâm Ngọc dùng sức lắc đầu: “Không có, thật sự, ta rất tốt, không bị gì cả.”
Lâm Ngọc nói xong dùng tay vỗ vỗ lên người, phủi đi bụi bẩn trên quần áo, lúc nãy không chú ý, không biết trên người dính bẩn nhiều như vậy.
Nhìn đệ đệ che chở mình như thế, trong lòng Lâm Ngọc ấm áp, vươn tay muốn sờ đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-the-dien-vien/1314150/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.