Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165
Chương sau
Cây không vỏ, tất chết không cần nghi ngờ. Người không cần mặt mũi, thiên hạ vô địch. Tống Mặc vẫn luôn cảm thấy, mình đã là vô địch, nhưng trước mặt Rhys Myers, chút đạo hành của y, căn bản không đủ ngứa. Da mặt của tên này chắc đạn bắn cũng không xuyên. “Thu dao lại đi, không tổn thương được ta đâu.” Rhys nắm cổ tay Tống Mặc, ngón tay vạch lên mu bàn tay Tống Mặc, đầu lưỡi màu hồng thò ra khỏi cánh môi, liếm liếm môi dưới đỏ tươi, “Nếu ngươi rút thanh ‘dao’ khác ra, ta sẽ lập tức cúi người hôn góc áo của ngươi…” Tống Mặc quyết định thu lại lời trước đó, độ dày này, không chỉ đạn bắn không xuyên, ngay cả đại bác bắn qua cũng có thể dội lại! “Ta là nam nhân.” Tống Mặc nghiến răng nghiến lợi. “Cho nên?” “Bị nam nhân giở trò lưu manh, ta sẽ muốn giết người.” “À, ta biết rồi.” Giây tiếp theo, trước mắt Tống Mặc, lại lần nữa diễn một màn người sống đại biến. Anh trai thân thể thon dài, trong chớp mắt co lại thành em gái nhỏ đáng yêu nhanh nhẹ, con mắt to đong đầy nước nhìn y, đôi môi căng mọng cong lên mê người, cổ tay mảnh khảnh gác lên vai Tống Mặc, hai đồi mềm mại trước ngực dán lên người Tống Mặc, nói ngọt: “Lãnh chủ đại nhân, thế này, vừa lòng chưa?” Vừa lòng mẹ mi! “Ngươi từng chọn trúng ta, chắc cũng thích ta mà đúng không?” Thích mẹ mi! “Chúng ta tiếp tục chuyện lần trước được không? Ta sẽ để ngươi thật thoải mái…” Tiếp tục đại gia mi! Tống Mặc lật người, đè Rhys xuống, đè tay lên cổ Rhys, dao găm cắm sát bên cổ hắn, mấy sợi tóc dài màu nâu bị lưỡi dao sắc bén cắt đứt, rớt xuống giường. Rhys vẫn cười, ánh mắt Tống Mặc thì càng lúc càng lạnh. “Lãnh chủ đại nhân, ngươi đè người ta đau quá…” Mọe, biểu tình ai oán này, âm thanh tiêu hồn này, Tống Mặc rùng mình dữ dội. “… Biến về!” “Tại sao?” Rhys chớp mắt, “Ngươi không phải thích người ta như vậy sao?” “Thích cái đầu! Biến về!” So với đối mặt em gái giả, y thà liều mình với anh trai thật, kiểu nói chuyện mềm nhẹ này, khiến y rụng da gà đầy đất, thật sự rất khó chịu. “Được rồi.” Rhys chớp chớp mắt, giây tiếp theo, em gái biến thành anh trai. “Ngươi rốt cuộc là ai?” Rhys nhướng một bên mày, con mắt màu lam không chớp nhìn Tống Mặc, nâng một tay lên, phủ lên sau cổ Tống Mặc, ngón tay chen vào trong mái tóc đen, nhẹ ma sát, “Ngươi đoán đi?” Tống Mặc xém chút phun máu tươi, vừa định phát điên, Rhys đột nhiên ngẩng đầu, chuẩn xác bắt lấy môi Tống Mặc, không cọ sát, cắn mút, cũng không nhiệt tình liếm láp, môi và môi, chỉ đơn thuần dán vào nhau, giữa khoảng không truyền tới tiếng nói của Rhys, “Ngươi cảm thấy, ta là ai nào?” Tống Mặc híp mắt, trảm đinh chặt sắt phun ra hai chữ: “Nhân yêu.” Bất nam bất nữ, bán nam bán nữ, không phải nhân yêu thì là gì? Yêu nhân? Bầu không khí kiều diễm biến mất vô tung, nhiệt độ trong phòng giảm xuống điểm lạnh. “Ngươi bảo ta nói mà.” Sau một lúc trầm mặc, Rhys buông môi Tống Mặc ra, cắn mạnh lên cổ y, eo Tống Mặc bị ôm chặt, mạnh bạo như muốn bẽ gãy luôn. Tống Mặc cắn chặt răn, không phát ra bất cứ âm thanh nào. Khi tay Rhys men theo eo Tống Mặc đi xuống dưới, một con dao găm đặt ở bộ vị trên đùi dưới eo nào đó. Đối với nam nhân, là bộ vị quan trọng nhất. Rõ ràng, trên giường của Tống Mặc, không chỉ giấu một con dao găm. “Giở trò lưu manh với ông, chiếm tiện nghi của ông?” Tống Mặc cười dữ tợn, “Thật cho rằng ông dễ ức hiếp lắm sao?!” Rhys híp mắt lại, Tống Mặc dứt khoát cưỡi lên chân Rhys, tay dùng sức, âm thanh trở nên mềm mại, “Nhất thiết đừng động đậy, dao rất sắc bén, vạn nhất tay ta run một cái, ngươi thật sự sẽ thành em gái.” Rhys không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Tống Mặc một lúc, đột nhiên cười, “Là ta xem thường ngươi.” “Giờ mới biết?” Tống Mặc chu miệng, nhưng một chút cũng không dám buông lỏng, “Hiện tại trả lời vấn đề vừa rồi của ta, ngươi rốt cuộc là ai?” “…” “Ta nói đúng rồi?!” “Ngươi biết rồi, sẽ có phiền phức.” Tay Tống Mặc đè xuống dưới, Rhys thỏa hiệp. Không cách nào không thỏa hiệp, về bản chất hắn là nam nhân, không muốn thật sự bị cắt một cái, biến thành em gái. “Ta nói cho ngươi, ngươi lại gần chút.” “Cứ nói thế này đi!” “… Được rồi, ta là…” Âm thanh Rhys dần hạ thấp, Tống Mặc vô thức nghiêng tới, muốn nghe rõ lời hắn. Ánh mắt Rhys lấp lóe, đột nhiên nắm cổ tay cầm dao của Tống Mặc, thuận thế kéo, dao tuột khỏi tay, Tống Mặc nằm bệt lên người Rhys, bị ôm thật chặt, không thể động đậy. “Ngươi!” “Đừng tức giận.” Rhys cười nhẹ một tiếng, lại gần tai Tống Mặc, thấp giọng nói, “Ta là ma pháp sư.” Ma pháp sư? Ma pháp sư bị hai tinh linh đuổi theo hô đánh hô giết? “Ta thật sự là ma pháp sư, chỉ là hơi có chút đặc biệt.” “Đặc biệt?” “Đúng đó.” Rhys cười càng thâm ý, tay phải vẽ một phù văn uốn khúc sau lưng Tống Mặc, trong con mắt màu lam lóe lên tia sáng dị thường. Khi chữ cuối cùng sắp hình thành, một tia sáng xanh xuất hiện giữa không, nhanh chóng bắn vào phù văn Rhys vẽ! Ánh sáng xanh bao trùm, phù văn lập tức vỡ nát, hóa thành cát nhỏ không thể thấy, biến mất trong không khí. Thần sắc Rhys ngưng trọng, Tống Mặc nhân cơ hội giãy thoát, lật người nhảy xuống giường. Ngưng thần nhìn lại, giữa ánh sáng xanh, là chiếc lá Gerrees cho y, gân lá màu vàng, đang lưu động như có sinh mạng. Theo sự lưu động của gân lá, tia sáng xanh càng mạnh. “Lông vũ của tinh linh?” Tay Rhys thò vào trong ánh sáng xanh, nắm lấy chiếc lá mảnh dài đó, băng tinh trong suốt, bắt đầu lan tràn từ ngón tay tiếp xúc với lá. Hắn lại như không hề cảm giác, chỉ nắm chiếc lá trong tay, bóp chặt, chỉ một lát, tia sáng đã chuyển yếu, rồi biến mất tăm. Băng tinh bao bọc trên tay hắn cũng nứt dần, rớt xuống đất. Rhys chậm rãi quay đầu, nhìn Tống Mặc, đôi mắt màu lam, càng lúc càng sâu thẳm, con ngươi hình như biến thành màu tím. Tống Mặc lùi mấy bước lại bên tường, nắm nỏ treo trên tường, nhắm vào Rhys. Y biết tinh linh không phải người tốt gì, cho y chiếc lá này cũng không nhất định là lòng tốt, nhưng chuyện xảy ra vừa rồi, khiến y càng thêm cảm giác với Rhys. Trước giờ không có ai khiến y cảm thấy nguy hiểm như thế. Rhys bước từng bước lại gần Tống Mặc, Tống Mặc không còn đường lui, cũng không muốn lui, là nam nhân, thì không thể sợ hãi vào lúc này! Bạn đang MÅ©i tên lóe hà n quang nhắm và o Rhys, cá»± ly gần nhÆ° thế, cho dù không thá» giết chết hắn, cÅ©ng có thá» bức hắn lui! âKhông Äược bÆ°á»c tá»i nữa!â Rhys nghiêng Äầu, giang tay, chiếc lá mà u xanh Äã khô héo mất Äi sinh mạng. Ném nó xuá»ng Äất, Rhys nói vá»i Tá»ng Mặc: âNgÆ°Æ¡i nhÆ° thế, tháºt khiến ta thÆ°Æ¡ng tâm, ta thÃch ngÆ°Æ¡i nhÆ° thế mà â¦â Tá»ng Mặc chép miá»ng, âTa thế nà y, Äại biá»u ta cÅ©ng thÃch ngÆ°Æ¡i.â âDùng tiá»
n nhắm và o ta?â âÄúng. ChÆ°a nghe qua câu nói nà y sao?â Ngón tay Tá»ng Mặc Äá» lên nút cò, âÄánh là thÆ°Æ¡ng, mắng là yêu, yêu sâu rá»i dùng chân Äạp. Ta trá»±c tiếp dùng tiá»
n bắn ngÆ°Æ¡i, Äủ thấy ta yêu ngÆ°Æ¡i cỡ nà o, mÅ©i tên Äại biá»u cho lòng ta!â Má»t chữ lòng vừa nói ra, mÆ°á»i mÅ©i tên Äã liên tiếp bắn ra, Rhys xoay ngÆ°á»i lùi lại, tránh khá»i tất cả mÅ©i tên, cÅ©ng kéo khoảng cách vá»i Tá»ng Mặc ra. Lúc nà y, thần sắc Rhys Myers thay Äá»i, má»t mÅ©i tên có Äuôi lông vÅ© mà u trắng, gần nhÆ° sượt qua mặt hắn, ghim lên tÆ°á»ng. MÅ©i tên ghim và o tÆ°á»ng ba phâm, Äuôi lông vÅ© nhẹ run. Không chá» sắc mặt Rhys biến Äá»i, sắc mặt Tá»ng Mặc cÅ©ng trá» nên vô cùng khó coi. Loại lá»±c sát thÆ°Æ¡ng không chênh lá»ch nà y, trừ tinh linh, không còn ai khác. Lẽ nà o, y lại bá» dỡ nhà lần nữa sao?! Rhys nhìn ngoà i cá»a sá» má»t cái, cÆ°á»i nhẹ, nói vá»i Tá»ng Mặc: âHôm nay nhÆ° thế trÆ°á»c Äi, lần sau, chúng ta lại tiếp tục.â Nói xong, kéo mÅ© trùm mà u Äen, nhảy khá»i cá»a sá», biến mất trong bóng Äêm. Tá»ng Mặc Äứng bên tÆ°á»ng, trầm mặc ná»a ngà y, Äi tá»i bên cá»a sá», Äóng lại tháºt mạnh. Y muá»n hà n song sắt lên cá»a sá» nà y, trên cá»a sá» phải có gai, xem bá»n há» là m sao nhảy nữa! Má»t tên hai tên, muá»n tá»i là tá»i, muá»n Äi là Äi, xem phòng ngủ của y là nÆ¡i chiêu Äãi sao? NhÆ°ng, Gerrees sao lại xuất hiá»n trùng hợp nhÆ° thế? Tá»ng Mặc Äảo mắt nhìn phòng má»t vòng, cuá»i cùng ánh mắt chạm và o chiếc lá Äã khô héo kia. Ngà y hôm sau, quản gia gõ cá»a phòng Tá»ng Mặc, thấy lãnh chủ Äại nhân Äang dá»±a và o góc tÆ°á»ng, ngây ngẩn nhìn má»t chiếc lá khô. âLãnh chủ Äại nhân?â âA, trá»i sáng rá»i?â Tá»ng Mặc ngẩng Äầu lên, nhìn lão John. âÄúng, bữa sáng của ngà i Äã chuẩn bá» xong rá»i, ngà i rá»a mặt chải Äầu xong thì có thá» dùng.â Lão John vá» tay, thá» nữ bÆ°ng váºt dụng rá»a mặt và o phòng, Tá»ng Mặc Äứng lên duá»i ngÆ°á»i, cầm khÄn mặt ấm áp lau qua, ngẩng Äầu nói vá»i lão John, âQuản gia, Äi tìm Ed, gắng thêm song sắt có gai lên cá»a sá» phòng ta!â Song sắt có gai? Gắn lên cá»a sá»? Äây là má»t khoản chi không nhá». âLãnh chủ Äại nhân, có thá» há»i ngà i tại sao lại là m nhÆ° thế không?â âPhòng lá»a phòng trá»m phòng nam nhân.â Nói xong, Tá»ng Mặc ra khá»i phòng ngủ. Äá» lại lão John thạch hóa tại chá». Phòng lá»a phòng trá»m⦠phòng nam nhân?!
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165
Chương sau