Tống Lẫm nghe thấy tiếng con gì đó đang bò tới.
Lại là quân đoàn thằn lằn quái vật của Đồ Lâm! Bọn chúng đã bò loanh quanh ở chỗ này, bày trận chờ đợi, cảm nhận được Tống Lẫm, bọn chúng liền lộ ra biểu tình hung ác.
Lúc đám thằn lằn đồng loạt nhào về phía Tống Lẫm, ánh mắt của hắn tựa như vô số lưỡi dao sắc bén cùng lúc đâm thẳng vào thân thể của bọn chúng, xuyên sâu vào tế bào rồi cho nổ tung.
Chu Thanh theo bản năng khẩn trương ôm chặt lấy cổ Tống Lẫm.
Tống Lẫm giơ tay lên, vô số đom đóm màu lam bay vào bám lên vách tường, soi sáng toàn bộ lối đi vào bên trong.
Mà phía cuối con đường này là một không gian to lớn.
Đồ Lâm đang đứng ở đó, cúi đầu nhìn phần đáy của không gian.
Sâu hun hút tựa như không có điểm cuối.
Không có một cơn gió nào, chỉ có sự im lặng đến chết người.
Đồ Lâm nghiêng mặt nhìn Tống Lẫm với ánh mắt tiếc nuối.
Chu Thanh nhỏ giọng nói bên tai Tống Lẫm “Cho tôi xuống.”
Tống Lẫm khom người đỡ Chu Thanh đứng bên cạnh vực sâu hun hút này. Chỉ cần sơ sảy một tí là cậu sẽ rơi xuống, vạn kiếp bất phục.
Chu Thanh đưa tay ra chạm nên vách cây khô héo, tựa như đang cảm nhận sinh mệnh của Ymir.
Nhưng cậu không hề cảm nhận được bất kì tin tức nào thuộc về Ymir, mạch máu của nó đã cạn kiệt, thần kinh của nó đã suy bại, từng là một cây cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-the-chi-van-vat-phap-tac/1976409/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.