Mấy thị vệ đem nước ấm đã chuẩn bị tốt vào phòng, kính cẩn rời đi.
Hiên Viên Nghệ lúc này mới đứng dậy, tiến lại gần mộc dũng, đem khăn mặt nhúng vào nước ấm, chậm rãi chà lau nam nhân đang nằm trên giường kia. Khuôn mặt anh tuấn, trong ngực, bụng...... Cho đến toàn thân.
“Ngô......” Ý thức mông lung, cảm giác có một đôi tay chạy trên người mình.
Hiên Viên Dạ nháy mắt thanh tỉnh không ít, phản xạ đầu tiên chính là bắt lấy đôi tay kia, trợn mắt liền thấy......
“Nghệ nhi? Ngươi như thế nào ở đây?” Thấy rõ người bên giường, Hiên Viên Dạ có chút kinh ngạc nhưng nhiều hơn chính là vui sướng.
“Tỉnh sao? Có đói bụng không, có muốn ăn gì hay không?” Không để ý tới vấn đề của hắn, hỏi lại.
“Ân, đói...... Sự tình sao rồi? Trẫm đã ngủ mấy ngày?” Nhìn thấy bụng mình một mảnh hoàn hảo, Hiên Viên Dạ có chút không hiểu.
“Đừng lo lắng, ngươi đã mê man một ngày.” Đánh cái ngáp, lười biếng trả lời.
“Một ngày? Vậy thương tích của trẫm là như thế nào tốt?” Cho dù là đứng trước thái sơn băng vu, Hiên Viên Dạ đều có thể mặt không đổi sắc, hiện tại trên khuôn mặt tuấn tú của hắn lại tràn ngập khiếp sợ.
Bất quá này cũng có thể lý giải được, nếu ngươi bị thương trong một đêm liền khỏi, ngươi sẽ không khiếp sợ sao?
“...... Là ta giúp ngươi chữa khỏi.” Cho dù không nghĩ sẽ nói, nhưng là lấy ý nghĩ của Hiên Viên Dạ mà đoán không được sao?
“Nghệ nhi còn có không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-the-de-vuong-luyen/1930618/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.