Sáng sớm hôm nay, ngoài Đông Diệu môn, hai vạn Ngự lâm quân mỗi người tinh thần chấn hưng chờ xuất phát......
Giờ Thìn, cửa cung chậm rãi mở ra, văn võ bá quan cùng chư vị thân vương, thái tử nhìn theo Thuần đế ( thuần danh hào của Hiên Viên Dạ) cùng với ba vạn Ngự lâm quân đã chuẩn bị trước khởi hành đi Bắc Kềnh quốc......
Hiên Viên Nghệ đứng ở trước cửa cung nhìn bóng dáng xe ngựa đi xa lại đột nhiên bắt đầu sinh ra một loại cảm giác nói không nên lời, trong lòng giống như có thanh âm đang không ngừng thúc giục chính mình ‘ ngăn cản hắn, nhanh đi ngăn cản hắn. Bằng không, chính mình sẽ không còn được thấy hắn...... ’
Vừa định mở miệng rồi lại đột nhiên dừng lại, con mẹ nó! Ta đây là đang sợ cái gì? Có thể thắng được chính mình chẳng lẽ Hiên Viên Dạ lại là một nhân vật đơn giản hay sao? Âm thầm cười nhạo bản thân như thế nào lại trở nên yếu đuối như vậy?!
Lắc đầu, xoay người hướng về hoàng cung đi. Lại không biết rằng lần này quyết định của hắn làm cho hắn trong tương lai hối hận không thôi......
Tối nay áng trăng chiếu sáng cả Đông Diệu cung, tiếng côn trùng kêu vang, bóng cây sâu kín, một mảnh tĩnh lặng.
Hiên Viên Nghệ cầm trong tay lá thư, trên mặt lộ ra một mạt ý cười, lòng bàn tay tùy ý bùng lên ngọn lửa đem thư kia thiêu thành tro tàn.
“Viêm, truyền hộ bộ thượng thư Lí An, bộ binh thượng thư Hàn Mộ, công bộ thượng thư Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-the-de-vuong-luyen/1930613/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.