Vừa lúc một con Tuyến Tính Sa Trùng tấn công họ bằng cái đuôi liền bị bắn trúng.
Độc tố thần kinh làm cho con Tuyến Tinh Sa Trùng nhanh chóng ngã xuống, thiếu chút nữa đè nát trực thăng.
Mồ hôi trên trán Ngô Vận ra lấm tấm, hắn vỗ vỗ bả vai Tiểu Trần nói “Lúc cậu trở về có thể viết một cuốn tiểu thuyết a.”
Tiểu Trần thở phì phò, thân thể run rẩy giống như cái sàng “Đã… kết thúc chưa?”
Chu Ngự thở dài một hơi “Đại khái chắc xong rồi. Chúng ta ra ngoài đi.”
Thời điểm mở cửa trực thăng ra, Tiểu Trần gắt gao bám chặt tay cầm, không dám đi ra ngoài.
Kỳ thật Ngô Vận cũng không xác định được bên ngoài có an toàn không, hắn đi ra trước, hai tay ghìm chặt súng, đề phòng nhìn lớp cát trắng xóa đang phập phồng kia.
Ngược lại Mặc Dạ ở phía sau hắn bỗng nhiên nhảy tới dừng trên sa lịch trắng toát, có chút rạo rực, sau đó quay đầu lại nhìn Ngô Vận tựa hồ không hiểu vì sao hắn lại lo lắng.
Ngô Vận không có kiên nhẫn chờ Tiểu Trần quá nhát gan, trực tiếp đi ra khỏi trực thăng.
“Mặc Dạ, trở về.” Chu Ngự tắt động cơ cánh quạt, rời khỏi ghế phi công.
Mặc Dạ ngoan ngoãn nhảy đến bên chân Chu Ngự, phẩy phẩy đôi cánh nhỏ.
Chu Ngự ghìm súng cùng Ngô Vận trước sau bảo vệ Tiểu Trần.
“Tiểu Trần, di cốt của Dạ Linh ở nơi nào? Phiến sa lịch này lớn như vậy, cậu cũng đừng nói với tôi là phải đào đống cát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-the-chi-van-vat-phap-tac/1976498/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.