“Cấp độ nhàm chán của em vượt xa sức tưởng tượng của anh.” Chu Ngự lộ ra vẻ mặt khinh bỉ.
Cho dù là đang đeo kính râm nhưng Chu Ngự biết tên này đang rất vui vẻ.
“Là vì để có thể ở chung với anh nên mới làm ra những chuyện vượt ngoài sức tưởng tượng của anh nha.”
Giày vò Chu Ngự suốt cả một buổi tối, Mặc Dạ rất tự giác ngồi vào ghế lái, còn Chu Ngự thì dựa đầu vào cửa xe thiếp đi.
Có Mặc Dạ ở bên cạnh, Chu Ngự rất an tâm.
Ánh nắng buổi sáng lướt qua trên gò má của anh.
Có phải Mặc Dạ đang ghé mắt nhìn anh không.
Khi bọn họ dừng đèn đỏ ở ngã tư, một người phụ nữ ngồi trong cái xe dừng bên cạnh nhận ra gò má của Mặc Dạ, cô chỉ cửa xe lớn tiếng nói “Chu Mặc Dạ! Mau nhìn kìa! Đó có phải là Chu Mặc Dạ không?”
Một tiếng kêu la này khiến Chu Ngự mở mắt nhìn sang.
Mặc Dạ trực tiếp vươn tay làm động tác ‘dựa vào’ với người phụ nữ kia, khi đèn xanh bật lên, y liền đạp chân ga rời đi.
“Em bị phát hiện rồi?” Chu Ngự chống đầu bình chân như vại hỏi.
“Yên tâm. Ngày mai trên báo giải trí sẽ xuất hiện tin tức em ở nhà riêng của mình mở party hồ bơi lộ thiên trên sân thượng.”
“Sau đó người phụ nữ kia sẽ cho là mình nhận nhầm người?” Chu Ngự ngáp một cái.
Mặc Dạ cười. Y biết Chu Ngự luôn là một người lúc nào cũng nghiêm túc cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-the-chi-van-vat-phap-tac/1976353/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.