“Cậu có thể bắn chúng được không?” Bác sĩ Daniel hỏi.
“Chúng quá đông, đạn sẽ không đủ nhưng dùng tự sát có lẽ đủ đấy.” Ngô Vận trả lời.
Trong xe một mảnh im lặng.
Ngô Vận quay đầu liếc Hàn Lật Đẳng một cái “Tôi cứ nghĩ cô sẽ khóc lóc kêu gào muốn quay về không muốn chết ở đây hay linh tinh gì đó chứ?”
“… Đây là con đường tôi đã lựa chọn, cho dù khóc cạn nước mắt, đem mạng sống đặt cược thì tôi vẫn muốn đi đến đích.” Hàn Lật Đẳng hít sâu một hơi, liếc mắt nhìn Lí Khiêm bên cạnh “Tôi thực ghen tị với anh chàng này, có thể bất tỉnh nhân sự, khỏi cần chạm trán với hoàn cảnh bây giờ.”
“Tôi có thể đánh cô bất tỉnh.”
Trong lời nói Ngô Vận có chút âm lãnh, lúc đó xe bọn họ cũng từ từ hạ xuống, vững vàng chạm đất.
Mọi người nín thở, không dám nói tiếng nào.
Thân xe truyền đến âm thanh của Ma Quỷ Đằng ‘Khò khè khò khè’, không giống tác phong bình thường của chúng – tấn công nhanh gọn lẹ.
Chúng nó chuyển động vô cùng cẩn thận, sợ làm tổn thương đến cái gì đó.
Sau đó xe chấn động một phát, đám Ma Quỷ Đằng chậm rãi rời đi.
Không một ai trong xe dám nhúc nhích, một phút đồng hồ trôi qua mà vẫn chưa có gì xảy ra.
“Chúng nó có phải đã buông tha cho chúng ta?” Hàn Lật Đẳng hỏi.
“Không biết. Nhưng cái này không phù hợp với tập tính của Ma Quỷ Đằng.” Ngô Vận trả lời.
“Mọi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-the-chi-van-vat-phap-tac/1976550/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.