Cho dù là đối với loài người hay là đối với sinh vật Nibelungen mà nói, kí ức đều là một điều hết sức đặc biệt.
Nó quyết định chúng ta sẽ trở thành người như thế nào.
“Cậu không thể ở chỗ này nữa. Tôi sẽ nghĩ cách đưa cậu rời đi.” Isaac bỗng nhiên nhớ ra gì đó, đang muốn đứng dậy thì cửa phòng nghiên cứu mở ra.
Tiến sĩ Cook dẫn theo cấp dưới của mình xách súng đi vào.
“Cô muốn làm gì?” Isaac chắn trước mặt Tống Trí.
“Anh ta đã phản bội chúng ta. Kẻ phản bội xứng đáng nhận lấy hậu quả của mình.” Cook phất tay một cái.
Đám nhân viên bảo vệ của ả tiến lên, một trái một phải đè lại bả vai của Isaac, hòng muốn mang hắn đi.
Nhưng Isaac phản đòn nhanh như cắt giật lấy hết khẩu súng trong tay bọn họ xuống, rồi nhanh chóng rút súng nhắm ngay Cook, người của Cook cũng rối rít rút súng ra.
“Anh không có ưu thế.” Cook lạnh lùng nói.
Isaac cười “Tôi biết cô đang chấp hành nhiệm vụ diệt trừ Tống Trí. Nhưng cô cũng thấy rõ rồi đấy, cậu ta bị người của cô bắn trúng đầu và ‘chết’, nhưng bây giờ cậu ta đã sống lại, cô dám chắc rằng cha cô sẽ không cần biết tình huống này sao?”
Bả vai của Cook cứng lại.
Mấy giây sau, ả nói “Nhưng anh ta là kẻ phản bội.”
“Việc quyết định cậu ta có phải là kẻ phản bội hay không đều không nằm ở chỗ này.” Isaac đi tới bên cạnh Tống Trí, vươn tay đè hai bên đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-the-chi-van-vat-phap-tac/1976391/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.