Chu Ngự quay đầu, thấy chính là Tống Trí. Đối phương ôm cánh tay, trên môi nở nụ cười điềm đạm.
“Tống tiên sinh.” Chu Ngự gật đầu, “Ông hẳn không phải vội vàng tới tiễn tôi đi?”
“Nếu tôi nói phải? Thế giới bên kia rất thú vị, tôi chờ mong biểu hiện của cậu.”
“Tạm biệt, Tống tiên sinh.”
Nói xong, Chu Ngự liền đi vào bên trong cabin, khi anh tiến vào thì nhìn thấy Chu Thanh.
Bởi vì phẫu thuật nên phải cạo hết tóc đi, giờ đã dài ra được chút (Chắc giống đầu đinh quá ~),cả người không còn xanh xao tiều tụy như lúc nằm trên giường bệnh nữa, nhìn trông có vẻ tuấn tú, sáng sủa hơn nhiều.
Thời điểm nhìn thấy Chu Ngự bước vào kia, ánh mắt Chu Thanh mở to, đáy mắt hiện lên một tia sợ hãi.
Chu Ngự đi thẳng đến ngồi bênh cạnh Chu Thanh, thiết bị an toàn tự động hạ xuống, bao phủ Chu Ngự.
“Anh không nên tới nơi này, anh còn cuộc sống của mình mà.” Âm thanh Chu Thanh không lớn nói, nhưng mà ánh mắt lại đỏ lên “Nơi đó rất nguy hiểm, em sẵn sàng chịu chết, dù sao mạng sống của em không còn dài. Nhưng anh thì khác, sao anh lại có thể …”
“Em cứ làm những chuyện em muốn. Còn anh làm chuyện của anh.”
Chu Thanh nhắm mắt lại, môi run rẩy “Thực xin lỗi… Còn có, cảm ơn anh.”
“Lời cám ơn anh miễn cưỡng nhận, còn lời xin lỗi thì không cần.”
Tầm mắt Chu Ngự đảo qua không gian bên trong cabin, người đầu tiên ánh thấy là cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-the-chi-van-vat-phap-tac/1976568/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.