Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165
Chương sau
Xoắn xuýt cả buổi tối, lãnh chủ đại nhân cho ra kết luận, lão tổ tông Grilan, là một bình hoa thành công, hơn nữa rất có thể là một bình hoa bôi đen thui thành công nhất lịch sử. Nếu thật sự là thế, vậy lúc đó ông và thân vương Myers ký khế ước, rốt cuộc là bị lừa, hay là có mục đích khác, thì đáng phải bàn luận lại. Có lẽ chỉ là vì bị ma tộc bức bách? Tống Mặc sờ cằm, không phải không có khả năng này, Grilan lúc đó, võ lực không cao như hiện tại đâu. Nghĩ không thông, Tống Mặc dứt khoát ném chuyện này đi, thân phận của lão John không còn là bí mật nữa, từ kinh ngạc ban đầu tới thản nhiên hiện tại, Tống Mặc có cảm giác thở phào một hơi, dù sao, không ai thích bị người mình tin tưởng bịt trong trống. “Lãnh chủ đại nhân, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi.” Thẳng thắn thân phận của mình rồi, nhưng cách hành sự của lão John không thấy có chút thay đổi nào. Tống Mặc gãi đầu, đây coi như là kết quả không tồi đi? Nếu lão John đột nhiên thay đổi thái độ, y thật sự không biết nên làm sao ở chung với quản gia của mình nữa. Nhưng, thật sự muốn tiếp tục xem lão John là quản gia sao? Tống Mặc bắt đầu do dự. “Lãnh chủ đại nhân, ngài không cần phải phiền lòng vì chuyện này.” Trên mặt lão John hiếm khí lộ ra nụ cười, “Tất cả đều sẽ không thay đổi. Tôi vẫn là quản gia của ngài.” “Nhưng…” Tống Mặc dùng ánh mắt phức tạp nhìn lão John, nếu giáo hội biết sự tồn tại của lão John, liệu có xem ông như tổ tông mà cúng bái không? Hoặc là… “Tôi hiểu ngài đang lo lắng cái gì.” Lão John nói: “Tôi có thể bảo đảm với ngài, chuyện ngài lo lắng, tuyệt đối sẽ không xảy ra, cho dù có vạn nhất, tôi cũng sẽ bóp nát cái vạn nhất này trong tay tôi.” Lão John mở rộng bàn tay, cánh tay lớn đeo bao tay trắng bóp lại thật mạnh, nắm tay siết chặt, thể hiện sức mạnh không thể so bì. Tống Mặc không nói gì, hình như y đã hiểu nguyên nhân lão John cả ngày đeo bao tay rồi, không chỉ là vì thân phận quản gia, mà là để che giấu hai tay của ông. Đôi tay đó, chỉ cần nhìn qua một lần, thì có thể xác định, là một đôi tay của võ giả. “Được rồi, ta biết rồi.” Tống Mặc cười, cười mình lo bò trắng răng, hơn một ngàn bảy trăm năm, nam nhân trước mắt đều an nhiên vô sự ở lại Grilan, chắc sau này cũng sẽ không có gì xảy ra cả. Nghĩ thông rồi, phiền não trong lòng Tống Mặc lập tức bay sạch, tâm tình tốt rồi, khẩu vị lập tức đại khai, ăn liền ba chén cơm, hai trái bắp, mới dừng đũa. Lão John và các nô bộc không cùng Tống Mặc ăn cơm sáng, cho dù Tống Mặc có bình dị gần người, nhưng khoảng cách về thân phận địa vị, thì không thể thay đổi. Theo sự phát triển của Grilan, địa vị của Tống Mặc trong lòng người Grilan càng lúc càng cao, khoảng cách này cũng càng lúc càng rõ ràng. Đương nhiên, đây không phải ý chỉ Tống Mặc vừa xuất hiện, mọi người liền quỳ đầy đất, hô to ‘lãnh chủ đại nhân thần công cái thế thọ dữ thiên tề’! Khoảng cách này, hoàn toàn xuất phát từ cảm kích và kính sợ từ nội tâm dành cho Tống Mặc. Khi Tống Mặc chú ý thấy tình huống này, từng thử thay đổi, thoát ly quần chúng không phải là chuyện tốt. Ngặt nỗi các lãnh dân căn bản không chịu theo, trước mặt nói thì tốt lắm, nhưng vừa quay đầu, nên làm gì, vẫn là làm đó. Tống Mặc cũng buồn bực, nhưng không chút biện pháp. Lão John an ủi y: “Lãnh chủ đại nhân, đây không phải là chuyện xấu.” Tống Mặc gật đầu, y biết, chỉ là nhất thời có chút khó thích ứng thôi. Quả nhiên mình vẫn không có khí khái uy vũ bá khí nhất thống giang hồ sao? Ăn cơm sáng xong, Tống Mặc bắt đầu sử lý công sự. Nông nghiệp, y liệu và sự nghiệp giáo dục của Grilan đều đã bước trên quỹ đạo, phát triển tuần tự. Các lãnh dân hiện tại ăn no mặc ấm không thành vấn đề, sinh bệnh cũng không cần phải tự mình chống đỡ, các tu sĩ của bệnh viện cũng vì chứng minh mình đã hối cải triệt để thay đổi làm người mới, mà phát triển thi đấu kỹ năng nghề nghiệp, thuốc mới liên tục xuất hiện, đội thương buôn của người lùn còn mang đi một vài dược phẩm, chẳng hạn thuốc viên giải nắng và thuốc nước, bỏ trong tiệm bán. Trong trường cũng không còn một mình Houma đáng thương chống đỡ, các tu sĩ Roger và Dorsha thường xuyên tới trường làm kỹ sư linh hồn nghiệp dư, đương nhiên, trước mắt có thể làm như thế, chỉ có mấy tu sĩ ban đầu đi theo Harold, còn về đám người Mies, còn đang trong thời kỳ khảo sát, trừ chế thuốc, cống hiến lớn nhất, chính là tăng thêm đề bàn luận sau bữa cơm của các đồng bào nữ trong lãnh địa. Tống Mặc cảm thấy quái dị ở chỗ, bóng dáng Laurent vậy mà lại xuất hiện trong những câu chuyện này, sờ cằm, quả nhiên trường kỳ sống hai nơi không phải là chuyện tốt, khoảng cách quả thật đã có, đẹp khẳng định cũng có. Nếu Rhys còn không tìm được thân vương ma tộc, tính ra vương phi có thể sẽ chơi trò ngoại tình rồi… Từ khi có đoàn kỵ sĩ giáo hội gia nhập vào, công việc xây dựng lãnh địa đã bước trên bậc thềm mới. Vận động xây tường của địa tinh đã đạt được phát triển nhảy vọt, tường vây ở biên giới lãnh địa kéo dài trên ngàn dặm, độ cao cũng từ hơn hai mét ban đầu, trực tiếp tăng vọt lên năm mét, chỗ chuyển ngoặt của tường, đều làm theo kiến nghị của Tống Mặc, chế tạo chòi gác và đài quan sát, trên tường vây, cũng căn cứ theo chiến báo thành Cary do Harold đưa về, xây dựng các công sự ẩn náu. Các địa tinh kết hợp với kinh nghiệm trên chiến báo, gia cố tăng độ dày cho tường vây đã thành hình, rồi đào rỗng một đoạn mặt trong tường vây, thử đào lỗ châu mai, hiệu quả thì rất bình thường, dù sao, tình huống của Grilan và thành Cary có khác nhau rất lớn, kinh nghiệm của thành Cary, không phải có thể làm theo toàn bộ. Các địa tinh trực tiếp từ bỏ chuyện cải tạo lỗ châu mai, bắt đầu thử đào cạm bẫy ngoài tường vây, hơn một ngàn kỵ sĩ giáo hội, tay để trần, chia thành bốn tổ, vung xẻng công binh, ngày đêm không ngừng đào a đào, tiền kỵ sĩ vàng Airth và kỵ sĩ vàng kế nhiệm Bobbys chân thành hợp tác làm việc xấu, thống lĩnh kỵ sĩ đoàn đã thay đổi hoàn toàn, bước trên con đường nhân dân quân đội, tiến hành đại phát triển đất đai ở biên cảnh Grilan, cạm bẫy đào ra không ngừng cải tiến, cho tới khi người của mình cũng xém chút trúng chiêu, bị Tống Mặc hạ lệnh ngừng công, những người này mới chịu chấm dứt. Cạm bẫy đã đào xong không giấu đi, chỉ là xây dựng rào cản cảnh báo rõ ràng, các lãnh dân ra vào đều sẽ cẩn thận hơn. Đáng tiếc, nhân loại có thể xem hiểu những rào cản cảnh báo này, nhưng động vật thì không thể hiểu. Không có loại động vật nào lại nhàn tản vô sự đi nghiên cứu văn tự và ngôn ngữ của nhân loại. Kẻ gặp bất hạnh đầu tiên, vẫn là heo rừng. Tống Mặc thật sự nghĩ không thông, heo rừng trong rừng Phỉ Thúy rốt cuộc có bao nhiêu, sao hết nhà này nhà kia bị bắt, mà vẫn sinh sôi không ngừng, bắt hoài không hết? “Trọng thương và chết rồi thì ăn, bị thương nhẹ thì giữ lại, thử nuôi xem.” Trại chăn nuôi trong lãnh địa đã có quy mô riêng, bên trong nuôi chim non mà hồi trước các lãnh dân nhặt bên ruộng mạch về, phần lớn là bị cha mẹ bỏ rơi hoặc là bị đào thải trong cuộc cạnh tranh của anh chị em đồng bào. Những con này không thể thích ứng với chọn lọc tự nhiên của đại tự nhiên, nhưng lại dễ thuần hóa hơn mấy loại chim khác, từ chim hoang dã chuyển thành gia cầm trong nhà. Từ mười mấy con phát triển lên mấy chục con, cho tới hiện tại trên trăm con, chỉ mất không tới ba tháng. Trứng gia cầm thu hoạch mỗi ngày, cũng không còn là số ít. Các lãnh dân phát hiện chỗ tốt của chăn nuôi, không còn thỏa mãn khi chỉ đi xung quanh ruộng mạch mà nhặt nữa, bọn họ bắt đầu đi vào trong ruộng, một khi đôi chim vợ chồng nào đó sơ ý, trứng chim và chim non trong ổ trên tám mươi phần trăm sẽ không cánh mà bay. Chim ba chim mẹ phẫn nộ bắt đầu tấn công những kẻ dám hạ thủ với con cái của mình, người Grilan dần tích lũy được kinh nghiệm trong cuộc chiến với chim lớn, nhân loại và điểu loại bắt đầu một màn đối kháng kéo dài. Dù là thế, những con chim lớn này cũng không dọn ra khỏi ruộng mạch của Grilan, mà vẫn kiên cường ở lại kiếm sống. Cái này là tại sao chứ? Lãnh chủ đại nhân vô cùng khó hiểu. Heo rừng bắt được cũng được nuôi dưỡng, heo rừng trưởng thành rất khó thuần phục, cũng rất hung hãn, lãnh dân trông coi mấy lần xém chút bị thương, Tống Mặc không biết làm sao, chỉ có thể đem giết lấy thịt. Có thể chạy thoát lưỡi dao, sống tiếp đều là mấy con heo con chưa trưởng thành. Grilan lần đầu tiên nuôi dưỡng heo rừng, cũng là một sáng tạo trên cả đại lục Quang Minh. Các lãnh dân đối với heo rừng trong trại chăn nuôi vô cùng hiếu kỳ, đặc biệt là các hài tử, giống như lúc trước đối với bì bì thú, động vật vóc dáng nhỏ, luôn có thể khiến chúng hứng thú vô cùng. Houma không ngăn cản lòng hiếu kỳ của các hài tử, ngược lại, hắn còn đặc biệt dẫn các hài tử lợi dụng thời gian học dư, đến rừng Phỉ Thúy một lần. Có Houma ở đây, Tống Mặc không cần phải lo lắng cho sự an toàn của các hài tử, nhưng từ sự cẩn trọng, vẫn phái năm hán tử cầm súng trường đi cùng. Houma không có dị nghị gì, hắn biết, Tống Mặc không phải không tín nhiệm hắn, làm thế, chỉ là để phòng vạn nhất. Dù sao các hài tử đang thời điểm nghịch ngợm, nếu khi vào rừng Phỉ Thúy có đứa đi lạc, một mình hắn quả thật không có thuật phân thân, trừ bảo vệ các hài tử, Tống Mặc còn có một mục đích khác, lão John nói với y, thân vương Myers được chôn trong rừng Phỉ Thúy, Tống Mặc cũng rất hiếu kỳ, muốn thử tìm xem. Giống như trò chơi tìm kho báu, bất kể kết quả thế nào, quá trình trong đó luôn khiến người ta ngứa ngáy khó chịu. “Lãnh chủ đại nhân, nếu ngài thật sự muốn biết, tôi có thể giúp ngài đào ông ta ra lần nữa.” Lão John vẻ mặt nghiêm túc nói với Tống Mặc. “Như vậy không thích hơp mà hả?” “Không sao.” Lão John lắc đầu, “Đào ra, rồi lại chôn nữa là được, rất tiện.” Tống Mặc câm nín nhìn lão John, trong đầu hiện lên cảnh tượng thế này: Vào một đêm tối nguyệt hắc phong cao, quản gia một thân đồ đen, ở trong rừng Phỉ Thúy, múa xẻng sắt, đào thân vương ma tộc đã ngủ hơn một ngàn năm ra… Nghĩ tới đây, tư duy của Tống Mặc đột nhiên lại chuyển ngoặt, nhắc mới nhớ, lúc trước, quản gia là trực tiếp chôn thân vương xuống đất? Không có quan tài gì hết sao? “Đương nhiên không có.” Lão John nhìn Tống Mặc: “Ông ta còn sống, không cần quan tài. Lại nói, ông ta cũng không có tiền trả cho quan tài của tôi.” “Vậy thì… y phục trên người ông ta đó, còn không?” Hơn một ngàn bảy trăm năm rồi, xương cốt cũng muốn hóa thành bã, tuy nói ma lực của thân vương đại nhân có thể bảo vệ thân thể của hắn an nhiên vô sự, nhưng y phục trên người… nghĩ tới một ngày nào đó trong tương lai, Myers thân vương được con trai tìm thấy, nhảy vọt lên từ cái hố đã ngủ hơn ngàn năm, cha con trùng phùng, sau một màn khóc lóc, lại phát hiện trên người không một mảnh vải, thân vương lộ chim giữa ban ngày ban mặt … cảnh này 囧 囧 cỡ nào chứ…. Lão John một tay chống trán, thở dài, “Lãnh chủ đại nhân, ngài có thể nghĩ một vài chuyện bình thường chút không?” Bạn đang Chuyá»n bình thÆ°á»ng? Tá»ng Mặc chá»p chá»p mắt, lẽ nà o, cảnh tượng y vừa nghÄ© tá»i trong Äầu, Äã lỡ nói ra rá»i? Lão John nhìn y, biá»u tình rõ rà ng, chÃnh là nhÆ° thế. Tá»ng Mặc lúng túng cÆ°á»i mấy tiếng, cầm vÄn kiá»n lên, ý Äá» che giấu suy nghÄ© báºy bạ của mình vừa rá»i, vá»n chá» là là m bá», nhÆ°ng sau khi thấy ná»i dung trên vÄn kiá»n, biá»u tình của Tá»ng Mặc láºp tức trá» nên nghiêm túc. VÄn kiá»n nà y Äược ngÆ°á»i cùng Nelson trá» vá» vÆ°Æ¡ng quá»c Chisa gá»i vá», trÆ°á»c mắt cục thế Chisa vẫn há»n loạn, má»i lãnh Äá»a bá» ngoà i Äá»u Äang tá»± là m theo ý mình, nhÆ° rắn không Äầu, nhÆ°ng thá»±c tế lại Äá»u nằm trong vòng khá»ng chế của Rhys. Nếu Rhys nói Äem những Äá»a bà n nà y cho Tá»ng Mặc, thì tuyá»t Äá»i sẽ không nuá»t lá»i, Tá»ng Mặc Äã sá»m phái ngÆ°á»i Äến giao tiếp vá»i ma tá»c chÆ°á»ng quản những nÆ¡i nà y, cÅ©ng nắm Äược tình huá»ng thá»±c tế của những vùng bá» chiếm, sá» dÄ© bá» kÃch Äá»ng dá»
dà ng nhÆ° thế, chá» vì ngÆ°á»i sinh sá»ng tại Äây, quả tháºt chá»u không ná»i nữa. Chisa Äá»i vá»i lãnh Äá»a bá» chiếm, Äặc biá»t là lãnh Äá»a Äoạt từ Angris, gần nhÆ° là bóc lá»t táºn xÆ°Æ¡ng. Cho dù Rhys và Tá»ng Mặc không chen tay và o, nÆ¡i nà y sá»m muá»n cÅ©ng sẽ xảy ra vấn Äá». Thuế nặng, tham quan, quân nhân hoà nh hà nh, cuá»c sá»ng Äược bữa sá»m lo bữa tá»i, những mâu thuẫn nà y Äã vô cùng sắc bén, sá»m muá»n cÅ©ng có ngà y bùng phát. Tá»ng Mặc thá» ra má»t hÆ¡i, trÆ°á»c mắt nÆ¡i bá» chiếm Äã nằm trong tay y, thì không có Äạo lý lại nhả ra, Nelson cÅ©ng trá» vá» Chisa rá»i, chá» cần ngá»i lên tiếng, trong nÆ°á»c Chisa khẳng Äá»nh sẽ cà ng trá» nên há»n loạn, chÃnh là cÆ¡ há»i tá»t Äá» thừa nÆ°á»c Äục thả câu. Äáng tiếc, mục ÄÃch của y không chá» là thế, y muá»n giúp Nelson ngá»i lên vÆ°Æ¡ng vá» Chisa, mà sau Äó⦠Tá»ng Mặc cháºm rãi bóp chặt vÄn kiá»n trong tay, trên tá» giấy trắng tinh, Äá» lại từng ÄÆ°á»ng nhÄn. âLãnh chủ Äại nhân?â âKhông có gì.â Tá»ng Mặc buông vÄn kiá»n xuá»ng, xoa mặt má»t cái, tá»± cÆ°á»i nhạo, âQuản giaâ¦â âCái gì?â âNhân loại, quả nhiên là sản váºt của dã tâm.â Mình cÅ©ng không thá» tránh khá»i. Lão John nhìn Tá»ng Mặc, miá»ng hÆ¡i Äá»ng, nhÆ°ng không nói chữ nà o. Cùng lúc nà y, thà nh Cary Äã thà nh công chuyá»n chủ. Do Nadun Josh tÄng thuế nặng không chút dá»± báo, dân cÆ° trong thà nh và Äá»i thÆ°Æ¡ng buôn tá»i lui Äá»u oán háºn không thôi, Nadun báºn tá»i sứt Äầu mẻ trán, chuyá»n cÅ©ng chÆ°a thấy khá»i sắc. Quan thuế vụ vÆ°Æ¡ng quá»c lại tá»i, cà ng nhÆ° tuyết pha sÆ°Æ¡ng. Sá»± kiêu ngạo và ngang ngạnh của quan thuế vụ tạo nên bất mãn cá»±c lá»n cho Nadun, Harold thấy thá»i cÆ¡ chÃn muá»i, thuyết phục Nadun, trong Äêm thứ ba khi quan thuế vụ tá»i phát Äá»ng phản loạn, trá»±c tiếp giam cầm quan thuế vụ vÆ°Æ¡ng quá»c. Trong thà nh giá»i nghiêm, quan viên và quân quan vẫn trung vá»i quá»c vÆ°Æ¡ng Chisa và vÆ°Æ¡ng tá» Calavi bá» tung lÆ°á»i bắt gá»n, cùng quan thuế vụ vÆ°Æ¡ng quá»c bá» nhá»t trong phủ Äá» của chấp chÃnh quan. âKhông thá» giết chết những ngÆ°á»i nà y.â Harold nói vá»i Nadun, âPhải ÄÆ°a bá»n há» không chút tá»n thÆ°Æ¡ng vá» cho quá»c vÆ°Æ¡ng Chisa, ngoà i ra cá»ng thêm thÆ° viết tay của công tÆ°á»c Nelson.â Harold giao thÆ° Tá»ng Mặc ÄÆ°a tá»i cho Nadun, âChuyá»n nà y, sẽ do ngà i là m.â Nadun cầm thÆ°, nhìn Harold má»t cái phức tạp, cuá»i cùng vẫn nói ra má»t chữ, âÄược.â Hắn biết, thà nh Cary hiá»n tại, Äã không phải hắn nói là Äược. Thà nh Cary Äá»i chủ chá» là má»t tÃn hiá»u, khi quá»c vÆ°Æ¡ng Chisa kinh ngạc xem thÆ° của Nelson, không thá» tin tÆ°á»ng, huynh Äá» chá» biết phong hoa tuyết nguyá»t, bá» hắn lÆ°u Äà y, truy sát, lại có thá» là m ra chuyá»n nà y, Nelson Äã á» trong lãnh Äá»a hắn Äoạt vá», dá»±ng cá» mÆ°u phản. MÆ°á»i hai gia tá»c quý tá»c lá»n nhá» nhÆ° gia tá»c Josh, gia tá»c Toka, Äứng vá» phÃa Nelson. Quân Äá»i của há» dùng cá» lãnh Äá»a bá» chiếm bạo loạn không ngừng táºp kết quân, khi Nelson dá»±ng cá» mÆ°u phản, dÆ°á»i tay Äã có quân Äá»i không dÆ°á»i nÄm trÄm ngà n. âVÆ°Æ¡ng huynh của ta, tất cả những gì ngà i cho ta, ta sẽ hoà n trả lại gấp trÄm gấp ngà n lần!â Trải qua huấn luyá»n kiếm thuáºt má»t thá»i gian, Nelson không còn là con gà trá»ng Gallia Tá»ng Mặc gặp lúc Äầu, mặc áo giáp mà u bạc xám do ngÆ°á»i lùn chế tạo, là lá»
váºt Tá»ng Mặc tặng cho hắn, eo giắt trÆ°á»ng kiếm, là bảo váºt gia truyá»n gia tá»c Josh dâng lên, áo khoác trên ngÆ°á»i má»t mà u Äá» nhÆ° máu, trên gÆ°Æ¡ng mặt thÆ° sinh, nhuá»m lên sá»± cuá»ng nhiá»t của dã tâm và phục thù. Nelson giÆ¡ tay lên, hô lá»n: âTà i phú, Äá»a vá», nữ nhân, Äi theo ta, những thứ nà y, Äá»u là của các ngÆ°Æ¡i!â Các Äại binh lá»n tiếng hoan hô, trừ kỵ binh của gia tá»c quý tá»c, trong Äá»i ngÅ© còn xen tạp không Ãt lÃnh Äánh thuê. Tá»ng Mặc từng mang ngÆ°á»i dùng thân pháºn lÃnh Äánh thuê tham gia và o trong chiến tranh của Obi và Sabisand, vô cùng rõ rà ng những ngÆ°á»i nà y Äá»u là má»t Äám ngÆ°á»i vì tiá»n mà không cần mạng, dùng trong ná»i chiến của Chisa, vừa thÃch hợp. Má»t và i ngÆ°á»i Grilan cÅ©ng giả trang thà nh lÃnh Äánh thuê, gia nháºp và o quân Äá»i của Nelson. Trong sá» vÄn quan bên cạnh Nelson, cÅ©ng không thiếu bóng dáng ngÆ°á»i Grilan. Tá»ng Mặc sẽ không giám sát Nelson má»t bÆ°á»c không rá»i, cÅ©ng sẽ không khiến Nelson triá»t Äá» thoát ly khá»i tầm khá»ng chế của y. Nelson hiá»u rõ Äiá»m nà y, Äá»i vá»i viá»c nà y cÅ©ng không có bất cứ dá» nghá» nà o. Khi Chisa ná»i gió, trên bầu trá»i Angris cÅ©ng cuá»n cuá»n mây Äen. Tá»ng Mặc Äứng trÆ°á»c cá»a sá», nhắm hai mắt lại, và i là n gió mát thá»i tan cái nóng trong không khÃ, má»t tiếng sét Äá»t ngá»t, tia chá»p lóe qua Äám mây tÄm tá»i, bão, sắp tá»i rá»i. Tá»ng Mặc Äá»t nhiên thấy tâm tình rất tá»t, hai tay nắm bá» cá»a sá», vÆ°Æ¡n ná»a ngÆ°á»i ra, cÆ°á»i má» miá»ng la lá»n: âMÆ°a rá»i, lấy quần áo và o!â Các lãnh dân sá»m Äã quen hà nh Äá»ng thá»nh thoảng Äá»ng kinh của lãnh chủ Äại nhân, ngẩng Äầu nhìn trá»i, ừ, sắp mÆ°a rá»i, quả tháºt nên lấy quần áo và o rá»iâ¦
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165
Chương sau