Nhưng là Chu Ngự nghĩ tới lúc mình và tập đoàn Cự Lực chấm dứt hợp đồng, trở lại Trái Đất, khi đó thì anh cũng không thể gặp Mặc Dạ được. Nếu không thể thỏa mãn ước muốn ở bên anh của Mặc Dạ thì anh tình nguyện để Mặc Dạ kiên cường, trưởng thành hơn.
Mặc Dạ tựa như không nghe thấy lời anh nói, yên lặng gác đầu lên cửa kính, gió thổi qua lỗ tai nó, lông tơ cũng bay lên. Nó híp mắt bày ra bộ dáng thực hưởng thụ.
“Mặc Dạ, mi nghe hiểu ta nói gì không?” Chu Ngự hỏi.
Mặc Dạ xoay đầu vươn lưỡi liếm một chút lên môi Chu Ngự, sau đó dùng đôi mắt trong suốt kia nhìn anh.
Một khắc kia, Chu Ngự tràn ngập cảm giác áy náy. Anh cảm thấy bản thân thực ích kỷ, chỉ vì muốn sống tốt mà bắt Mặc Dạ phải chọn lựa. Nhưng đối với tâm trạng của Mặc Dạ, rời đi anh cũng giống như mất đi tất cả.
Chu Ngự ôm Mặc Dạ vào trong lòng ” Quên đi, quên đi. Mi đi theo ta đi.”
Ánh mắt Mặc Dạ sáng rực lên, đầu cọ cọ vào ngực Chu Ngự, sau đó tiếp tục gác cái đầu nhỏ lên cửa kính, híp mắt thưởng thức phong cảnh ngoài xe.
Ngô Vận bất đắc dĩ lắc đầu “Cậu cứ cưng chìu nó như vậy… Sẽ làm hư nó đấy, biết không?”
Mặc Dạ nghiêng mặt đi tới, cố ý lấy chân trước của mình gõ lên cái ót của Ngô Vận.
“Này! Thằng nhóc nhà mi! Coi chừng lúc về ta nhét cà rốt và sữa đậu nành vào miệng mi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-the-chi-van-vat-phap-tac/1976502/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.