Chương trước
Chương sau
Có câu, cơm không thể ăn bậy, lời không thể nói bậy. Rượu say phun lời thật gì đó, tuyệt đối là lừa chết người không đền mạng.
Tống Mặc thề rằng, y không bao giờ uống rượu nữa, đặc biệt là rượu mạch của người lùn, đánh chết cũng không uống!
Rhys nằm bên giường, một tay chống cằm, con mắt biển xanh chớp chớp, lông mi cong vút giống như cánh bướm đang đập, tiểu tâm can của Tống Mặc cũng run rẩy theo.
“Thân ái, tối qua ngươi chính miệng nói.” Rhys đỏ mặt, một tay vẽ vòng trên đùi Tống Mặc, “Đã nói rồi, thì không thể không thừa nhận, ta cũng đáp ứng rồi.”
Tống Mặc nghẹn một hơi trong họng, nổi một thân da gà da vịt. Y chính miệng nói? Còn đáp ứng rồi? Y nói cái gì, tên này lại đáp ứng cái gì?!
Rhys thấy Tống Mặc không nói, ngẩng đầu lên, không chớp mắt nhìn y, trong mắt trào lên màn nước, “Thân ái, lẽ nào ngươi muốn nuốt lời, nói rồi không giữ lời sao?”
Tống Mặc: “…”
“Người ta sẽ thương tâm!”
Tống Mặc: “…”
“Đồ lừa gạt!”
Tay Tống Mặc đặt lên eo, vô thức làm động tác rút súng. Bất kể tối qua sau khi uống say y đã nói cái gì, hiện tại y chỉ muốn giết người! Yêu nghiệt này có thể nào đừng thiếu đánh như thế không chứ?!
Rhys thấy Tống Mặc tràn đầy hung ác, không khỏi co cổ, nhưng hiếm khi Tống Mặc mở lời, mất cơ hội này, thì rất khó có nữa. Ngồi bên giường hết nửa đêm, hắn đã nghĩ thông rồi, bất kể là lấy hay gả, trước cứ lừa người tới tay đã, quang minh chính đại đóng dấu, lãnh tới nhà mình rồi nói sau!
Huống hồ bạn đời của thành viên gia tộc Myers đều phải ký khế ước sinh mạng, đến lúc đó, cùng chia sẻ sinh mạng và tất cả những gì trong cuộc sống của nhau, thứ chỉ có ý nghĩa hình thức bên ngoài này, không phải rất quan trọng.
Cùng lắm thì hắn trực tiếp biến thành Rhis, nhẹ nhàng ra trận. Dựa vào mỹ mạo của hắn, còn không thể làm xong sao?
Không thể không nói, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, sống cùng Tống Mặc lâu rồi, Rhys trừ thuộc tính biến thái sẵn có. Lại tăng thêm thuộc tính ẩn tàng của kẻ ngốc, xúc tác không định giờ, mà chuyện xúc tác, trăm phần trăm có liên quan tới Tống Mặc.
Loại hàng ngốc lại biến thái như thế, cũng chỉ có vai diễn giỏi hàng yêu trừ ma như Tống đại lãnh chủ mới có thể tiêu hóa. Không đủ ngốc, không đủ cường hãn, sớm muộn cũng bị đè ngã dưới ma vuốt của Rhys, không thể lật người. Cùng ma tộc đấu trí đấu dũng lâu như thế, Tống Mặc vẫn sống rất phè phỡn, thường xuyên đạp nước, thỉnh thoảng phát điên, còn ngẫu nhiên nhảy nhót, bổ nhào gì đó. Rhys muốn hoàn toàn áp đảo y, cơ bản là không mấy khả năng.
Thực tế, thân vương Myers, bắt đầu từ lão tổ tông của lão tổ tông, chưa từng có tiền lệ này. Ngược lại các đời thân vương đều bị vương phi của mình dẫm dưới chân, cách vài ba bữa là đánh một trận, đánh xong còn phải cười bồi: “Thân ái, tay có đau không? Chân có mệt không?”
Có câu đánh là yêu mắng là thương, vợ chồng ân ái, thì không cần mượn cớ, cũng không cần lý do.
“Thân ái, sao ngươi không nói gì? Lẽ nào thật sự muốn nuốt lời, không thừa nhận lời của mình sao?!” Trong mắt Rhys tràn đầy chỉ trích, âm thanh cũng bắt đầu run rẩy, “Sao ngươi có thể làm thế?! Mệnh ta thật khổ mà…”
Khóe miệng Tống Mặc co giật, trán nổi gân xanh, trong lòng có đàn ngựa cỏ chạy qua, dục vọng pằng pằng người càng thêm cường liệt.
Tiếng gõ cửa ngắt ngang bầu không khí mà Rhys vừa ấp ủ xong, ma tộc hai mắt bốc hỏa trợn trừng nhìn lão John đẩy cửa vào, lại bị cái kẻ sát phong cảnh này phá hoại chuyện tốt của hắn!
Lão John làm như không nhìn thấy ma tộc đang hận không thể dùng ánh mắt để đâm lỗ trên người mình, bước vào phòng, nói với Tống Mặc: “Lãnh chủ đại nhân, ngài nên dậy rồi, công việc hôm nay còn rất nhiều.”
Tống Mặc gật đầu, thuận thế đẩy Rhys đang nằm bên giường ra, kiên nhẫn dỗ mấy câu: “Ngươi ngoan đi, chuyện của hai ta đợi lát hãy nói, ta còn chính sự phải làm.”
Rhys: “…” Chính sự? Lẽ nào, hôn nhân đại sự còn không đủ chính?
Bất kể Rhys có muốn ôm cứng chuyện này thế nào, Tống Mặc vẫn bày vẻ nước lửa bất xâm, gốc rễ vững chắc trước mặt hắn. Chẳng qua, y cũng không phải thật sự định không thừa nhận lời của mình, chỉ là nhìn thấy dáng vẻ Rhys, thực sự nhịn không được muốn ăn hiếp hắn.
Ăn hiếp người, thật sự rất sướng nha!
Tống Mặc sẽ không làm trái lòng mình, y quả thật muốn ở cùng Rhys, kết hôn luôn. Nhưng nên làm thế nào, lúc nào nên làm, đều phải do y nói! Nếu Rhys không nghe lời, thì cứ tiếp tục ‘ăn hiếp’ hắn, ‘ăn hiếp’ tới khi nghe lời mới thôi.
Tiểu nam hài luôn có một thói quen xấu, hễ là người càng thích, thì càng muốn ăn hiếp, dưới sự ảnh hưởng của ma tộc thuộc tính M cường đại, Tống đại lãnh chủ quả đoán cải lão hoàn đồng.
Tống Mặc cầm bút, hai mắt híp lại, đột nhiên cười hé hé quái dị, lão John bị dọa nhảy dựng, kinh ngạc nhìn Tống Mặc: “Lãnh chủ đại nhân, ngài sao vậy?”
“Hả?”
“Ngài…” Có phải buổi trưa ăn thứ bị hư không? Cười dâm đãng như thế?
“Cái gì?” Tống Mặc ngẩng đầu nhìn lão John, vẻ mặt không hiểu: “Quản gia, ông muốn nói gì?”
“… Không có gì.” Đánh chết ông cũng không hỏi.
“Ừm.”
Bạn đang
Tống Mặc xem xong văn kiện trong tay, ký tên mình lên trang cuối cùng. Cầm văn kiện tiếp theo, chủ yếu là báo cáo tiến triển công tác thời gian này của trường học Grilan.
Trường học trong lãnh địa không còn do một mình Houma một thân kiêm nhiều chức nữa, trưởng lão người lùn gần như đã mắc nghiện lên lớp, cho dù trong tộc tới thỉnh, cũng không trở về. Tống Mặc dứt khoát trao tặng chức vị hiệu trưởng vinh dự và phó hiệu trưởng cho trưởng lão lưu lại, rồi còn trả tiền lương hậu hĩnh cho họ, đồng thời hứa rằng, hài tử của tộc người lùn, cũng có thể đến trường học tập. Ba trưởng lão người lùn râu dài cầm giấy bổ nhiệm của Tống Mặc cười tới mức không khép nổi miệng.
Thầy dạy vương thất mang từ Chisa tới cũng chính thức vào trường học công tác. Đối với sắp xếp giáo trình kỳ quái trong trường học Grilan, bọn họ có đưa ra dị nghị, cho rằng rất nhiều an bài trong trường đều không phải rất thích hợp, hơn nữa lấy đó làm lý do, yêu cầu cử một người trong số họ, cùng Houma quản lý sự vụ trường học.
Chuyện còn chưa báo lên cho Tống Mặc, đã bị Houma áp xuống, còn về ma pháp sư dùng thủ đoạn nào, khiến những phần tử tri thức mắt cao quá đầu cúi đầu xưng thần, Tống Mặc có thể đoán một chút, còn cụ thể, thì không định nghiên cứu sâu.
“Chỉ cần có thể khiến trường học càng lúc càng tốt, tùy ngươi xử lý.”
Câu nói của Tống Mặc được truyền nguyên văn vào tai người Chisa, mười thầy dạy vương thất nhìn vẻ mặt cực kỳ đặc sắc của Houma, đồng thời rét run, không dám có ý tứ khác nữa.
Tống Mặc từng đáp ứng địa tinh, sẽ cho hài tử của họ vào trường học, sau khi đường thương nghiệp ngầm hoàn thành, Tống Mặc đích thân dẫn tiểu địa tinh sống tại Grilan vào cửa trường học.
Người Grilan và những chủng tộc khác trong lãnh địa đã chung sống hết sức hòa hợp, hài tử Grilan và hài tử của địa tinh cũng thường xuyên chơi chung, cho dù màu da khác nhau, bộ dáng khác nhau, chủng tộc khác nhau, rất nhiều thói quen sinh sống khác nhau, nhưng, hiện tại bọn họ đều là một phần của Grilan, lãnh dân của Tống Mặc. Tống Mặc yêu cầu Houma và tất cả thầy dạy trong trường, nhất định phải đối xử bình đẳng.
Ba lão người lùn không có dị nghị gì, thầy dạy vương thất Chisa vẻ mặt có hơi không tình nguyện, bị Houma trừng một cái, tất cả không tình nguyện đều bị ném ra góc tường trồng nấm.
Mấy địa tinh Rahn cuối cùng được cho phép di cư tới Grilan. Quy mô quần kiến trúc dưới đất của Grilan lại lần nữa khuếch đại. Địa tinh và chu nho sáp lại với nhau, thì không cách nào nhàn nhã được, lại thêm các tiền kỵ sĩ giáo hội có nhiệt tình công tác cao ngất, cùng ma quân bị giữ lại lao động nghĩa vụ, đại quân xây dựng của Grilan lũ lượt vác xẻng công binh, ngày đêm không ngừng đổ mồ hôi, khiến Tống Mặc có lỗi giác đã tới thời đại bước tiến nhảy vọt phiên bản dị thế giới.
Gerrees và Bod an bài xong chuyện liên quan tới cửa tiệm dưới đất, thì cùng Tống Mặc ký một phần hiệp nghị bổ sung, là đại biểu của Lục sâm lâm và Hồng sâm lâm, bọn họ đồng thời mở lời mời với Tống Mặc, hy vọng y có cơ hội thì có thể tới rừng tinh linh làm khách.
“Nữ vương bệ hạ rất hy vọng có thể gặp ngươi.” Gerrees lạnh lùng nói, không có chút giác ngộ rằng hắn đang mời người khác tới nhà làm khách, “Mấy ngàn năm nay, vẫn chưa có một nhân loại nào có thể nhận được lời mời của nữ vương.”
Tống Mặc nhướng mày, “Đây là vinh dự của ta.”
Bod ngồi bên cạnh Gerrees, rất hiếm khi mở miệng. Tống Mặc không mấy quen thuộc với tinh linh tóc đỏ này, do Rhys từng phong bế linh hồn hắn trong thủy tinh cầu, Tống Mặc gặp Bod, luôn cảm thấy có chút khó xử. Cứ như người nhà mình đánh nhau với người ngoài, đánh cho người ta nhập viện, bất kể ai đúng ai sai, khi gặp mặt, luôn cảm thấy lúng túng.
Bod biểu hiện cũng khá hào phóng, có thể nhìn ra, tính cách của hắn cũng coi như không tồi, ít nhất so với Gerrees thì rất không tồi.
Hiệp nghị ký xong rồi, cũng chẳng còn gì để nói, ngồi với nhau lại cảm thấy lúng túng, Tống Mặc dứt khoát mượn cớ công việc, để xua hai tinh linh đi.
Hàng hóa Gerrees và Bod mang tới đã bán được hơn một nửa, nếu không mau chóng bổ sung, rất nhanh hàng hóa còn lại cũng sẽ tiêu thụ sạch. Lượng hàng hóa này vốn theo dự kiến của họ thì ít nhất một tháng mới tiêu thụ xong.
Thật ra thì cửa tiệm trong đường thương nghiệp ngầm này, tình trạng kinh doanh đều rất tốt. Đặc biệt là cửa tiệm do địa tộc mở ra, chỉ cần các loại nấm họ trồng được bày lên kệ, lập tức sẽ được mua sạch, còn có mật hoa của riêng yêu tinh, các công cụ do người lùn chế tạo, thậm chí là đồ chơi bằng gỗ và mô hình nhà ở do địa tinh và chu nho hợp tác làm ra, đều khiến người ta sáng mắt.
Sau khi tất cả xe ngựa của hai đội thương buôn nhân loại đều nhét đầy, thì họ mới đi, khi họ đi qua càng lúc càng nhiều quốc gia và thành phố, thì con đường thương nghiệp thần kỳ phồn hoa giữa Grilan và thành Cary bắt đầu nổi danh các nước. Nhờ mọi người truyền lời, càng lúc càng nhiều thương nhân ào tới Grilan, xa nhất, thậm chí là quốc gia ven biển, đi đường cũng mất gần nửa năm!
Đại danh của Tống Mặc Grilan, cũng lần đầu vang dội cả đại lục Quang Minh.
Tống Mặc ban đầu đã dự định ẩn mình sau màn, yên hơi kiếm tiền lớn, sau khi trải qua một vài chuyện, cách nghĩ cũng có thay đổi. Người không thể mãi giấu tài, yên tiếng phát tài đương nhiên tốt, nhưng khi thời cơ thành thục, cũng buộc phải bước lên bệ.
Cái khác không nói, đất đai mới tăng thêm trong tay y, khẳng định sẽ khiến các nơi chú ý, đặc biệt là phần đất vốn thuộc về Angris trước kia, nếu Tống Mặc không triển thị thực lực của mình với người khác, khó bảo đảm lão Julien sẽ không có ý đồ giành trở về.
Tuy rằng hiện tại lão Julien đang bận đánh nhau với Nelson, tạm thời không có thời gian tìm y gây phiền, nhưng trận cũng có một ngày đánh xong.
Tống Mặc cho rằng, hiện tại là thời cơ tốt, y phải cho tất cả mọi người nhìn thấy, Grilan, đã khác xưa! Y phải cho cả đại lục Quang Minh biết, đặc biệt là lão Julien, Tống Mặc Grilan, không còn là kẻ nghèo rớt mồng tơi trước kia nữa, hiện tại y có tiền có người có súng, nếu ai muốn gây phiền cho y, tốt nhất nên tỉ mỉ cân nhắc.
Đối với quyết định của Tống Mặc, lão quản gia John không có dị nghị gì, người Grilan cũng ủng hộ quyết định của lãnh chủ đại nhân không điều kiện, người Grilan bị người khác cười nhạo xem thường ngàn năm, cuối cùng có thể nở mày nở mặt, đứng lên nhìn người rồi!
Từ một tiểu quý tộc nghèo rớt mùng tơi, đến một đại lãnh chủ giàu có bậc nhất, có quan hệ hợp tác với tinh linh người lùn ma tộc, thậm chí là cự long, những trải nghiệm trong thời gian này, chỉ có Tống Mặc và người bên cạnh y biết. Con đường này không dễ đi, nhưng y quả thật đã đi qua, hơn nữa sẽ tiếp tục đi.
Tiễn người dẫn đội của đội thương buôn tới thăm hỏi xong, Tống Mặc ngồi lên ghế, kéo cổ áo, vừa muốn nghỉ ngơi một chút, cửa lại bị gõ.
Tống Mặc không thể không ngồi nghiêm lại, mở miệng: “Mời vào.”
Cửa mở, người bước vào, lại ngoài dự đoán.
Laurent mặc đầm đỏ, từ tốn bước tới trước mặt Tống Mặc, mở miệng: “Tống Mặc, ta có thể nói chuyện với ngươi không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.