Ăn cơm trưa xong, Lâm Bảo dắt theo Hoàng Mao đến cửa tiệm, Lâm Ngọc vào phòng. Lúc này ánh nắng mặt trời rực rỡ, len lói vào từng khe cửa. Lâm Ngọc phơi nắng cả người ấm áp dễ chịu. Trên tay cầm kim chỉ, như có như không ngồi may vá, nhiều lần kim xém chút đâm vào tay, hiển nhiên tâm tư không đặt lên công việc trên tay.
Trong sân truyền đến tiếng hô.
“A Ngọc, ngươi có ở nhà không?”
Chính là thanh âm của Lưu Vân, Lâm Ngọc từ trong mơ màng nháy máy hoàn hồn, đáp: “Vân ca nhi, ngươi đã đến rồi, ta ở trong phòng nè, ngươi đi vào đây.”
“Được.”
Tiếng bước chân vang lên, Lưu Vân vào trong phòng của Lâm Ngọc, trên tay còn cầm theo sọt kim chỉ, một tay y che ngực, nơi vạt áo căng phồng, hiển nhiên là có giấu thứ gì bên trong.
Vào trong phòng, Lưu vân nhẹ nhàng thở ra, lau nồ hôi trên trán, vỗ vỗ ngực của mình, móc ra một cái bao: “Làm ta sợ muốn chết, cũng may là không bị ai nhìn thấy, một đường tới đây, tim ta muốn nhảy lên tới cổ họng.”
Lâm Ngọc kéo Lưu Vân đến bên giường ngồi, rót một bát bước đưa qua, nói: “Ngươi tới như bình thường là được rồi, chạy cái gì, rõ ràng là có tật giật mình, sợ người khác không phát hiện ngươi ăn trộm hả?”
“Còn không phải là ta sợ bị thấy sao, trộm cái gì, ngươi là đang nói tiếng người hửm, có phải vị Chu đại ca kia dạy ngươi nói chuyện như vậy? Còn nói ta là tặc, ta đây cũng không xem một mình, mà là ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-the-dien-vien/1314131/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.