Nhìn theo Điền Quế Hoa rời đi, Lâm Bảo hớn hở quay vào sân, Hoàng Mao tự hồ nhìn ra nó cao hứng, chạy đến vẫy đuôi không ngừng, Lâm Bảo sờ đầu chó, nói: “Ca ca ta kiếm ra tiền, đợi chút nữa thưởng cho ngươi cục xương để gặm!”
Bán được đèn lồng, Lâm Bảo vui vẻ, vừa vào đến nhà đã hô lên: “Ca, Chu đại ca, ta vừa mới bán được đôi đèn lồng màu đỏ, các ngươi xem, chưa gì đã kiếm được tiền.”
Trong bếp, Chu Trạch đang cán da sủi cảo, cái này vốn là việc của Tiểu Bảo, Lâm Ngọc ngồi bên bàn bao sủi cảo, bao thành hình bán nguyệt, cái nào cũng trắng mập.
Lâm Ngọc nghe đệ đệ hô, ngẩng đầu nhìn nó, tay vẫn không ngừng bao sủi cảo, nói: “Tiểu Bảo, không phải ngươi nói bán được một đôi đèn lồng sao? Ta thấy tiền trên tay ngươi giống như bán một cái, không phải là ngươi nhớ lầm giá tiền chứ?”
Lâm Bảo lắc đầu: “Làm sao có thể, trí nhớ ta tốt lắm, vừa rồi bán đèn lồng cho thím Điền. Nàng đi ngang qua nhìn thấy đèn lồng treo trên cửa chúng ta đẹp, muốn mua, nhưng ngại giá đắt, ta nói mãi chỗ tốt của đèn lồng, còn nói giảm năm văn tiền như Chu đại ca đã dạy, nàng mới quyết định mua, chỉ là nàng cầm theo có ba mươi văn, nói với ta, lát nữa cho Đại Xuân ca mang tiền tới trả.”
Nói xong, Lâm Bảo có chút không xác định hỏi lại: “Chu đại ca, ta bớt cho nàng năm văn tiền, chúng ta không thiệt thòi chứ?”
“Không có thiệt thòi, vẫn còn lời, ngươi làm không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-the-dien-vien/1314147/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.