Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165
Chương sau
Trên mặt đất, ma tộc và cự long đã bắt đầu khai chiến. Từng cơn rung động như động đất, kèm với tiếng rồng gầm truyền vào mặt đất, Tống Mặc có thể tưởng tượng, cho dù cuộc chiến này có thể phân định thắng bại trong thời gian ngắn nhất, Grilan cũng sẽ tái diễn lại bi kịch hơn một ngàn bảy trăm năm trước, không, nhất định còn thảm hơn. Nhớ tới lần trước, thảm trạng của Grilan sau khi Hắc Viêm còn chưa biến thành cự long, cùng Rhys chưa thành niên đấu với nhau, Tống Mặc cắn chặt môi, trong mắt lóe lên sát khí. “Lãnh chủ đại nhân, ngài đây là?” Lão John mang theo Airth và Bobbys an bài lãnh dân xong, lập tức chạy tới cạnh Tống Mặc. Airth và Bobbys khi cách Tống Mặc năm mét đã nhất tề dừng bước, không biện pháp, sát khí trên người lãnh chủ đại nhân, thực sự quá rõ ràng, là hai hán tử đã từng chịu thiệt lớn từ Tống Mặc, rất biết nhận định, lúc này đi tới, khẳng định không có chuyện tốt. Lão John là ngoại lệ duy nhất. “Quản gia.” Tống Mặc hít sâu một hơi, “Grilan là nhà của ta, ta không thể để người khác tới nhà ta giở trò lưu manh, càng không thể để người khác xem chủ nhân ta đây không hề tồn tại!” Ai dám khiến y sống khó khăn, y liền khiến cả nhà, cả hộ hắn sống khó khăn! “Cho nên?” “Ta muốn cho bọn họ.” Tống Mặc giơ tay lên, chỉ chỉ đỉnh đầu, ý tứ rất rõ, “Ta muốn những tên dám xem thường ta, đánh nhau trong nhà ta biết tay! Mở mắt cho rõ!” Tống Mặc nói xong, lão John trầm mặc, ông biết thực lực của lãnh chủ đại nhân, nhưng đó là cự long và ma tộc! Cho dù quan hệ của Tống Mặc và Rhys không bình thường, nhưng không có nghĩa là Laurent và thân vương Myers nhất định sẽ đối đãi khác với y. Vạn nhất họ đánh đỏ mắt rồi, Tống Mặc đột nhiên chen chân vào, tám phần sẽ mất mạng. Càng không cần nói tới cự long, mấy con to lớn đó, trước giờ không sợ trời không sợ đất, hễ là nơi bọn họ đi qua, trừ mấy chủng tộc ít ỏi, những người khác đều sẽ cúi đầu xưng thần, chịu kiếp ngũ thể chạm đất. “Lãnh chủ đại nhân, ngài tốt nhất nên suy nghĩ một chút.” Lão John muốn khuyên giải Tống Mặc: “Uy lực của những vũ khí này đúng là lớn, nhưng không nhất định có thể phát huy tác dụng trên chiến trường của ma tộc và cự long. Đặc biệt là cự long, đại bác căn bản không thể nào tổn thương tới họ.” “Vậy sao?” Tống Mặc cười, trong nụ cười che giấu giảo hoạt và gian manh, “Nếu ta nói, ta căn bản không muốn bắn lỗ, hay rạch đường trên người họ thì sao?” “Hả?” Lão John ngây ra, ông không hiểu ý của Tống Mặc lắm, nếu mục đích của lãnh chủ đại nhân không phải là vậy, thì y dự định làm gì? “Quản gia, tin ta, ta sẽ không đánh trận không nắm chắc! Chỉ cần ta thắng, Grilan lập tức lại có thêm không ít lực lao động miễn phí.” Tống Mặc nói rất nhẹ nhàng, lão John thì bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, có lẽ, lãnh chủ đại nhân lần này thật sự tức lắm rồi, lý trí cũng ném bỏ luôn rồi… Tống Mặc tự cho rằng đã thuyết phục lão John, lập tức hạ lệnh triệu tập đội ngũ, các hán tử Grilan phụ trách vận chuyển đại bác lên mặt đất, những người khác vận chuyển đạn pháo, xương khô chu nho cũng đã chuẩn bị xong, mọi người đều nghe lời lãnh chủ đại nhân, Grilan là nhà của mình, không thể cho người khác tới diễu võ dương oai trong nhà mình. Các lãnh dân và lãnh chủ đại nhân cùng chung kẻ địch, ruộng bị hủy trước đó, khiến bọn họ phẫn nộ không ít hơn Tống Mặc bao nhiêu. Đoàn kỵ sĩ giáo hội cũng mặc áo giáp lên, cầm trường thương, bọn họ hiện tại không còn chiến đấu vì giáo hội, mà chiến đấu vì Grilan, vì bản thân! Sau khi đại bác được đưa lên, Tống Mặc tìm mấy tu sĩ, các tu sĩ đi theo người Grilan cùng lánh nạn trong thành ngầm, Tống Mặc nói vài câu đơn giản với các tu sĩ, các tu sĩ lập tức vỗ ngực bảo đảm, lại dựng ngón cái lên, chỉ vào mấy rương đạn pháo có ký hiệu đặc biệt bên trên, biểu tình kiên định bảo đảm gì đó với Tống Mặc. Do khoảng cách quá xa, phần lớn mọi người đều không nghe rõ lời của họ, chỉ có lão John nghe được vài câu, một tu sĩ trong đó rõ ràng nói: “… Ngài yên tâm, chúng tôi bảo đảm… khẳng định ngã!” Lão John nhíu mày, nhìn Tống Mặc một cái, tiếp theo quay đầu tìm ma pháp sư Houma, đây cũng là lãnh chủ đại nhân dặn dò. Trên mặt đất, ma tộc và cự long vẫn đang tiếp tục chiến đấu. Ma quân không ngừng được triệu hoán từ đất lên, giống như sóng biển màu đen, trầm mặc, vô thanh, chiến ý và sát khí cuồn cuộn khiến người nghẹt thở. Mấy con rồng cái lùi ra khỏi vòng chiến, ‘bảo vệ’ Hắc Viêm. Cự long đực được các rồng cái gọi tới, lợi dụng thân thể khổng lồ và sự cường hãn nghịch thiên chắn đỡ, trực tiếp tấn công ma quân, phả ra long khí đáng sợ, thoáng chốc đã dung hóa hết mọi thứ trên đất. Thân vương Myers và vương phi Laurent đều đang chiến đấu, đối với hai ma tộc thực lực cường đại này, các cự long không dám sơ ý. Rhys trước đó cùng Tống Mặc vào thành ngầm, không biết đã lên mặt đất từ lúc nào, gia nhập vào chiến đấu. Ba ma tộc cường đại, kết thành trận tam giác màu đen, phù văn đen như xích sắt vòng quanh đỉnh đầu và xung quanh ba người, các cự long suy nghĩ nát óc, nhưng không cách nào tiếp cận họ, mà vũ khí trong tay họ giống như có mang theo phù văn gai góc, tạo nên uy hiếp không nhỏ với cự long. Một con cự long màu đỏ tính khí nóng nảy, muốn dùng móng vuốt túm phù văn, lập tức bị ma lực trên phù văn làm bỏng, chấn cho lùi lại, cự long đỏ phát ra tiếng gầm phẫn nộ, lại lần nữa lao tới. Laurent và thân vương Myers đứng nguyên tại chỗ, không di động, Rhys giơ ngang tay phải, một cây trường cung màu đen có quấn tơ vàng xuất hiện trong tay hắn, mũi tên màu đen, như một con gió mạnh nhắm thẳng vào mắt phải của cự long màu đỏ. “Yule, tránh ra!” Theo tiếng gầm tức giận, một con cự long màu đen lao tới, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, dùng thân mình đẩy cự long màu đỏ đi, mũi tên màu đen kia, cũng chệch khỏi quỹ đạo, mất đi mục tiêu, rớt xuống đất. Ngay khi rớt xuống đất, ma lực trên mũi tên phát ra tia sáng chói mắt, một cụm khí tức màu đen xoay chuyển trên thân mũi tên. Cự long màu đỏ vẫn còn sợ hãi, ánh mắt cự long màu đen nhìn Rhys vô cùng bất thiện. Rhys nhún vai, trường cung trong tay biến thành một thanh trường kiếm màu đen, không tiếp tục tấn công cự long trước mặt nữa, mà chuyển mắt lên người Hắc Viêm đang bị mấy con rồng cái vây chặt, căn bản không thể lại gần vòng chiến. Nhướng một bên mày, ánh mắt Rhys nhìn Hắc Viêm tràn đầy khinh thường và khiêu khích, mở miệng nói một câu với Hắc Viêm, cho dù nghe không rõ tiếng hắn, Hắc Viêm cũng có thể từ khẩu hình phán đoán được hắn đang nói gì. Tên mặt nữ nhân đáng chết này đang nói: Rồng mập, còn chưa dứt sữa sao? Hắc Viêm tức giận, cái giá chọc giận cự long, là rất nghiêm trọng! Hắc Viêm tức giận quên luôn hoàn cảnh của mình hiện tại, trực tiếp tung hai cánh, muốn lao tới xé nát Rhys dám khinh thường hắn, nhưng không ngờ gáy lại bị cắn lại, tiếp theo, mấy đôi móng vuốt mạnh mẽ trực tiếp ấn lên người hắn. “Bảo bối, nơi đó nguy hiểm, đừng qua. Nghe lời nha.” Nói rồi, móng vuốt ‘lấy công mưu tư’ hung hăng vò vài cái lên bụng và lên mặt Hắc Viêm. Rhys thấy cảnh này, chế nhạo trong mắt càng đậm, sắc mặt Hắc Viêm triệt để biến đen. Hắc long vốn chính là cường hãn nhất trong cự long, bị khinh thường như thế, bất luận là cự long, hay là một quốc vương, Hắc Viêm cũng không thể nhẫn nhịn. “Buông ta ra!” Âm thanh Hắc Viêm trở nên vô cùng lạnh lẽo, trong đôi mắt vàng ngưng kết băng sương, mấy con cự long đang áp chế hắn nhìn mà ngẩn người. Nhóc con này, rất không đơn giản nha… Hắc Viêm nhân lúc các cự long ngẩn người, giãy thoát khỏi móng vuốt của họ, trực tiếp lao tới tấn công Rhys trong chiến trường, Rhys nhàn nhã đợi tại chỗ, vẻ mặt nhìn Hắc Viêm, như cười như không, nhưng trong mắt lại vụt qua sát ý đáng sợ. Nhớ tới chiếc nhẫn trên ngón út tay phải của Tống Mặc, nhớ tới ý nghĩa của chiếc nhẫn đó, tay cầm kiếm của Rhys siết chặt, cự long này, nhất định phải chết! Trong không trung, vang lên từng tiếng sấm nổ, tình thế trong chiến trường, tiến thêm một cấp nữa. Các cây trồng nông canh trước kia diễu võ dương oai tại Grilan cũng toàn bộ yên hơi lặng tiếng, cho dù chúng muốn uy võ một chút cũng không làm được, ruộng trồng lương thực gần như đã bị ma tộc và cự long hủy hết. Động vật được nuôi cũng chạy ra khỏi hàng rào đã bị phá, bất ngờ là, dẫn đầu lại là bì bì thú, những động vật khác, bất luận là bay trên trời, hay chạy trên đất, toàn bộ đều đi theo sau lưng cục thịt trắng này, vùi đầu chạy tới. Lao bừa lao đại, vậy mà thật sự chạy được khỏi chiến trường, chạy tới sau lưng đám pháo Grilan đã chuẩn bị tốt, đang nghiêm trận chờ đợi. Tống Mặc mặt không biểu cảm nhìn chiến trường phía trước, nhìn lãnh địa chỉ trong thời gian ngắn đã không còn nguyên vẹn, trong lòng nhỏ máu, hận tới nghiến răng nghiến lợi. Lão John và Houma bên cạnh y cũng sắc mặt ngưng trọng, các xương khô chu nho ai đứng chỗ nấy, ngọn lửa đen u trong mắt nhảy múa vài cái, đủ thấy chúng hưng phấn cỡ nào. Ma tộc và cự long trong chiến trường vẫn không chú ý tới đội ngũ này, trong ấn tượng của họ, nhân loại, cho dù có là nhân loại cường hãn, chỉ cần có não và mắt, thấy ma tộc và cự long đánh nhau, cũng phải chuồn thật xa, tránh khỏi bị liên lụy mất luôn mạng nhỏ. Chủ động tìm bọn họ gây phiền… cho tới nay, trừ Quang Minh giáo hội ngu xuẩn, không có tên nào không cần mạng như thế nữa. Tống Mặc thấy thế, cười lạnh một tiếng, rút súng lục ở eo ra, bắn ba phát lên trời. Sau tiếng súng, tiếng đại bác liên tiếp vang lên, ngọn lửa họng pháo phun ra như từng tiếng gầm chấn trời, nói cho những kẻ đang đánh nhau ở nhà người khác, quá mức tự đại, là phải chịu báo ứng! Trừ Rhys và Hắc Viêm, ma tộc và cự long đều chưa từng được hiểu biết về uy lực đại bác, nghe tiếng pháo vang, Rhys và Hắc Viêm hơi ngừng lại, nhớ tới sự thê thảm khi bị pháo bắn lần trước, trong đầu đồng thời lóe lên một suy nghĩ, chết rồi! Ma tộc và cự long đồng thời nhìn về hướng đạn pháo bắn ra, phát hiện, thế nhưng là một nhân loại sinh sống ở đây! “Nhân loại?” Các cự long lại lần nữa ý thức được mình thật sự là trạch ở long đảo quá lâu rồi, hoàn toàn thoát ly xã hội, từ lúc nào, nhân loại trên đại lục Quang Minh đã dám chủ động tấn công cự long rồi? Thân vương Myers và Laurent đồng dạng nghi hoặc, tiếng pháo khiến vợ chồng thân vương nhớ tới tình cảnh khi thân vương Myers bị địa tinh cho nổ ra, bọn họ đã từng nghe về thứ này từ miệng Rhys, “Đạn pháo?” “Cha, mẹ, đây là pháo.” Rhys trở lại bên người vợ chồng thân vương, “Xin cùng con rời khỏi chỗ này. Ngoài ra, đưa ma quân về ma giới đi.” Laurent nhíu mày, thân vương Myers cũng không hiểu lời Rhys, cần phải như vậy sao? “Những con cự long đó vẫn còn đây.” Rhys kiên trì, Laurent dứt khoát chỉ những cự long cũng nằm trong phạm vị bị đạn pháo ngập trời tấn công, ý rất rõ, đưa đội quân này về, chỉ dựa vào họ, không thể đối phó với những con cự long này. “Mẹ…” Rhys còn muốn khuyên, hắn đã ý thức được, Tống Mặc hoàn toàn tức giận rồi, một khi Tống Mặc tức giận, chuyện sẽ khó liệu. Hắn không để ý bị bà xã đánh, nhưng không muốn bị bà xã giết! Khi một nhà ba người thân vương ma tộc nói chuyện, tấn công của đại bác lại bắt đầu đợt nữa, lần này, pháo hỏa tiễn cũng khai hỏa. Tuy tầm bắn không đủ xa, nhưng đạn pháo liên tục bắn ra vẫn uy lực cực lớn! Cự long và ma tộc sẽ không bị những đạn pháo này giết chết, nhưng bị mảnh vỡ bắn trúng, thì vẫn đau! Thân hình to lớn của cự long trở thành mục tiêu tấn công tốt nhất, Tống Mặc vung súng lục, lớn tiếng kêu: “Bắn hết sức cho ông! Nã vào cái bụng bự của họ!” Các xương khô chu nho hơi ngừng động tác lắp đạn một chút, ngẩng đầu nhìn Tống Mặc đang hưng phấn, cằm răng rắc hai cái, vẫn quyết định làm theo mệnh lệnh của lãnh chủ đại nhân. Thế là, các ma tộc phát hiện, đạn pháo trước đó cũng tấn công họ, đột nhiên toàn bộ tấn công cự long, mà mục tiêu chính xác nhất, là bụng cự long! Trong nhất thời, tiếng binh binh không dứt bên tai, phần bụng các cự long, chịu tẩy lễ của đại bác. Các cự long bị mưa bom bão đạn tấn công choáng váng mất phương hướng, một con không cẩn thận, liền vấp hố đạn ngã, kẻ thảm liệt hơn, thì trực tiếp ngã vào hố, khi leo ra, lại là một viên đạn pháo bay vút từ trời xuống, lại bắn mục tiêu rớt vào hố. … Các ma tộc ở một bên nhìn trợn mắt nghẹn họng, không khỏi nuốt nước miếng, không tự chủ liên tưởng những cự long đang khổ bức trước mắt thành mình, sau đó, tập thể run rẩy. Tuy không chết được, nhưng cũng quá chịu tội… Thân vương Myers và vương phi Laurent lặng yên nửa ngày, quả đoán tiếp nhận kiến nghị của Rhys, lập tức đưa quân đội về ma giới. Đùa à, lực phòng ngự của cự long đệ nhất đại lục, còn bị ngược thành như thế, chiến sĩ thủ hạ của họ, không có da dày nghịch thiên như thế. Đáng tiếc, thân vương và vương phi nghĩ rất tốt, nhưng chuyện không thể như nguyện. Đạn pháo như mưa, lại nhắm về phía bọn họ! Xung quanh người thân vương Myers vòng hàng phù văn đen, trong khói pháo gầm lên với con trai của mình: “Rhys, con không thể quản nổi bà xã mình sao?!” Rhys không khách khí gầm lại: “Cha quản được bà xã của mình sao?!” Thân vương Myers: “…” Cuối cùng, cự long bị nã thật sự tức giận, bọn họ không để ý ma tộc nữa, chịu hứng đạn pháo, trực tiếp lao tới chỗ đám người Tống Mặc. Mọi người đứng bên đại bác, bao gồm xương khô chu nho, chân cũng bắt đầu mềm đi. Tống Mặc hét lớn một tiếng: “Houma!” Houma bước tới một bước, giơ pháp trượng trong tay lên, thấy ma pháp sư nhân loại này, trong mắt cự long đồng thời lóe qua khinh thường, chẳng qua là một ma pháp sư, mà vọng tưởng ngăn cản bọn họ sao? “Đổi pháo, đổi đạn dược!” Hai mươi mấy khẩu pháo cối được đẩy ra, trừ xương khô chu nho ra, tất cả mọi người đều đeo lên một cái mặt nạ hình dáng kỳ quái, rương có ký hiệu đặc biệt được mở ra, các xương khô chu nho dùng tốc độ cực nhanh lắp đạn pháo. Tốc độ của các cự long rất nhanh, Houma múa may pháp trượng, cuồng phòng nổi lên, tiếng pháo bắn của pháo cối vang lên sau đó, đạn pháo bay tới bên người các cự long, chạm đất, nhưng không nổ ra, khói mù bốc lên, một hương vị gây mũi nhanh chóng lan tràn theo gió, mũi các cự long chua xót, trước mắt mơ hồ, lập tức, nước mắt tuôn như thác. Dưới tình huống nước mắt nước mũi cùng tung tóe, không cần nói phát động tấn công, ngay cả nhìn rõ đường dưới chân cũng là vấn đề. Cho dù bay trên trời, cũng lập tức rơi tự do… Tống Mặc thấy một kích hiệu quả, lập tức phát động vòng tấn công thứ hai! Tiếng pháo cối lại vang lên, lần này, các cự long chỉ cảm thấy mùi vị tràn vào mũi, mang theo mùi hương mê người, ý thức cũng theo mùi hương này bắt đầu trở nên mơ hồ, trước mắt dường như nở ra từng đóa hoa khắp núi khắp đồi, cánh hoa đều là kim tệ chói mắt, khiến bọn họ chỉ muốn lăn lộn, rong chơi trong ruộng hoa vàng này…. Đại lục Quang Minh lại lần nữa xuất hiện kỳ cảnh ngàn năm khó gặp, hai mươi mấy con cự long, hai mắt mông lung, vẻ mặt tươi cười, bước loạn một hồi, toàn bộ ngã xuống, dùng sức vặn mình thành từng cục tròn lớn, lăn tới lộn lui, lăn qua lăn lại, lăn tới mức sảng khoái lâm li, toàn thân đất cát…. Người Grilan ngây ra, ma tộc sững ra, địa tinh đờ người, chu nho ngẩn người, ngay cả xương khô nã pháo cũng ngây ra, cằm vang răng rắc, rớt xuống đất. Tống Mặc lau mũi, ngẩng đầu, đạn hơi cay cộng thuốc gây mê, em mi, cự long vẫn ngã như thường! Giơ tay phải lên, hạ lệnh ngừng tấn công, pháo cối nhanh chóng được đẩy ra, đoàn kỵ sĩ giáo hội tập kết bước tới hai bước, áo giáp chói sáng, cước bộ chỉnh tề. Khiến Tống Mặc cảm thấy đáng tiếc là, cự long thực sự nghịch thiên, chiến mã Grilan cách bọn họ mấy trăm mét đã mềm chân, không thể làm gì, chỉ có thể để kỵ binh biến thành bộ binh. Nghĩ tới vật cưỡi Osafei của Hắc Viêm, độc giác thú tinh linh dùng kéo xe, Tống Mặc xoa cằm, đợi khi thành thương nghiệm ngầm bắt đầu kinh doanh, nhất định phải mua mấy con độc giác thú từ chỗ tinh linh. “Airth, Bobbys, nhiệm vụ gian nan tiếp theo, liền giao cho các ngươi!” Hai người trịnh trọng gật đầu, đồng thời giơ trường thương với cự long trước mặt, gầm lên: “Vì lãnh chủ đại nhân, vì Grilan, lao lên!” Cùng tiếng gầm, hơn một ngàn kỵ sĩ giáo hội và các hán tử Grilan đã võ trang, trực tiếp lao tới các cự long đang lăn lộn trên đất, lao gần rồi, đều lũ lượt ngửa ra sau, dùng sức phóng trường thương trong tay ra, mũi thương dù có sắc nhọn, cũng rất khó tạo nên tổn thương cho cự long, nhưng mục đích của các kỵ sĩ không phải là thế, bọn họ chỉ dùng trường thương vây thành một hàng rào đơn giản, tạm thời hạn chế sự lăn lộn của cự long, sau đó lấy mấy hạt giống cây mây trong ngực ra, rải lên đất, dây mây màu xanh và màu đỏ chạm đất liền bắt đầu mọc lớn, men theo trường thương và thân thể cự long leo lên, một vòng tiếp một vòng, trực tiếp cột những cự long mơ hồ thành xáp ướp. Những dây mây này là tinh linh lưu lại, chắc vô cùng! Bạn đang Má»t con rá»i má»t con cá»± long bá» cá»t lại, giữa chừng có cá»± long tá»nh lại muá»n kháng cá»±, tiếp theo các hán tá» Grilan láºp tức tiến tá»i, giÆ¡ súng gây mê trong tay lên, nhắm và o bá» vá» yếu á»t nhất trên ngÆ°á»i cá»± long á»t phát! Còn vá» bá» vá» yếu á»t nhất là chá» nà o⦠xin tá»± mình tÆ°á»ng tượng. Các kỵ sÄ© và hán tá» dá»ch chuyá»n liên tục, leo lên leo xuá»ng, báºn rá»n ngáºp trá»i. Thân vÆ°Æ¡ng Myers quan sát rất lâu quay Äầu lại nhìn Rhys má»t lát, vá» vá» vai hắn, trong mắt trà n Äầy vẻ Äá»ng tình. Nhá» lại nÄm Äó, khi ông dẫn Laurent tá»i trÆ°á»c mặt lão thân vÆ°Æ¡ng Myers, lão thân vÆ°Æ¡ng Myers, cha của ông, Äã nhìn ông nhÆ° thế. âCon trai, nén bi thÆ°Æ¡ng thuáºn biến hóa. Có bà xã cÆ°á»ng hãn nhÆ° thế, không phải chuyá»n xấu.â Nói rá»i, trà n Äầy thần bà sáp lại bên tai Rhys, âPhải biết, Äây cÅ©ng là má»t loại tình thú.â Rhys: ââ¦â
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165
Chương sau