Điều này làm cho Chu Ngự có chút kinh ngạc, không ngờ Chu Thanh cũng có lúc nói năng hung dữ đến vậy. Một chút cũng giống với vẻ ngoài hào hoa phong nhã nhưng cao ngạo của cậu.
Cơm nước no nê sau, Chu Ngự xem TV một lát, còn Chu Thanh thì xem xét lại văn kiện này nọ, chốc lát liền gục đầu lên bàn ngủ thiếp đi.
Chu Ngự đem tới một cái áo khoác muốn đắp cho Chu Thanh thì liếc mắt đến xấp tài liệu của cậu, muốn xem đó là tài liệu gì thì thấy toàn liên quan đến loại đất dành cho việc trông trọt. Anh vỗ vỗ bả vai Chu Thanh, cậu dụi mắt ưỡn người, trông có vẻ không tỉnh táo lắm.
“Nếu mệt thì về phòng nghỉ ngơi đi. Em không nên thức khuya quá.”
Chu Ngự có chút lo lắng cho khối u não của Chu Thanh. Từ lúc trở về chưa có tới bệnh viện kiểm tra qua.
Đợi Chu Thanh an giấc một lúc sau, Chu Ngự cũng vào phòng bên cạnh nghỉ ngơi.
Anh gác tay lên trán nhìn trần nhà.
Anh phảng phất như thấy mình trở lại cuộc sống ở thế giới cũ nhưng có điều gì đó vô cùng quan trọng vẫn còn ở thế giới bên kia.
Mỗi lần đến giờ đi ngủ, Mặc Dạ đều chui vào lòng anh. Trước khi ngủ, anh luôn có thói quen vuốt ve lớp lông tơ trên lưng Mặc Dạ. Mà hiện tại, cái giường này so với giường trong ‘khoang con nhộng’ ở căn cứ còn rộng hơn nhiều. Chu Ngự cảm thấy có chút lạc lỏng.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-the-chi-van-vat-phap-tac/1976466/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.