Toàn bộ thảm thực vật trên đảo đều bị luồng khí kia áp đảo, mà lớp cát trắng ở trung tâm bị thổi bay đi, lộ ra xương cốt của Dạ Linh.
Đống xương cốt của Dạ Linh bị nghiền nát, chất chồng lên nhau.
“Đó là kẻ thủ hộ đảo Dạ Linh, Vua Biển Mạng.”
Nó giống như một loại thần thú trong huyền thoại, có màu sắc chói mắt, điều đó làm Chu Ngự nhớ tới cách sinh tồn thứ hai: Sinh vật càng xinh đẹp càng nguy hiểm.
“Vua Biển Mạng? Là nó sao? Sao tôi chưa nghe nói qua?” Tiểu Trần run rẩy hỏi “Chúng ta có thể sống sót trở về không?”
Chu Ngự không trả lời, cách duy nhất bây giờ là phải dùng tốc độ nhanh nhất để rời khỏi vùng biển này.
Chân trước của Mặc Dạ ghé vào cửa sổ, nhìn chằm chằm quái vật khổng lồ toàn thân màu vàng chói lóa kia.
Vừa rồi giống như một trận ảo ảnh khí tượng, đó chính là hơi thở của Vua Biển Mạng. Mặc Dạ cảm thấy Vua Biển Mạng tới gần nên mới thúc giục Chu Ngự rời đi.
Trong đầu Chu Ngự có chút thông tin về Vua Biển Mạng. Nhưng sinh vật Dạ Linh đã bị tuyệt chủng từ lâu, anh nghĩ Vua Biển Mạng cũng tuyệt chủng theo luôn chứ.
Không ngờ đến bây giờ Vua Biển Mạng vẫn còn canh giữ đảo Dạ Linh.
Cứ việc dùng tốc độ nhanh nhất rời đi, nhưng Vua Biển Mạng đã vòng qua đảo Dạ Linh, bơi vô cùng nhanh về phía bọn họ.
Mặt biển quay cuồng, một cỗ sóng biển hướng họ ập tới.
Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-the-chi-van-vat-phap-tac/1976494/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.