Lưu Vân trở lại bãi gửi xe, lúc nãy y và Lâm Ngọc đã nói, dạo chợ xong tụ họp tại đây, ngồi xe cùng về thôn.
Trong tay Lưu Vân cầm theo một cái rổ trúc, bên trong chất đầy đồ, mặt y bị gió thổi lạnh đỏ lên, nhìn thấy xe của bọn họ liền nhanh chân đi đến, gật đầu với Chu Trạch xem như chào hỏi.
“Ngươi vào bên trong đi, A Ngọc đang ở trong đó.” Chu Trạch nói, đứng lên nhường chỗ cho Lưu Vân đi lên.
Lưu Vân vào trong buồng xe, ngồi xuống bên cạnh Lâm Ngọc, thả giỏ trúc trên tay xuống, dùng sức xoa bàn tay, hà hơi vào hai bàn tay cho ấm, miệng lầu bầu: “Lạnh quá, lạnh chết ta rồi.”
Lâm Ngọc nhét tay vào trong áo nãy giờ, lúc này đã ấm áp, vì thế vươn tay cầm lấy tay Lưu Vân, nói: “Tay của ta ấm, giúp ngươi làm nóng nè.”
“Đừng, tay của ta lạnh lắm, sẽ làm ngươi bị lạnh!” Lưu Vân né tránh, lại bị Lâm Ngọc bắt lấy.
Hai bàn tay ấm áp của Lâm Ngọc cầm lấy tay Lưu Vân, đợi ấm hơn, Lưu Vân rút tay về, chỉ vào đồ vật trên xe: “A Ngọc, các ngươi mua đồ cho cả năm hay gì mà nhiều vậy?”
“Có mua gì đâu, toàn là đồ ăn vặt.” Lâm Ngọc đáp.
“Chu đại ca nhà ngươi thật thương ngươi, mua cho ngươi nhiều đồ ăn như vậy.” Lưu Vân trêu ghẹo.
Lâm Ngọc liếc mắt nhìn rổ trúc của Lưu Vân, thấy cò vài món đồ ăn vặt, nói: “Ta thấy trong rổ ngươi có cũng không ít…”
Thấy Lâm Ngọc phát hiện, Lưu Vân cũng không làm bộ, sảng khoái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-the-dien-vien/1314145/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.