Một đêm trôi qua, sáng sớm hôm sau, Lâm Bảo dậy sớm như thường lệ, không vì chuyện trộm đến thức khuya hôm qua mà dậy muộn, ngày hôm qua lúc đuổi theo kẻ trộm, nó đã nghĩ thông suốt, dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình, nó muốn trở nên mạnh mẽ lợi hại hơn. Có như vậy, những lúc Chu Trạch không có ở nhà, nó cũng có năng lực bảo vệ nhà mình.
Có động lực, Lâm Bảo càng cố gắng rèn luyện, chạy bộ nhiều hơn vài vòng, cũng tăng thời gian đánh quyền lên, bộ quyền Chu Trạch đã dạy nó, nó luyện càng lúc càng thuần thục.
Vì xảy ra chuyện, cả đêm Lâm Ngọc không ngủ ngon, trời mới sáng đã tỉnh, thức dậy mặc quần áo, rửa mặt, bắt đầu ngày mới bận rộn.
Sự việc Lâm gia có trộm giống như mọc cánh, thời gian ăn một bữa điểm tâm, đã truyền đi khắp thôn. Người trong thôn ghét nhất bọn trộm cắp, nghe nhắc đến kẻ trộm, chỉ hận không thể chọi trứng thối lên đầu kẻ trộm. Nhất thời người trong thôn sôi nổi nghị luận, có người lo lắng trộm sẽ đến nhà mình, có người suy đoán kẻ trộm là ai, cũng có người cười trên sự đau khổ của người khác, cái gì cũng nói. Đường nhiên những lời này chỉ toàn nói sau lưng, không ai dám chạy đến nói trước mặt người trong cuộc.
Ở nhà, Lưu Vân nghe mẹ y nói đến sự việc trộm đến Lâm gia, y có chút lo lắng cho Lâm Ngọc, giúp mẹ rửa bát rửa nồi, dọn dẹp nhà cửa xong, nói với mẹ một tiếng, vội bưng sọt trúc đi đến cửa hàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-the-dien-vien/1314135/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.