Buổi trưa, dương quang xuyên thấu qua đám mây trắng, chiếu vào trong doanh trướng, nhiều tia lọt vào gấm vóc vàng nhuyễn trên giường.
Mệt mỏi quá, toàn thân đau nhức vô lực, thật muốn cứ như vậy mà ngủ thẳng vĩnh viễn cùng thiên địa, nhưng là ánh sáng kia quá mức chói mắt, hắn không thể làm như không thấy. Hiên Viên Nghệ cực kỳ ảo não dụi dụi mắt, chậm rãi mở ra, miễn cưỡng ngồi dậy, áo gấm trên người nhất thời chảy xuống.
“......”
Thấy chính mình toàn thân cao thấp không những trần như nhộng, mà sàng đan (ga giường)còn thả hỗn độn, càng không thể chấp nhận chính là trên người đầy hôn ngân! Đầu mới rồi còn có chút mơ hồ nhất thời hết sức thanh tỉnh, buồn ngủ hoàn toàn không còn.
Lúc này, ánh mắt Hiên Viên Nghệ rơi vào phía hông trái. Phong ma ấn!!! Nó xuất hiện khi nào vậy? Mắt to trừng mắt nhỏ, có chút kinh hoàng.
Vừa lúc Hiên Viên Dạ về tới doanh trướng. Thấy đứa con bảo bối đang trơn bóng (ý là ẻm không mặc rì ạ) ngồi trên giường lẩm nhẩm cái gì, vội vàng cầm lấy y phục đã chuẩn bị tốt,khuất tôn giáng quý (hạ mình)mà hầu hạ đứa con bảo bối của hắn mặc quần áo.
“Nói cho ta biết, cái này xuất hiện khi nào?” Chỉ vào văn ấn đẹp đẽ kia, Hiên Viên Nghệ cố gắng bảo trì tỉnh táo.
“Đêm qua bảo bối không nhớ rõ?” Hiên Viên Dạ có chút kinh ngạc.
Nhìn thấy hắn ánh mắt nghi hoặc, Hiên Viên Dạ thay đổi vẻ lãnh khốc mọi khi bằng khuôn mặt đùa giỡn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-the-de-vuong-luyen/1930562/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.