Bọn họ lái xe về khu nhà của Liên Văn Thắng, khi bọn họ mở cửa ra, Mặc Dạ thấy nhân viên lấy mẫu của Tống Trí đang thu dọn hiện trường, nói “Đây là điều mà Tống Lẫm đã nói ‘không thấy Liên Văn Thắng đâu’ à? Rõ ràng là không thể thấy đấy chứ.”
Hiện trường tiệc đứng vô cùng lộn xộn, những người dự tiệc đều bị đuổi về hết.
Trong hồ bơi trôi lềnh bềnh ba cái xác, đợi nhân viên lấy mẫu hoàn thành công tác xong thì cảnh sát mới vớt thi thể lên.
Nét mặt của mỗi thi thể đều tràn đầy cảm xúc ướt ao và khát vọng mãnh liệt, tựa như bọn họ đã đặt chân lên thiên đường vậy.
Mặc Dạ đút túi đi đến bên cạnh một trong ba thi thể, đó là xác của một cô gái, cô và bạn bè của cô nhận ra Mặc Dạ, cũng là một trong những người hy vọng Mặc Dạ có thể nán lại một chút.
Chưa tới hai tiếng trước vẫn còn nói chuyện vui vẻ, không ngờ giờ đã là một cái xác không hồn.
Cô mở to đôi mắt, môi hé mở, một cánh tay cứng còng, giống như trước khi chết cố gắng chụp bắt cái gì đó.
“Chẳng lẽ Liên Văn Thắng đã đầu độc bọn họ?” Mặc Dạ nhìn Chu Ngự, phải biết là mới nãy Chu Ngự còn uống một hớp bia của Liên Văn Thắng.
“Ngoại trừ độc tố thần kinh được làm từ tủy dịch của sinh vật cấp S ra, những chất độc khác ở thế giới con người không có khả năng giết chết anh.” Chu Ngự trả lời.
“Sợ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-the-chi-van-vat-phap-tac/1976344/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.