Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165
Chương sau
Rhys và Hắc Viêm cuối cùng không động thủ đánh nhau. Có lẽ hai người đều có suy nghĩ riêng, cũng có lẽ là do lời khuyên của Tống Mặc có hiệu quả, tóm lại, nhìn đội ngũ đi xa, Tống Mặc rốt cuộc cũng thở ra một hơi. “Cuối cùng cũng đi rồi.” Vừa nói xong, đội ngũ phía trước đột nhiên dừng lại, Osafei đi đầu đội ngũ nâng hai vó trước lên, hí một tiếng riêng biệt thật vang, giọng nói của Hắc Viêm theo gió truyền tới, khiến Tống Mặc sững sờ tại chỗ. “Tống Mặc Grilan, khi lần sau gặp mặt, ngươi sẽ trở thành một đóa hoa tươi nở rộ đẹp nhất trong vương đình của ta!” Hoa tươi? Ý gì đây? Tống Mặc vẫn chưa hiểu ra, còn sắc mặt Rhys thì đã đen thui. Hắc Viêm rõ ràng là cố ý, từ sau hôm nay, lời này của Hắc Viêm, sẽ lập tức được lan truyền rộng rãi, tới khắp đại lục Quang Minh. Tống Mặc chép miệng, nhìn Hắc Viêm đi xa, lại liếc Rhys sắc mặt khó coi, sờ cằm, cái này, lẽ nào là, “Cầu hôn?” Rhys cúi đầu nhìn Tống Mặc, mắt phóng hung quang, “Ngươi hỏi ta?” “Đương nhiên. Đều là phi nhân loại, các ngươi nhất định càng có chung tiếng nói.” “… Ta thích ngươi, ngươi biết không?” “Biết chứ.” Tống Mặc nhìn Rhys kỳ quái, “Sao ngươi đột nhiên lại nói cái này?” Rhys bất đắc dĩ thở dài, ôm Tống Mặc vào lòng, trán kề trán, “Tống Mặc Grilan, ta muốn moi tim ra cho ngươi xem thử, ta rốt cuộc thích ngươi cỡ nào.” “Moi tim?” Tống Mặc cười híp mắt cọ cọ trán Rhys, “Tuy rằng ngay cả pháo cũng không nổ chết được ngươi, moi tim ra có lẽ cũng không chết được, nhưng ta không thích cảnh tượng máu chảy đầm đìa, thôi miễn đi.” Khóe môi Rhys giật giật, thật muốn bóp chết y, nhưng thật sự là hạ thủ không được! Tống Mặc thấy Rhys cắn môi không nói, đột nhiên thò tay nâng mặt Rhys, hôn chóc hai cái vào hai bên má Rhys, sau đó liếm liếm môi, lại hôn một cái vào môi Rhys, môi và môi chỉ đơn giản chạm nhau, nhưng lại như mang theo một khí tức ngọt ngào. Hôn xong rồi, Tống Mặc gãi đầu, “Đây là phần thưởng.” Ông quả nhiên không có giới hạn, hôn nam nhân hôn nhanh chóng như thế, còn cảm thấy mùi vị không tồi… Rhys che môi vừa bị hôn, trợn to mắt, rặng đỏ từ chóp tai bắt đầu lan tràn từng chút. Tống Mặc nhìn mà cũng phải thấy lạ, chỉ là hôn vài cái mà thôi, tới mức này sao? Tên này bình thường trêu đùa mình là giả thôi sao? “Rhys, ngươi sao vậy?” Tống Mặc vỗ gương mặt đã hơi nóng của Rhys, “Lẽ nào…” xấu hổ sao? Đại thần xuyên việt, quả thật là quá thần kỳ mà! Mặt Rhys càng lúc càng đỏ, cuối cùng dứt khoát vạch một đạo phù văn đen, cuồng phong nổi lên, thoáng chốc biến mất tăm. Tống Mặc đứng tại chỗ, thổi một lọn tóc đen vướng trên trán, đột nhiên quay đầu lại nói với lão quản gia John đã tiến vào trạng thái hóa đá từ hồi nãy: “Quản gia, chuyện này, ông thấy thế nào?” “…” “Bị sờ tiểu đệ đệ sẽ xấu hổ, nhưng chỉ là hôn vài cái, cần đỏ mặt sao?” “…” “Quản gia, sao không nói gì?” “…” Quản gia đang hóa đá, lúc này trong đầu chỉ còn vang vọng một câu nói, bị sờ tiểu đệ đệ, bị sờ tiểu đệ đệ, tiểu đệ đệ… hạ thủ là ai, bị sờ là ai?! Chủ động hay là bị động? Điều này rất quan trọng! Rhys vừa rồi biến mất theo gió lại đột nhiên như một cơn gió chạy về, ôm ngang Tống Mặc lên, mặt không đỏ tim không đập, so với kẻ mới chạy đi vừa rồi, quả thật cứ như hai người, “Thân ái, vừa rồi là ta không đúng, hiếm khi ngươi chủ động như thế, sao ta có thể không đáp lại.” “Đáp lại?” “Đúng.” Rhys hôn trán Tống Mặc một cái, “Trước kia ngươi cũng đáp ứng rồi, sau khi thành ngầm xây xong, thì sẽ cho ta lên giường của ngươi, chọn ngày không bằng đụng ngày, dứt khoát hôm nay luôn đi.” Nói xong, ôm Tống Mặc bước nhanh đi. Quản gia đang hóa đá tiếp tục hóa đá, chỉ là lời vang vọng trong đầu, từ tiểu đệ đệ, đổi thành lên__ giường. Tạm thời không bàn chủng loại, lãnh chủ đại nhân tương lai là một giống đực… lão quản gia John lại lần nữa xác định, ông hoàn toàn không còn mặt mũi nào đi gặp lão lãnh chủ và những vị tổ tiên của nhà Grilan… Lão quản gia đang dự định moi khăn tay ra lau nước mắt, sau lưng đột nhiên truyền tới một tiếng kêu thảm thiết, quay đầu lại nhìn, các hán tử Grilan cũng hóa đá, đã bị một đám mía bao vây. Mía cao hơn hai mét, xếp hàng chỉnh tề, đem từng hán tử quất bay lên trời, chạy trốn vô dụng, phản kháng vô dụng, mọi người đều được thể nghiệm một phen khoái cảm phiêu đãng thiên thu! Giờ đợi mọi người đều bị quất bay rồi mới đi thu thập tàn cục, hay là lập tức triệu tập nhân thủ đi cứu người? Quản gia đang do dự bất định, phía trước lại truyền tới một hồi súng, Tống Mặc đang cầm súng lục đã được anh em người lùn cải tạo, đuổi theo sau lưng Rhys, nã từng phát cho Rhys chạy nhảy loi choi. Địa tinh và chu nho bị tiếng súng thu hút tới, bắt đầu vây xem lãnh chủ phát điên, còn thỉnh thoảng giơ cao hai tay, hô hào trợ uy cho lãnh chủ. Các bộ xương chu nho không vây coi Tống Mặc, ngược lại vây lão John, cấp thiết biểu đạt tâm tình kích động của chúng, “Đại nhân, giúp chủ nhân, bắn một phát!” Phiên dịch lại chính là: Quản gia đại nhân, vì giúp đỡ chủ nhân tiêu diệt tên kia, để chúng tôi bắn một phát! Lão quản gia John đứng tại chỗ, tay cầm trường kiếm, tràn đầy xung động muốn dùng kiếm đâm chết chính mình. Giờ này phút này, ông nhớ tới một câu danh ngôn của lãnh chủ đại nhân: Cuộc sống này thật không dễ qua… Cuối cùng, Tống Mặc đuổi mệt rồi, bị Rhys nhắm đúng cơ hội ôm lên, bịt miệng. Tuy không đạt được ý nguyện leo lên giường, nhưng tâm tình của Rhys Myers, vẫn vui vẻ lâng lâng tận trời. “Thân ái, ngươi quả nhiên thích ta mà.” Tống Mặc nhìn Rhys, lại nhìn súng trong tay, nửa ngày không nói. Thời gian tiếp đó, Grilan hồi phục bình tĩnh. Mía vẫn thỉnh thoảng tổ đội quất người, phát động đột kích, các lãnh dân tích lũy được kinh nghiệm thực chiến phong phú trong lúc đấu trí đấu dũng với mía, công việc trùng kiến mặt đất của Grilan bắt đầu có bước tiến lớn. Kế hoạch gốc của Tống Mặc lại lần nữa bị nhiệt tình công tác của mọi người làm loạn, nếu đã muốn xây nhà, tại sao không xây cho tốt một chút? Thế là, không chỉ một dãy nhà trong kế hoạch của Tống Mặc bị sửa thành biệt thự kiểu hai tầng, mà ngay cả phế tích của phủ lãnh chủ cũng bị địa tinh sửa sang lại, dự định trùng kiến thành một tòa nhà mang tính tiêu chí đủ để đại biểu Grilan tại đó. Các chu nho không hổ là chủng loài thông minh nhất đại lục, mấy bức vẽ bên ngoài thành lũy Tống Mặc từng vẽ, bị những chu nho này phát hiện, lập tức liền đem đi cất như bảo vật quý hiếm, hiện tại địa tinh tuyên bố muốn xây dựng lại phủ lãnh chủ trên mặt đất Grilan, bọn họ lập tức lấy hình vẽ ra, cùng mấy lão địa tinh tiến hành một hệ liệt cải tạo với thành lũy trên giấy. Đợi khi hình vẽ thành phẩm được đưa cho Tống Mặc xem, Tống Mặc đã không biết nên nói gì nữa. Y nên may mắn vì mình chỉ vẽ kiến trúc kiểu Âu, chứ không vẽ đền Athens và Tử Cấm Thành ra sao? Nhưng, có thể kim tự tháp sẽ càng phù hợp thẩm mỹ của địa tinh hơn… “Cái này.” Tống Mặc xoa tay, nhìn địa tinh và chu nho tràn đầy trông mong, “Ta có thể hiểu nhiệt tình làm việc của các ngươi, cũng rất tán thưởng tinh thần cống hiến của các ngươi cho lãnh địa, nhưng, các ngươi có tính qua chưa, cái này phải tốn bao nhiêu tiền?” “Chúng tôi tính qua rồi, đại khái năm mươi ngàn đồng kim tệ là có thể xong.” Năm mươi ngàn?! Tống Mặc xém chút ột con một cước, đá bay toàn bộ địa tinh và chu nho trước mặt. Xây nhà mà thôi, phải tốn năm mươi ngàn kim tệ, y kiếm chút tiền dễ lắm à? Tống Mặc cong lưng, hai tay chia ra ấn lên vai địa tinh và chu nho, nghiêm túc nói: “Mills, Ayton, mùa đông vừa qua, nhà lãnh chủ cũng không có lương thực thừa…” Địa tinh và chu nho nhìn nhau một cái, thực sự không nguyện ý từ bỏ kế hoạch xây dựng này, nhưng lãnh chủ đại nhân nếu đã mở miệng rồi… Cả Tống Mặc và địa tinh chu nho đều không ngờ rằng, kế hoạch xây dựng phủ lãnh chủ, cuối cùng vẫn được vỗ bàn thông qua, chỉ là người vỗ bàn không phải Tống Mặc, mà là lão John. “Lãnh chủ đại nhân, đây là mặt mũi.” Lão quản gia không cho phép nghi ngờ nói với Tống Mặc: “Huống hồ, tài chính của phủ lãnh chủ, hiện tại do tôi chi.” Tống Mặc dự định giãy dụa lần cuối, “Ta muốn thu hồi chìa khóa tiểu kim khố trong tay ông!” Bạn đang âKhông thá».â Lão John nghiêm túc lắc Äầu: âÄây là má»nh lá»nh của lão lãnh chủ. Nếu muá»n thu há»i chìa khóa, xin ngà i Äá» lão lãnh chủ ra nói vá»i tôi.â Tá»ng Mặc: ââ¦â Cha của y trên thế giá»i nà y Äã an hÆ°á»ng cá»±c lạc rất nhiá»u nÄm, lẽ nà o, vì muá»n Äá» á»ng và lão John bà n chuyá»n, mà mình cÅ©ng phải Äi chết? Tá»ng Mặc lúc nà y chá» có má»t cảm giác: Quản gia, ông tháºt Äá»c! Lão John chá»nh cỠáo: Lãnh chủ Äại nhân, ngà i má»i biết à ? Bất luáºn Tá»ng Mặc giãy dụa thế nà o, phản Äá»i thế nà o, thái Äá» của lão John từ Äầu tá»i cuá»i vẫn cÆ°Æ¡ng quyết, viá»c trùng kiến phủ lãnh chủ, vẫn bắt Äầu. Tá»ng Mặc nhìn Galland váºn chuyá»n khoáng thạch và nguyên liá»u tá»i, cầm túi kim tá» to Äi, cảm thấy thế nà o cÅ©ng ngứa mắt. Vì tránh ình là m ra hà nh vi không phúc háºu giữa ÄÆ°á»ng cÆ°á»p kim tá» vá», dứt khoát mắt không thấy tâm không phiá»n, mang Äám ngÆ°á»i Johnson bắt Äầu kế hoạch trá»ng khoai tây của y. Trên thá»±c tế, Rode Äã Äợi tá»i mất kiên nhẫn rá»i. Nếu Tá»ng Mặc còn không có hà nh Äá»ng, hắn sẽ bắt Äầu hoà i nghi những gì Tá»ng Mặc nói trÆ°á»c kia Äá»u là lừa mình. Tuy dá»±a và o giao tình hiá»n tại vá»i Tá»ng Mặc, Rode sẽ không trá» mặt, nhÆ°ng trong lòng vẫn có khúc mắc. Nhìn má»t thá»a ruá»ng Äã chá»nh Äá»n, cùng khoai tây má»c mầm chất Äá»ng bên ruá»ng, hoà i nghi trÆ°á»c Äó của Rode Äá»u biến mất. NhÆ°ng lại có má»t ná»i lo khác. Không khá»i há»i má»t câu: âNgÆ°Æ¡i tháºt sá»± nắm chắc?â âTin ta Äi.â Tá»ng Mặc vừa chá» huy các lãnh dân cắt lát khoai tây má»c mầm Äem Äi trá»ng, vừa nói: âTại Grilan, tất cả Äá»u có khả nÄng!â âÄược rá»i.â Gerrees Äứng bên cạnh quan sát, hắn vẫn không hiá»u, Tá»ng Mặc rá»t cuá»c từ Äâu biết Äược phÆ°Æ¡ng pháp trá»ng khoai tây. Tá»ng Mặc cá»i áo khoác ngoà i, Äi và o trong ruá»ng, dá»± Äá»nh thá» nghiá»m lạc thú trá»ng ruá»ng. Các lãnh dân xung quanh nhìn Tá»ng Mặc hÆ°ng trà bừng bừng, có lòng khuyên can, nhÆ°ng rá»t cuá»c không má» miá»ng. Bá» Äi, lãnh chủ Äại nhân muá»n là m thì là m Äi. Không qua mấy phút, Tá»ng Mặc Äã bắt Äầu eo má»i lÆ°ng Äau, dá»±ng thẳng ngÆ°á»i Äấm Äấm eo, công viá»c nà y quả tháºt không phải ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng có thá» là m Äược. NgÆ°á»i quanh nÄm ngá»i phòng là m viá»c chá» cần thá» nghiá»m má»t lần, sẽ biết có bao nhiêu khá» cá»±c. Nông dân bá bá, tuyá»t Äá»i hùng tráng uy võ! Các lãnh dân nhìn bá» dáng nhe nanh múa vuá»t của Tá»ng Mặc, Äá»u cÆ°á»i Äầy thiá»n ý. Äá»i vá»i há» mà nói, lãnh chủ Äại nhân vá»n dÄ© chÃnh là má»t kỳ tÃch. Bá»n há» Äá»i Äá»i sá»ng tại Grilan, tá» tiên Äá»u Äói bụng, sá»ng trong cÄn nhà thấp bé hÆ° hại, mặc quần áo vá chằng vá Äụp. Sức lao Äá»ng há» bá» ra không thua bất cứ ai, tháºm chà còn nhiá»u hÆ¡n, há» Äá»i vá»i lÆ°Æ¡ng thá»±c mình trá»ng còn táºn tâm hÆ¡n cả con của mình, nhÆ°ng má»i nÄm, vẫn Än không Äủ no. Há» cho rằng cuá»c sá»ng thế nà y sẽ tiếp tục nhÆ° váºy, cho tá»i khi há» nằm trong lòng Äất nhÆ° tá» tiên. NhÆ°ng lãnh chủ Äại nhân trẻ tuá»i Äã thay Äá»i tất cả. Tá»ng Mặc Grilan khiến bá»n há» lần Äầu Äược biết, Än no là tÆ° vá» gì. Äêm Äó, má»i ngÆ°á»i vây quanh lá»a trại, nhìn lãnh chủ Äại nhân phân phát kim tá» cho các lãnh dân, gần nhÆ° không thá» tin ná»i tất cả Äá»u là sá»± tháºt. Tá»ng Mặc không biết, những Äá»ng kim tá» Ãt á»i Äến Äáng thÆ°Æ¡ng Äó, Äá»u Äược các lãnh dân trân trá»ng cất Äi, hÆ¡n nữa trá»nh trá»ng nói vá»i con cái của mình, cái nà y không phải là trá»i cao, cÅ©ng không phải thần Quang Minh, mà là lãnh chủ Äại nhân ban cho. NgÆ°á»i Grilan cÆ°á»ng hãn, và cÅ©ng biết cảm Æ¡n. Lãnh chủ Äại nhân cho há» Äược Än no, cho há» sá»ng tiếp, hÆ¡n nữa sá»ng vá»i hy vá»ng tháºt tá»t, há» nguyá»n ý dùng tất cả của mình, bao gá»m cả sinh mạng, cá»ng hiến cho ngÆ°á»i trẻ tuá»i tên Tá»ng Mặc Grilan kia. NgÆ°á»i không chữ tÃn không thá» Äứng thẳng. Tá»ng Mặc không phải ngÆ°á»i tá»t vá» mặt ý nghÄ©a truyá»n thá»ng, nhÆ°ng lại Äặc biá»t chú trá»ng lá»i hứa của mình, y hứa á»i ngÆ°á»i Än no, mang tá»i cho ngÆ°á»i Grilan cuá»c sá»ng phú túc báºc trung, thì nhất Äá»nh sẽ không tiếc ná» lá»±c Äi theo hÆ°á»ng Äó. NgÆ°á»i Grilan tuy không hiá»u báºc trung có nghÄ©a là gì, nhÆ°ng lại biết, lãnh chủ Äại nhân có thá» cho há» Än no, cho há» sá»ng tá»t, há» nguyá»n ý tin tÆ°á»ng má»i má»t câu của lãnh chủ Äại nhân. Hiá»n tại, lãnh chủ Äại nhân nói trá»ng khoai tây, có thá» cho ra sản lượng cao gấp mấy lần mạch, ngÆ°á»i Grilan, hoà n toà n tin tÆ°á»ng. Sau khi trá»ng tất cả khoai tây rá»i, các lãnh Äá»a Äứng thẳng lại, nhìn Tá»ng Mặc cÅ©ng má» hôi Äầy mặt, tay Äầy bùn Äất, không biết ai dẫn Äầu, má»i ngÆ°á»i cùng nâng Tá»ng Mặc lên, ném cao, tiếng kêu giáºt mình của Tá»ng Mặc bá» nhấn chìm trong tiếng hoan hô của má»i ngÆ°á»i: âLãnh chủ Äại nhân, vạn tuế!â Lão John Äứng không xa thấy cảnh nà y, dừng bÆ°á»c lại, trên mặt lá» ra nụ cÆ°á»i mang theo hoà i niá»m trong sá»± an ủi. Grilan, Äây má»i là Grilan, Grilan chân chÃnh.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165
Chương sau