Chu Ngự nhắm mắt lại, anh hiện tại không muốn suy nghĩ bất kì cái gì nữa.
Chắc đây cũng chính là ảo giác trước khi anh chết đi…
Một thân ảnh hướng anh bơi tới.
Đó là một thiếu niên có mái tóc đen ngắn lay động trong nước, giống như một giấc mơ không thực tế. Khuôn mặt trắng nõn, đôi lông mày tao nhã, và cả đôi mắt kia nữa, trong suốt khờ dại, giống như muốn bao lấy toàn bộ của Chu Ngự đặt ở trong lòng để thỏa mãn nỗi nhớ mong.
“Anh sẽ không chết, Chu Ngự.”
Một khắc kia, trong đầu Chu Ngự vang lên âm thanh không thuộc về mình.
Vô cùng bình thản giống như vượt trội hơn tất cả chúng sinh.
Hắn bơi ngày càng gần Chu Ngự tựa như sắp mang Chu Ngự đến thế giới của của thần linh.
Ánh mắt của hắn đối diện với ánh mắt Chu Ngự, chóp mũi của hắn nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi Chu Ngự, vô cùng tinh khiết trong sáng.
Hắn vươn hai tay vòng qua người Chu Ngự ôm vào lòng, dùng sức hướng ánh sáng trên đỉnh đầu bơi đi.
Cơ thể ấm trong dòng nước lạnh như băng này khiến Chu Ngự lưu luyến vô cùng…
Cảm giác mệt mỏi bao phủ lấy làm cho anh chỉ muốn ngủ một giấc thật đã…
Không biết qua bao lâu, ngón tay Chu Ngự run rẩy, cảm thấy có cái gì đó nằng nặng đang đè trên ngực mình, trái tim đình chỉ nhịp đập, một hơi thở mạnh ra, Chu Ngự liền sặc nước kịch liệt ho lên.
Ho mạnh đến nỗi phổi phế gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-the-chi-van-vat-phap-tac/1976538/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.