Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165
Chương sau
Hắc Viêm ngồi trên vương tọa, nhìn chủ giáo Quang Minh đứng trước vương tọa, mấy tháng không gặp, lão già làm người chán ghét này, nếp nhăn trên mặt hình như tăng lên không ít. “Bệ hạ…” Chủ giáo Quang Minh mắt long lanh nhìn bình thủy tinh bị Hắc Viêm niết trong tay, sợ hắn không cẩn thận, làm rớt bình xuống đất. “Bệ hạ, xin ngài nhất thiết phải cẩn thận!” Thấy Hắc Viêm bắt đầu ném bình lên, chơi trò ném rồi tiếp, chủ giáo đại nhân cuối cùng hết nhịn nổi, ngữ khí cứng nhắc, rõ ràng khiến quốc vương bệ hạ vô cùng không vui. Tể tướng Murphy đứng bên cạnh hừ một tiếng, chủ giáo lập tức ý thức được mình quá mức. Cho dù là đại chủ giáo, cũng không dám dùng ngữ khí này nói chuyện với Hắc Viêm. “Bệ hạ, xin ngài tha thứ vì ta mất khống chế.” “Không sao.” Hắc Viêm hứng chiếc bình, hiếm khi vẻ mặt ôn hòa nói với chủ giáo: “Không cần khẩn trương như thế, ta tìm ngươi tới, chỉ để thực hiện lời hứa trước đó.” Nói xong, trực tiếp đặt bình thủy tinh lên bàn, bảo chủ giáo đi tới. Chủ giáo hai tay run rẩy cầm lấy bình, màn vừa rồi, khiến tim lão cũng sắp vọt lên mắt. Bình thủy tinh vừa vào tay, khuyên đeo hình tròn trước ngực chủ giáo bắt đầu nóng lên. Trên bình thủy tinh, có khắc phù văn cầu nguyện của giáo hội, đây là ký hiệu riêng biệt của bình thủy tinh chứa nước linh hồn, cũng là nguyên nhân giáo hội có thể theo tung tìm kiếm nước linh hồn đã mất trộm. Phù văn là dùng một phương pháp đặc biệt khắc lên thân bình, hoàn toàn dung làm một cùng thân bình, chỉ có đại chủ giáo và kỵ sĩ vàng bảo vệ thánh vật mới biết sự tồn tại của phù văn. Cho dù là Gerrees đã trộm nước linh hồn khỏi giáo hội, cũng không phát hiện những phù văn căn bản không có bất cứ khí tức ma pháp nào. Giáo hội vì an toàn của thánh vật, phí hết tâm cơ làm ‘đánh dấu dự phòng’. Đáng tiếc là, ai cũng không ngờ được, sẽ xuất hiện một Tống Mặc dám làm giả thánh vật giáo hội, hơn nữa tên to gan bằng trời kia, lại tìm được một ma tộc động thủ! Ma tộc là chủng tộc tinh thông phù văn nhất đại lục Quang Minh, lại thêm năng lực của bản thân Rhys, phù văn ẩn giấu trên bình thủy tinh, trước mặt hắn, không nơi ẩn náu. Thế là, nhờ vào năng lực mô phỏng vượt bậc của Rhys, lại thêm người phân định cấp bập chuyên gia là kỵ sĩ vàng Airth, nước linh hồn nhái, thành công qua ải. Trừ khi trong giáo hội có người bóp nát bình, nếu không, căn bản sẽ không phát hiện đây là hàng nhái. Đương nhiên, cho dù có bóp nát bình, tính ra cũng sẽ không có ai có thể phân biệt được thứ chứa bên trong rốt cuộc có phải là nước linh hồn chân chính hay không, người duy nhất có thể phân biệt thật giả, cũng chính là người đã cho nước linh hồn vào trong bình thủy tinh, nhưng người đó sớm đã thành người thiên cổ, tới bã xương cũng không còn. Chủ giáo lật đi lật lại kiểm tra bình thủy tinh, cho tới khi xác định trong tay là ‘hàng thật’, mới thở ra một hơi. “Bệ hạ, ta đại biểu giáo hội và bản thân ta, gửi lời cảm tạ chân thành nhất cho ngài!” “Ừ. Ta tiếp nhận lời cảm tạ của ngươi.” Hắc Viêm cong khóe môi, chợt đổi giọng, “Nếu ngươi đã xác định là thật, vậy thì, nên lấy tiền phải trả cho ta ra đi chứ?” Lời của Hắc Viêm quá trực tiếp, nụ cười trên mặt chủ giáo Quang Minh lập tức cứng đờ, thân là vua một nước, nói toạc móng heo đòi tiền người khác như thế sao? Hắc Viêm không để ý người khác nghĩ thế nào, hắn đã mang ‘thánh vật’ giáo hội trở về rồi, điều kiện giáo hội đã hứa trước kia, cũng bắt buộc phải thực hiện. Nếu không, hắn sẽ cho cái kẻ trước mặt này biết, lừa dối một con cự long, sẽ có kết cục gì! Chủ giáo thấy Hắc Viêm có dấu hiệu trở mặt, lập tức nói: “Bệ hạ, ngài yên tâm, đã chuẩn bị hết cả rồi.” Nếu thánh vật đã tìm về, kim tệ nên trả, tự nhiên phải trả. Nếu không, chỉ sợ ngay cả vương cung này lão cũng không ra được. Tu sĩ đợi bên ngoài nhận được mệnh lệnh, lập tức nâng mười rương chứa kim tệ vào. Lương thực và dê bò đều đã giao cho Murphy, những kim tệ này, cần phải trực tiếp giao cho quốc vương. “Bệ hạ, tất cả đều ở đây.” Chủ giáo vừa đau thịt, vừa vung tay, nắp rương liên tiếp được mở ra, lập tức, ánh sáng vàng chói lọi chiếu sáng cả căn phòng. “Tổng cộng ba trăm ngàn đồng kim tệ. Ngài có thể phái người kiểm tra một chút.” Hắc Viêm rời khỏi vương tọa, đi tới trước rương, tùy tiện cầm một đồng kim tệ có khắc hoa văn quyền trượng lên, con mắt màu vàng híp lại, “Chỉ có nhiêu đây sao?” “Bệ hạ?” “Năm trăm ngàn.” “Bệ hạ, như vậy không giống như đã nói lúc trước!” “Nói lúc trước?” Hắc Viêm liếc mắt nhìn chủ giáo bị lời của hắn dọa tới, đang sắp tan vỡ, “Có định khế ước sao?” (*Ở đây có chút sai lệch về tiền, ban đầu lúc thỏa thuận ở Bạn đang âNhÆ°ng mà â¦â Rõ rà ng Äã nói rá»i mà ! CÅ©ng không nghe thấy ai dám Äòi khế Æ°á»c vá»i quá»c vÆ°Æ¡ng bá» hạ! Chủ giáo Äại nhân cho rằng Hắc Viêm cỠý là m khó, trên thá»±c tế, quả tháºt hắn Äang là m váºy. Tá»ng Mặc dùng nÆ°á»c linh há»n bản nhái Äá» lấy Äược má»t phần trong sá» tiá»n giao dá»ch Hắc Viêm Äạt Äược lần nà y, Hắc Viêm cÅ©ng Äau thá»t. Cá»± long chá» có má»t chút sá» thÃch nhÆ° thế, Tá»ng Mặc lại chuyên môn muá»n hạ thủ và o chá» Äó, Hắc Viêm không nguyá»n ý tá»± chá»u thiá»t, nếu Äã váºy, thì chá» có thá» khiến Quang Minh giáo há»i xẻo thá»t. âNÄm mÆ°Æ¡i ngà n kim tá», má»t Äá»ng cÅ©ng không thá» thiếu!â Hắc Viêm búng tay má»t cái, bình thủy tinh trong tay chủ giáo, lại trá» vá» tay hắn, Äứng trÆ°á»c vÆ°Æ¡ng tá»a, phủ nhìn lão già khô héo lùn hÆ¡n mình hai cái Äầu, thoải mái ức hiếp ngÆ°á»i, âÄây là quá»c gia của ta, ngÆ°Æ¡i Äứng trên Äất của ta, lá»i ta nói, Äại biá»u cho tất cả, hiá»u chÆ°a?â Hắc Viêm không tiếp tục nói nữa, chủ giáo Äã hiá»u ý của hắn, tiá»n nà y, mình cho thì tá»t, không cho cÅ©ng phải cho! Có kẻ không giảng Äạo lý thế nà y sao?! Chủ giáo Äại nhân cảm thấy mình không phải Äang Äá»i diá»n vá»i quá»c vÆ°Æ¡ng chinh chiến tứ phÆ°Æ¡ng, uy danh hiá»n hách, mà là má»t tên cÆ°á»p không hÆ¡n không kém! Cá»± long thÃch cÆ°á»p kim tá» cÆ°á»p công chúa, quả tháºt không có khác biá»t gì lắm vá»i kẻ cÆ°á»p. Chủ giáo Äại nhân thoáng chá»c nháºn rõ chân tÆ°á»ng. NhÆ°ng lá»i của quá»c vÆ°Æ¡ng cÆ°á»ng Äạo nà y, lão lại không thá» không nghe. Thánh váºt giáo há»i nhất Äá»nh phải tìm vá», quá»c vÆ°Æ¡ng Obi cÅ©ng không thá» Äắc tá»i, giáo há»i không cần e dè vá»i những tiá»u vÆ°Æ¡ng quá»c và lãnh chủ, nhÆ°ng Äá»i vá»i Hắc Viêm, cÅ©ng chá» có thá» co cá» giả là m con cháu. Còn phải giả cho tá»t, giả cho giá»ng, nếu không, lá»±c lượng vÅ© trang phản chÃnh phủ Äá»i phó vá»i quân chÃnh quy, cÅ©ng chá» có thá» chá»u Äánh. Äây là kinh nghiá»m tá»ng kết từ máu và nÆ°á»c mắt, trá» thà nh tà i liá»u tham khảo quan trá»ng. Không thá» là m gì, chủ giáo Äại nhân chá» Äà nh bảo tu sÄ© Äi theo mình trá» vá» giáo Äình lÄ©nh tiá»n. Tu sÄ© mang theo má»nh lá»nh của chủ giáo trá» vá» giáo Äình, tiếp theo, lại có tám rÆ°Æ¡ng Äược nâng và o vÆ°Æ¡ng cung Obi. Do nhất thá»i không tìm Äược nhiá»u kim tá» nhÆ° thế, các loại Äá» và ng, bao gá»m Äế cắm nến Äặt trÆ°á»c thánh tá»a, cÅ©ng bá» bá» và o rÆ°Æ¡ng Äem và o vÆ°Æ¡ng cung. Nhìn tám rÆ°Æ¡ng và ng lấp lánh, Hắc Viêm thá»a mãn, Murphy cÆ°á»i, hai quân thần cùng nghÄ©: Nếu thánh váºt giáo há»i cách và i ngà y lại mất má»t lần, thì tá»t biết bao a! Chủ giáo Äại nhân khóc không ra nÆ°á»c mắt nhìn kim tá» bá» nâng Äi, chá» có thá» không ngừng an ủi mình, Ãt nhất nÆ°á»c linh há»n Äã trá» vá» tay mình, hoà n thà nh má»nh lá»nh của Äại chủ giáo, có thá» quang minh chÃnh Äại hùng há»n lý lẽ Äi khóc ká» nghèo. Lão vì truy há»i thánh váºt, gần nhÆ° phải Äáºp ná»i bán sắt, Äại chủ giáo không thá» ngá»i nhìn không quản, trân mắt nhìn há» Äi uá»ng gió tây bắc! Hắc Viêm nháºn Äược kim tá», tá»± nhiên sẽ không còn bủn xá»n phần cho Tá»ng Mặc, sau khi kiá»m kê, liá»n phái ngÆ°á»i váºn chuyá»n phần Äã Æ°á»c Äá»nh vá»i Tá»ng Mặc tá»i hà nh tá»nh tây bắc. Quá»c vÆ°Æ¡ng Obi không thá» huênh hoang ÄÆ°a kim tá» tá»i Grilan, chá» có thá» thông qua Saivans, ÄÆ°a kim tá» tá»i tay Tá»ng Mặc. Saivans nháºn Äược kim tá» và má»nh lá»nh của quá»c vÆ°Æ¡ng, cÅ©ng không dám cháºm trá»
, rÆ°Æ¡ng cÅ©ng không má», Äã mang cả rÆ°Æ¡ng lẫn xe ngá»±a Äi tá»i Grilan. Các kỵ binh hà nh tá»nh tây bắc hiá»n tại Äã há»c rất ngoan, tuyá»t Äá»i không lại gần biên cảnh Grilan trong phạm vi mÆ°á»i mét, nÆ¡i Äó không chá» có dây nho biết chÆ¡i trói ngÆ°á»i và cây mÃa thÃch quất ngÆ°á»i, mà gần Äây còn có thêm khoai tây biết lao ra từ Äất Äá» chá»i ngÆ°á»i! Từng có má»t Äá»i kỵ binh tuần tra biên cảnh ÄÃch thân trông thấy, má»t con heo rừng không cẩn tháºn chạy tá»i biên cảnh Grilan, khi cách nÄm mét, Äã bá» những thứ tròn trá»a máºp mạp nà y Äáºp cho rách Äầu chảy máu, ngã xuá»ng không dáºy ná»i. Sau Äó mấy ngÆ°á»i Grilan toà n thân giáp trụ, cầm khiêng và má»t và i thứ giá»ng nhÆ° xẻng sắt, từ trong tÆ°á»ng Äi ra, vừa dùng khiêng chá»ng Äỡ khoai tây không ngừng bay tá»i, vừa tha heo rừng vá». Cả quá trình không tá»i hai mÆ°Æ¡i phút, nhÆ°ng lại khiến Äại binh tây bắc Äược má» mắt. Äợi khi công kÃch của khoai tây ngừng lại, những ngÆ°á»i Grilan Äó lại cầm túi ra thu nhặt khoai tây lÄn Äầy Äất. Nhặt xong, còn cÆ°á»i cÆ°á»i vá»i Äại binh tây bắc, âCó Än chÆ°a? Nếu chÆ°a Än, Äợi lát nữa, có Äá» ngon cho các ngÆ°Æ¡i.â Các Äại binh còn Äang trong kinh ngạc, cho tá»i khi má»t mùi hÆ°Æ¡ng thÆ¡m phức bay tá»i, má»i tá»nh táo lại. Nam nhân vừa rá»i cÆ°á»i vá»i các Äại binh dùng má»t túi Äá»±ng bảy tám củ khoai tây Äã nÆ°á»ng chÃn, trá»±c tiếp ÄÆ°a cho há», Äá»i trÆ°á»ng dẫn Äầu cầm túi, má» ra, lại má»t cá» hÆ°Æ¡ng thÆ¡m, xa lạ, nhÆ°ng khiến ngÆ°á»i ta rất muá»n thÆ°á»ng thức. âNếm thá» Äi, coi chừng phá»ng.â Trải qua diá»
n táºp quân sá»± của Saivans và Tá»ng Mặc liên hợp tá» chức trÆ°á»c Äó, kỵ binh hà nh tá»nh tây bắc và ngÆ°á»i Grilan cÅ©ng coi nhÆ° có giao tình. Các Äại binh thấy ngÆ°á»i Grilan cÅ©ng Äang Än thứ nà y, hÆ°Æ¡ng thÆ¡m lại rất mê ngÆ°á»i, láºp tức chia khoai tây nÆ°á»ng mà Än, cắn má»t miếng liá»n mắt sáng rỡ, trá»±c tiếp mua mấy túi của ngÆ°á»i Grilan mang vá», ÄÆ°Æ¡ng nhiên, là nÆ°á»ng chÃn. Từ Äó vá» sau, má»i lần có Äại binh hà nh tá»nh tây bắc Äi ngang qua, luôn sẽ mua mấy túi khoai nÆ°á»ng hoặc bắp nÆ°á»ng, thá»nh thoảng còn có quan viên phái tùy tùng tá»i mua má»t chút, dù sao trong kho cÅ©ng chất Äầy, Tá»ng Mặc cÅ©ng không ÄỠý các lãnh dân kiếm chút tiá»n tiêu vặt. CÅ©ng không biết là do Saivans hay là các quan viên hà nh tá»nh tây bắc không ÄỠý mấy thứ nà y, mà cho tá»i nay, không có ai thấy hứng thú vá»i viá»c trá»ng khoai tây. âLẽ nà o, là thấy loại cây trá»ng nà y quá hung hãn sao?â Tá»ng Mặc tiá»n tay Äánh bay má»t củ khoai Äang lao tá»i mình, vuá»t vuá»t cằm, vô cùng khó hiá»u. NhÆ°ng sau khi thấy mấy rÆ°Æ¡ng kim tá» Hắc Viêm chuyá»n tá»i, Tá»ng Äại lãnh chủ láºp tức ném những nghi hoặc nà y ra sau Äầu, tiá»n a, có sá» tiá»n nà y, rất nhiá»u chuyá»n, Äá»u có thá» bắt Äầu là m rá»i⦠Công tÆ°á»c Nelson Äang vùi Äầu tÄng ca trong phòng tá»i nhá», Äá»t nhiên cảm thấy sau lÆ°ng phát lạnh, có cảm giác nhÆ° má»t loại mãnh thú Än thá»t nà o Äó Äang Äá»a mình.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165
Chương sau