Lâm Bảo đưa Nguyên Đông về nhà, sau đó vội vàng chạy về nhà mình. Mở cửa viện đi vào, hô: “Chu đại ca, người kia tìm tới!”
Bởi vì nó chạy nhanh, hơi thở có chút gấp gáp.
Chu Trạch đang cùng Lâm Ngọc ngồi trên bàn, uống nước ngắm trăng tán gẫu, nghe Lâm Bảo hô lên, trong lòng đoán rằng là Thường Bình. Lâm Ngọc rót cho Lâm Bảo bát nước: “Tiểu Bảo uống nước trước đi, cứ từ từ, đừng vội.”
Lâm Bảo nhận bát nước uống một hơi cạn sạch, cổ họng khô khốc thoải mái hơn, nó đem chuyện gặp được Thường Bình kể rõ ràng, xong nói: “Chu đại ca, ta không đưa hắn vào trong thôn, để hắn chờ bên bìa rừng nhỏ cạnh thôn.”
Chu Trạch gật đầu: “Tiểu Bảo, ngươi làm đúng, các ngươi ở nhà chờ, ta đi tìm hắn.”
Nói xong, Chu Trạch đi lấy bao đồ vật mà Thường Bình đưa cho hắn lúc trước, dự định vật hoàn nguyên chủ. Từ khi cầm bao đồ vật này, Chu Trạch chưa mở ra một lần nào, hắn không có hứng thú với đồ vật của người khác, hắn thích tự mình làm ra hơn.
“Chu đại ca, ta cùng đi với ngươi, ngươi đi một mình ta không yên lòng.” Trong mắt Lâm Ngọc hiện vẻ lo lắng.
Chu Trạch cười cười, “A Ngọc, ngươi đừng lo lắng, chẳng có chuyện gì, ta chỉ đem đồ vật trả lại cho hắn. Người kia cũng không phải loại người gian ác, ngươi và Tiểu Bảo cứ ở nhà chờ, chút xíu nữa ta sẽ trở về.”
“Chu đại ca!” Lâm Ngọc hô lên.
Chu Trạch: “Ta sẽ cẩn thận, A Ngọc chỉ cần chờ ta về là được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-the-dien-vien/1314129/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.