Edit: Cẩu Tử
Có lẽ là cảm nhận được trong ánh mắt Chu Trạch mang theo nguy hiểm, chuột nhỏ rụt cổ, chạy ra phía sau tảng đá, trốn trong chốc lát, mới thử ló đầu ra, cái mũi ngửi ngửi, ánh mắt lại vẫn nhìn về phía Chu Trạch. Hiển nhiên là mùi thơm của thịt rắn đối với nó có sức thu hút quá lớn, nếu không cũng sẽ không to gan mà chạy vào trong này, dù sợ cũng không bỏ chạy đi mất.
Chu Trạch nở nụ cười: “Ngươi con vật nhỏ này, cũng biết thịt rắn này là đồ tốt sao?”
Nhìn thấy chuột nhỏ ăn thịt rắn không xảy ra chuyện gì, lại còn thòm thèm, Chu Trạch xác định thịt rắn này không có độc, hơn nữa mùi vị hẳn là rất ngon, vì thế hắn không do dự nữa, cầm thịt đưa đến miệng cắn.
Sách, quả nhiên thịt rắn mềm mại thơm ngon, lưu lại đầy miệng mùi thơm, ăn một miếng còn muốn ăn miếng thứ hai, thịt rắn ăn ngon như vậy là lần đầu Chu Trạch ăn được.
Không chỉ có như vậy, thịt rắn còn có chỗ tốt khác, chính là lúc thịt rắn trôi xuống bụng, Chu Trạch liền cảm thấy có một luồng ấm áp từ bụng lan ra toàn thân. Mệt mỏi cả ngày đi trong núi cũng theo luồng ấm áp đó mà tiêu tán, toàn thân tràn đầy sức mạnh. Cảm giác lúc này giống như lần đó ăn Bổ Huyết Thảo, mà cũng có chút không giống. Điều duy nhất Chu Trạch có thể xác định bây giờ là ăn thịt rắn này vài có thể bổ sung thể lực đã tiêu hao.
Nghĩ đến Dị Lang đã được huyện lệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-the-dien-vien/1314108/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.