Mặc Dạ khẽ đẩy gọng kính râm, tầm mắt dọc theo tòa cao ốc lên tút trên cao.
“Này, Chu Ngự, anh nói xem liệu tòa cao ốc này có từ trường bí mật gì không, lỡ như chúng ta vừa vào liền không thể thoát ra được?”
“Em coi phim quá nhiều rồi đấy.” Chu Ngự lành lạnh đút túi đi vào.
Chỉ tay của anh đã được ghi chép vào hệ thống, nên anh có thể thuận lợi thông qua cửa an ninh của tòa nhà, nhưng Mặc Dạ thì bị cản lại bên ngoài.
“Em ở đây đợi anh đi.” Chu Ngự thờ ơ nói.
“Nhưng em muốn đi vào để bảo vệ anh.” Mặc Dạ làm ra vẻ thành thật.
“Đàng hoàng một chút đi, coi chừng anh đập em một trận.”
Nói xong, Chu Ngự liền đi về trước và bước vào thang máy, biến mất khỏi tầm mắt của Mặc Dạ.
Mặc Dạ rũ mi mắt cười khẽ một tiếng.
Chu Ngự thông qua tầng tầng lớp lớp phòng vệ, rốt cuộc cũng cũng đến được phòng làm việc của Lí Khiêm.
Nơi này toàn là bức tường kim loại, trước mặt Lí Khiêm là sáu màn hình máy tính, tầm mắt của cậu ta rất chăm chú, ngón tay liên tục lướt trên bàn phím.
Chu Ngự rất có kiên nhẫn chờ đối phương làm xong việc, không hề có ý định quấy rầy.
Cho đến khi Lí Khiêm nhập xong chuỗi mật mã cuối cùng, cậu ta bỗng nhiên rời khỏi ghế ngồi chạy đến ôm chầm lấy Chu Ngự.
“Trời ơi! Rốt cuộc cũng gặp lại anh! Thiệt là vui quá đi!”
Chu Ngự liếc nhìn bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-the-chi-van-vat-phap-tac/1976348/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.